Mục lục
Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Hoàng Nguyệt Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Băng đảo mắt, dù biết hai người kia đang khinh bỉ mình, nhưng nàng cứ xem như không có gì. Từ lúc đến đây, Hạ Băng muốn pha trò để làm bạn thân mình vui. Dù nàng tự thấy bản thân mình nỗ lực quá trời nhưng tâm trạng nhỏ bạn thân cứ lên lên xuống xuống như cầu trượt. Vậy mà từ lúc nữ bác sĩ này vào, mọi chuyện đã khác.

Hạ Băng nghe trong gió có mùi vị gian tình. Không phải vì nàng cong mà nghĩ ai cũng cong đâu, không khí rõ ràng rất ái muội.

Trong mắt Nguyệt Minh dường như có một tia mong mỏi mỏng manh hướng về cô gái ấy. Cô bạn vô cảm của Hạ Băng ấy thế mà lại đi ngóng trông người lạ sao? Khả năng này trước nay chưa từng có, suy suy xét xét thì Nguyệt Minh là loại "Anti social" mà.

Hạ Băng cảm thấy tương lai chắc chắn sẽ có biến rồi đây.

Cả căn phòng im lặng hồi lâu, bỗng tiếng chuông điện thoại Hạ Băng cất lên hai tiếng, nàng lấy ra xem.

Nguyệt Minh cũng bị tiếng chuông đánh động mà nhìn theo, liền thấy mặt bạn thân biến sắc.

- ... Ở đây có một cửa ra thôi hả?- Hạ Băng đột nhiên cúp điện thoại, đi qua đi lại, xem xét khắp phòng.

Gia An không kịp phản ứng, cô Fuyu này là đang hỏi nàng sao? Giọng nói dường như có chút run rẩy?

- Bác sĩ, ở đây còn lối ra nào khác không?- Nguyệt Minh thấy Gia An im lặng, liền giúp bạn thân hỏi lại lần nữa. Lúc này Gia An mới biết là đang hỏi mình.

- Hả? À... Chỉ có một cửa thôi.- Gia An thành thật trả lời, nhìn Hạ Băng tỏ vẻ gấp gáp còn Nguyệt Minh lại lo lắng thấy rõ khiến nàng tò mò.

Hạ Băng mở toang cửa sổ ra.

- Nè, đừng nói cậu định...- Nguyệt Minh trố mắt nhìn Hạ Băng đang thò đầu ra ngoài, có động thái muốn nhảy xuống.

- Đang ở tầng hai đó!- Gia An lập tức kéo Hạ Băng vào.

Tuy bác sĩ An không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng trông Hạ Băng như thể thật sự muốn bay ra ngoài cửa sổ. Gia An cũng lo lắng chút ít.

Lúc này, bên ngoài hành lang, tiếng xì xào nói chuyện cứ thế vang lên, đánh động đến cả ba người trong phòng.

Nguyệt Minh cắn cắn môi đầy lo lắng. Tuy Hạ Băng tỏ ra là thanh niên cứng không sợ bắt, nhưng cô vẫn lo. Nói chung thật phiền, vì cô mà Hạ Băng bị tóm sẽ khiến cô cảm thấy day dứt và hối hận.

Tiếng bước chân càng rõ ràng, mặt Hạ Băng cũng trở nên âm trầm.

Gia An vẫn chung thủy ngây thơ chẳng hiểu chuyện gì nhưng cũng không thể chủ động hỏi.

- Hừ, muốn tóm tớ, không dễ vậy đâu!- Hạ Băng nghe tiếng giày cao gót nện trên sàn đầy dứt khoát kia càng ngày càng gần, nhếch môi cười.

Vẫn là nên nhảy ra bằng cửa sổ! Trên phim nhân vật chính nhảy hoài có sao đâu?

Gia An thấy cái cô Fuyu này từng bước lại gần cửa sổ, lập tức níu tay giữ lại rồi chỉ vào chiếc xe đẩy thuốc thường ngày.

Hạ Băng nhíu mày nhìn nàng đầy khó hiểu.

