Mục lục
Muốn Cùng Em Ngắm Trăng Lúc Bình Minh - Hoàng Nguyệt Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Này, anh lại say rồi, thật là hối hận khi để anh ở lại đây.- Bảo mẫu sợ sệt nhìn người yêu đang không đứng đắn nằm trên sofa, trên bàn còn vương vãi vài chai rượu rỗng.

- Lại còn tự tiện dùng rượu, anh có biết mấy thứ này mắc lắm không hả? Mấy ngày nay anh uống cũng mấy chai rồi đó!

- Hức... Em nói cái gì? Có cả đống đấy, chủ nhà không biết được đâu... Lại đây cho anh hôn cái nào?

Hắn lồm cồm bò dậy, định với tay ôm lấy người yêu thì bị cô ta đánh một cái vào tay, rồi liên tục càm ràm. Thấy vậy hắn có chút hậm hực, đứng dậy bỏ về phòng.

Rượu khá nặng, khiến đầu óc hắn chuếnh choáng và hưng phấn.

"Ôi đúng là mùi vị của tiền." Hắn cảm thán.

Cả cuộc đời hắn chưa bao giờ được ngồi trong căn nhà xa hoa, nhấm rượu sang chảnh như thế này. Đây đúng là thiên đường, hắn muốn mãi ở thiên đường thế này.

Cơ mà vẫn có một thứ hắn rất không thích. Đó chính là đứa bé kia.

Cái gì mà sáng khóc, trưa khóc, chiều cũng khóc, nửa đêm đang ngủ cũng khóc. Làm sao người yêu của hắn có thể chịu nổi thể loại này nhỉ? Hắn nghe mới có bốn đêm thôi mà đã phát cáu rồi, nếu giết người không ở tù thì hắn bóp chết đứa nhỏ rồi.

- Oa oa...

Đấy!

Hắn vừa mới nhắc thì tiếng khóc lại cất lên. Hắn vò đầu, bực bội đẩy cửa phòng baby một cách thô bạo.

- ĐCM! Mày có im không thì bảo?

Nhưng bé con nào hiểu được, cứ thế mà khóc to hơn. Hắn bực tức bước tới, siết chặt cánh tay mềm yếu. Bé con bị đau mà khóc ré lên.

Bảo mẫu nghe được, liền bỏ dở việc dọn dẹp sang một bên mà chạy vào.

- Anh điên rồi à? Anh điên rồi sao? Anh làm cái gì vậy?- Bảo mẫu nhìn đến cánh tay bé bỏng in hằn rõ rệt năm dấu tay kia, trong lòng không khỏi hốt hoảng.

- Em tránh ra, anh phải đánh chết nó.

- Oa oa...

- Mày còn khóc sao? Câm miệng lại cho tao!- Hắn quát.

- Anh đi ra đi.- Bảo mẫu dùng chân đạp vào người hắn.

Hắn bực bội né tránh. Mà trên tay cô ta lúc này đã bế bé con lên.

- Con mẹ nó, nhịn cô đủ rồi đó.- Đôi mắt hắn đỏ ngầu trợn lên. Giọng nói ngọt xớt đầy nịnh hót tự lúc nào đã không còn, thay vào đó lại gào rú như một con chó hoang đang phát điên.

Hắn nhào đến, định giật đứa bé khỏi tay bảo mẫu, nhưng bảo mẫu lại dùng hết sức nét tránh.

- Đồ điên, dừng lại cho tôi.- Bảo mẫu hét lên.

Cả hai người cứ thế xô xô đẩy đẩy. Cho đến khi bảo mẫu vô tình trượt chân, té xuống đất, khiến đầu bé con va đập vào tường, xuất hiện vết lõm. Bé con ré lên một tiếng thật to, rồi bất tỉnh.

Đó cũng chính là lúc cánh cửa phòng bật mở.

Phía sau cánh cửa là Nguyệt Minh một thân quần áo chỉnh tề, gương mặt đầy phong trần mệt mỏi vì cố gắng dồn hết công việc giải quyết thật nhanh và về sớm nhất có thể. Để rồi khi thấy cảnh tượng trước mắt, gương mặt cô phút chốc trắng bệch.

Không suy nghĩ nhiều, cô ngay lập tức chạy về hướng cháu nhỏ, giật lấy cháu mình từ trên tay bảo mẫu. Nguyệt Minh ra sức lay động, gọi cháu mình, nhưng đáp lại cô chỉ là hơi thở yếu ớt và đôi mắt nhắm nghiền.

Khả Hân ở phía sau cũng hoảng hốt, ngay lập tức lấy điện thoại, gọi xe cấp cứu. Sau đó liền chạy đến phía Nguyệt Minh, muốn trợ giúp.

- Đứa nào nữa đây, con mẹ nó.- Gã đàn ông quát to, đưa nắm đấm, lao tới chỗ Nguyệt