Bác sĩ An không đáp, chỉ lẳng lặng mỉm cười đầy hàm ý rồi vén khăn trải bàn trắng, để lộ phía dưới một ngăn rỗng khá to.

- Chui vào đó?- Hạ Băng nghi ngờ hỏi.

Trong đầu Hạ Băng lúc này đã vẽ rõ ràng cảnh tượng bản thân co ro nhục nhã trong đó. Hạ Băng rùng mình một cái, nghĩ thôi cũng mất hết cả hình tượng của nàng rồi. Có ai thấy ngự tỷ chui lỗ chó bao giờ chưa? Tuy này chẳng phải lỗ chó, nhưng cũng rất giống đó!

- Phụt.- Nguyệt Minh bên này vội dùng tay che đi nụ cười của mình, từ lúc Gia An đẩy xe lại là cô đã ngờ ngợ rồi. Hạ Băng có thể tưởng tượng thì Nguyệt Minh làm sao không? Nghĩ đến thôi đã khiến cô buồn cười rồi.

- Chỉ còn cách này thôi.- Gia An nhún vai.



- Thì chịu khó một chút đi.- Nguyệt Minh thấy Hạ Băng chần chừ, cũng lên tiếng khuyên.- Nước sôi lửa bỏng...

Nhưng mà, thực chất cô cũng muốn thấy bộ dạng co ro của Hạ Băng khi chui vào xe đẩy lắm.

Còn Hạ Băng xinh đẹp, quyến rũ, đầy ngỗ nghịch ấy vậy mà sẽ chịu đựng thế này sao? Phẩm hạnh của nàng chắc chắn sẽ theo lỗ chó này bay hết!

Hạ Băng lườm Nguyệt Minh một cái rõ sắc.

- ... Nhảy từ tầng hai thôi mà, chắc không sao đâu.- Hạ Băng vẫn cố chấp đi về phía cửa sổ. Đúng vậy, thà phong lưu nhảy cửa sổ còn hơn.

- Nhẹ thì gãy xương, bể đầu, nặng thì đầu thai kiếp khác.- Bác sĩ An thản nhiên đáp.

- Nếu cô muốn vừa nhảy ra khỏi bệnh viện lại phải vào bệnh viện bằng đường khác thì cứ việc.- Bác sĩ An đưa tay làm động thái mời.

Thật ra, không cần dùng chuyên môn bác sĩ cũng có thể dự đoán hàng tá hậu quả Hạ Băng sẽ phải chịu nếu nhảy từ đây xuống.

Cạch—

Nắm cửa phòng bị vặn mở, Hạ Băng liền bay cái vèo xuống gầm xe đẩy.

Gia An:...

Nguyệt Minh không kiềm chế được mà phụt cười ra tiếng. Đôi chân dài mà bạn thân cô luôn tự hào khoe khoang, giờ lại hại chính bản thân cô nàng một trận thê thảm. Nhìn cảnh tượng Hạ Băng cố gắng nhét hết thân hình cao dài của mình vào, mặt nhăn nhó khó chịu thật khiến Nguyệt Minh mở mang tầm mắt. Ai vừa rồi kì kèo mặc cả?

Nếu cô chụp lại cảnh tượng này rồi gửi cho hội người yêu cũ cùng kẻ thù của Hạ Băng, chắc mấy người đó sống chết cũng tìm cách đăng lên khắp các mặt báo mất.

Hạ Băng ở bên trong cho dù cách một bức màn vẫn có thể cảm nhận được sự thích thú của cô bạn thân, nhưng cũng chỉ đành nghiến răng, ngậm đắng nuốt cay vào trong lòng.

Nguyệt Minh cứ việc cười đi, thù này không trả không phải là Hạ Băng!

Gia An mím môi, cố không lộ ra nụ cười thất thố, chỉnh khăn trải bàn trắng phủ xuống, che đi cả người Hạ Băng. Sau đó, nàng bình bình thản thản cầm ống tiêm đến bên Nguyệt Minh.

Tổng giám đốc đang vui vẻ, nhìn thấy ống tiêm liền hết cười nổi. Ánh mắt đầy khó hiểu nhìn Gia An. Rồi vì sao lại như muốn tiêm cô vậy?

- Nguyệt Minh.

Đúng lúc này, tiếng nói thốt lên đánh động cả hai người. Đã chuẩn bị tinh thần trước, Nguyệt Minh và Gia An không hẹn mà gặp cùng nhìn về phía cửa...

Là mẹ của Hạ Băng đang đi cùng viện trưởng, phía sau là một gã vệ sĩ cầm giỏ trái cây thật to.

- Sao lại dại dột thế hả con?- Giọng điệu hỏi thăm đầy trách móc, nhưng ánh mắt bà đang đảo khắp căn phòng.

Tên vệ sĩ đặt giỏ trái cây lên bàn, sau đó liền đi thẳng vào nhà vệ sinh dò xét.

Gia An bỏ ống tiêm xuống, cúi đầu chào viện trưởng, ánh mắt nàng cũng lướt qua người phụ nữ trước mặt. Nàng đã từng thấy bà ấy trên báo kinh tế, nàng biết hai tập đoàn là chỗ thân tình, cũng từng nghe gia đình và bạn bè nhắc đến vài lần.

Lúc đọc báo, Gia An đánh giá người này đúng chuẩn phụ nữ nhà giàu, đã ngoài năm mươi nhưng vẫn giữ được nét xuân thì, trông chỉ như ngoài 30 mà thôi. Điều làm Gia An ấn tượng chính là cách trả lời phỏng vấn cao ngạo, tràn đầy tự tin, rất thâm thúy của bà ấy. Phong thái này, lại còn là nữ doanh nhân, đúng là đáng để người ta nể phục. Thậm chí, khi đọc câu trả lời của Thiên Hương, nàng phải suy nghĩ vài lần mới có thể hiểu hết được ý của bà ta.

Giờ đây, khi trực tiếp nhìn thẳng vào gương mặt không tuổi kia, nàng có chút không nói nên lời trước khí thế bức người, cả Viện trưởng cũng trở nên khép nép. Bà ta tươi cười thăm hỏi Nguyệt Minh, nhưng Gia An có thể nhìn ra được cái đầu đầy toan tính phía sau... Tổng hợp hết tất cả chi tiết lại thì... Dường như, bà đang tìm kiếm cái cô tên Fuyu đang co ro dưới xe thuốc.

Hai người họ là mẹ con sao? Đúng là có nét tương đồng, Gia An nghĩ khả năng cao là vậy rồi, bởi vì Hạ Băng này cũng thật sắc sảo, hệt Thiên Hương, chỉ tiếc rằng nét trải đời hẳn còn phải học hỏi nhiều. Gia An chưa từng nghe nói gì về chuyện người phụ nữ quyền lực này có con cái nên cũng khá tò mò, tuy nhiên, nàng không muốn đào quá sâu vào những chuyện này.

- Bác sĩ An sao lại ở đây nữa?- Viện trưởng nâng gọng kính, hỏi.

- Dạ...

- Tôi gọi cô ấy.- Nguyệt Minh lạnh lùng cắt ngang, đỡ giúp Gia An còn đang soạn lời nói dối một câu.

Tự lúc nào khuôn mặt tươi cười thoải mái lúc nãy đã biến mất, Nguyệt Minh lúc này lãnh đạm hệt như lần đầu nàng gặp mặt. Thì ra, một người có thể trở mặt nhanh như vậy.

- Tổng giám đốc thấy khó chịu ở đâu sao? Sao không cho gọi bác sĩ trực ban?- Ý tứ của ông rất rõ ràng, rằng Gia An không phận sự gì ở đây hết.

Gia An đâu thèm nhìn viện trưởng già, nàng vẫn còn đang nghiền ngẫm gương mặt của người kia... khó ưa muốn chết.

- Tôi thích.

Chỉ hai chữ liền chặn họng viện trưởng, là Tổng giám đốc thích gọi trực tiếp bác sĩ An, vậy thì chịu rồi, ông cũng không hỏi tiếp.

- Cái gì làm xong thì cũng xong rồi, chẳng phải cô nói muốn về nhà sao? Con gái đi đêm không tốt, nhanh về đi. - Nguyệt Minh hất cằm về phía cửa.

Vẻ mặt đáng ghét khiến Gia An muốn tiến tới véo một cái.

- Ừ.- Nhưng nghĩ đến trên vai mình còn nghĩa vụ cao cả thì 7749 cách véo má liền bay sạch khỏi đầu, nàng trực tiếp đẩy xe đi.

Thiên Hương vẫn là đứng đó, nụ cười trên gương mặt chưa bao giờ tắt. Lúc Gia An lướt ngang qua, bà đặc biệt nhìn chăm chú vào cô bác sĩ xinh đẹp này, khiến nàng nổi da gà.

Cứ tưởng sẽ an toàn đẩy xe ra ngoài, nào ngờ, khi nàng định mở cửa, bà ta liền cất giọng.

- Khoan đã.



Gia An xoay người về phía bà ấy, đột nhiên nàng cảm thấy lưng mình lạnh buốt.

Cộp cộp—

Giày cao gót đỏ nện xuống sàn cứ thế ung dung phát lên âm thanh của sự va chạm, như thể bà ta cố ý nện thật mạnh vào sàn nhà vậy. Gia An đứng yên, trên mặt không chút dao động, ngược lại còn nở nụ cười, đôi mắt liền híp lại vẽ một vầng trăng khuyết.

- Dạ?- Bác sĩ ngọt ngào đáp một tiếng.

Nguyệt Minh bên kia chợt rùng mình, ai nhập cô bác sĩ này vậy? Cô ấy có thể ngọt đến mức này sao? Hiển nhiên Nguyệt Minh nào biết đây là trạng thái làm việc ngày thường của bác sĩ Gia An.

Thiên Hương lướt qua Gia An, đi quanh xe đẩy, cong ngón tay ngõ vào khung xe bằng inox vài cái phát ra tiếng boong.

Khí thế của Thiên Hương khiến Nguyệt Minh không phân tâm nữa, cô nhìn cảnh hai người đối mặt, đột nhiên nín thở.

- Chị gọi em?- Gia An liền đi đến, chặn trước mặt bà ta.

- Chị?- Bà Thiên Hương nhấn giọng hỏi lại.

- A... tại vì... trông chị chắc chỉ lớn hơn em vài tuổi thôi...- Nàng thân thiện đáp, giọng nói cứ vậy mà ngọt ngào hơn.

- Tổng giám đốc ơi.- Đột nhiên dùng cái giọng ngọt ngào gọi Nguyệt Minh khiến Tổng giám đốc giật mình, ho khụ khụ.- Đây là chị gái cô sao?

Nguyệt Minh cạn lời... Cái này cũng... quá đi..

Gia An đánh trống lảng là thật, nhưng lời Gia An nói cũng là thật, người phụ nữ này thật sự rất trẻ, có thể chấp nhận là chị Nguyệt Minh cũng được.

Nguyệt Minh thì nghe xong liền đỡ trán, nhưng những lời này lại làm Thiên Hương thích thú đến bật cười ha hả.

- Được, cứ gọi là chị.- Thiên Hương gật đầu hài lòng.

Phụ nữ mà, ai chẳng thích nghe người khác khen trẻ tuổi. Cô nhóc trước mắt Thiên Hương hẳn cũng trạc tuổi con gái bà, nhưng lại biết ăn nói thế này, Hạ Băng được một phần ít ỏi thế này thì cũng đỡ quá!

- Nếu không có gì thì em xin phép tan làm, vốn đang có chuyện gấp, nhưng bệnh nhân yêu cầu, vẫn phải chạy lại xem, giờ xong rồi nên em cần phải đi.

Giọng bác sĩ An nhẹ nhàng, nhưng Nguyệt Minh nghe ra thì thật thảo mai, cô không ngờ Gia An còn có mặt này.

Nói vậy thì cũng hơi oan uổng cho bác sĩ An, dù nàng là bác sĩ, nhưng cũng xem như làm dịch vụ, đây là giọng điệu lúc nàng tiếp bệnh nhân, tất nhiên là phải vui vẻ và nhiệt tình kèm chút ngọt ngào rồi.

Nếu không, lỡ như bị bệnh nhân gọi lên hotline phản ánh, thì tiền lương coi như đi tong.

- Ừ, thế em đi đi.- Thiên Hương nhường đường, đưa tay ra hiệu cho nàng có thể đi.

Gia An gật đầu chào hết thảy mọi người rồi đẩy xe ra, lúc nàng sắp khép cửa lại, còn nghe tiếng người phụ nữ đó vang vọng.

- Con cái bây giờ thật khó bảo!- Đó là một lời cảm thán, bà ta cố ý nói thật to.

Nguyệt Minh bên này chỉ cười nhạt, chuẩn bị tâm thế tiếp đãi mẹ của bạn thân.

- Nè, gọi chị là hơi quá đó...

Trên hành lang vắng tanh, bác sĩ An đẩy một chiếc xe kỳ lạ liên tục phát ra tiếng nói, nàng không đáp mà chỉ nhún vai làm ngơ.

- Cô có thể cho tôi ra chưa? Cả người tôi tê rần rồi.- Hạ Băng tiếp tục than thở. Chui vào đây đã khó chịu, nghe Gia An gọi mẹ mình là chị còn khó chịu hơn.

- Đợi một chút.- Gia An đẩy xe vào phòng thay đồ dành cho các bác sĩ.

Hạ Băng chân dài bước ra, việc đầu tiên cần làm đó chính duỗi người "rắc" một cái. Áo hoodie bị nâng lên theo động tác của Hạ Băng, để lộ vùng eo nhỏ thon gọn trắng nõn nà cùng cơ 11 rõ rệt. Đúng là vật hợp theo loài, đến cả cơ bụng cũng có như nhau, nhưng Gia An đến cả nhìn cũng không thèm, mà lúi húi tìm thứ gì đó trong tủ.

- Mặc vào.- Nàng lấy ra một chiếc áo blouse trắng cùng khẩu trang.

Hạ Băng đứng hình vài giây rồi cũng nhận lấy, thầm đánh giá người trước mặt một phen, trong lòng liền tích dấu vào ô chu đáo.

- Không biết vì sao cô lại trốn, nhưng giúp người phải giúp cho trót.- Gia An tháo kính của mình đưa cho Hạ Băng, che đi đôi mắt sắc nét dễ gây chú ý kia.- Kính không độ, đừng lo.

- Cám ơn.- Hạ Băng khách khí đáp, có chút cảm thán nét đẹp của bác sĩ An, chẳng biết vì sao người này lại muốn dùng kính che đi gương mặt trời ban đó.

- Cô không mang kính xinh hơn.

Gia An làm lơ.

Cả hai cứ thế êm đẹp mà tiến ra bãi đậu xe. Quả nhiên, trước cửa bệnh viện cũng như bãi xe đều có người của Thiên Hương, cứ như thể bà ta đã bố trí khắp bệnh viện vậy. Hạ Băng thầm khen Gia An cơ trí.

"Nhưng mẹ tính làm sao bằng bác sĩ tính, mẹ ơi?" Hạ Băng cảm thán, trên người khoác áo blouse, mặt đeo khẩu trang cùng mắt kính, thong dong đi cạnh cùng "bác sĩ real" về phía xe của nàng ấy.

Mấy tên vệ sĩ biết đây là bệnh viện, chuyện thấy bác sĩ đi chung với nhau là bình thường nên chẳng thèm để ý, tiếp tục tìm kiếm hình bóng của cô chủ.

Audi TT vàng đậm.



- Biết chơi đấy.- Hạ Băng ngồi vào ghế phụ, đưa ra đánh giá.- Xem ra lương bác sĩ không tồi.

Gia An cởi áo blouse bỏ ra sau xe, rồi cười có chút tự hào. Đối với nàng, đồ mình vất vả làm ra là đồ tốt nhất, tất nhiên nàng cũng vì đó mà kiêu ngạo một phen!

- Cô đi đâu?

Hạ Băng suy nghĩ một chút, cầm điện thoại lên gọi cho ai đó, rồi cởi kính cùng khẩu trang ra, vuốt vuốt lại mái tóc dài bồng bềnh của mình, ngón tay chỉ về phía trước.

- Đưa tôi đến chung cư XX đi người đẹp.

Gia An cũng không nói nhiều, trực tiếp kéo cần số, đạp ga phóng thẳng.

Hai người thì êm rồi, chỉ khổ kẻ ở lại.

Viện trưởng và vệ sĩ biết ý nên đều ra khỏi phòng, nhưng Thiên Hương lại chưa có dấu hiệu gì muốn rời đi.

Đối với người phụ nữ này, Nguyệt Minh vừa kính vừa sợ.

Mấy ngày nay, tuy không động vào công việc, cũng chẳng lướt mạng, Nguyệt Minh cũng đoán được ít nhiều tình hình ngoài kia. Chủ tịch Nhật Minh vừa đột ngột qua đời vì tai nạn, dù không công bố nguyên nhân thật sự thì việc Tổng Giám đốc Nguyệt Minh nhập viện hẳn cũng góp thêm không ít sóng gió cho nội bộ T Group và dư luận. Nếu không có Thiên Hương ra mặt ít nhiều, hẳn là đại loạn rồi.

Nói hết chuyện công việc, bà lại than thở với Nguyệt Minh đủ điều. Cô cũng chỉ có thể gật đầu, tỏ vẻ cảm thông.

- Con biết không, gây hấn trong bar xong chưa sợ, vài hôm sau lại cáu kỉnh đập máy ảnh của paparazzi... Bây giờ trong mắt thiên hạ, nó có khác gì một con nhóc bạo lực đâu cơ chứ?- Thiên Hương nhấp ngụm nước rồi lại nói.

- Thật tình, không biết nó nghĩ gì, cũng gần ba mươi tuổi đầu rồi, không thể làm dì bớt lo được.- Dù giọng điệu và biểu cảm vẫn không thay đổi nhưng khí thế ban nãy giờ lại bao trùm bởi vẻ bất lực.

Nguyệt Minh thừa biết đây chẳng qua chỉ là một phần sự thật mà thôi. Dù Hạ Băng có ở đâu và làm gì, vẫn luôn trong tầm khống chế của bà ta... kể cả cô, tuy người ngoài nhưng vẫn bị kiểm soát.

Cứ như thế, Nguyệt Minh phải đau đầu hơn một tiếng đồng hồ.

Thật không hiểu nỗi ai là bệnh nhân ở đây nữa!? Hai mẹ con nhà này!

- Đến rồi.

Gia An điêu luyện dừng xe trước cổng khu chung cư XX. Nàng biết nơi này, đây là khu chung cư cao cấp mới đi vào hoạt động khoảng một năm nay, rất được giới người giàu trẻ ưa chuộng vì phong cách vừa sang trọng lại hiện đại.

Hạ Băng cười mỉm, má lúm đồng tiền bên phải liền lộ ra.

- Cảm ơn.- Hạ Băng mở cửa xe bước ra.


Gia An vốn định cho xe chạy đi, nhưng Hạ Băng lại gõ vào cửa xe vài cái. Gia An ngưng động tác, bấm nút hạ cửa kính.


- Tuy Nguyệt thường hay tỏ vẻ khó ở, lạnh lùng, nhưng cậu ấy không phải vậy đâu... Chỉ cần thật tâm tiếp xúc, cô sẽ hiểu.


Hạ Băng dứt lời liền thong dong bước đi vào phía cổng, bỏ lại một Gia An bên trong xe trầm ngâm.


Vậy sao?


*****


Góc tự kỷ của tác giả:


Chương này chủ yếu giới thiệu các mối liên kết chính. Hạ Băng gây chuyện đã quay trở lại và hứa hẹn sẽ còn báo hơn trong tương lai. ~(≧▽≦)/~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK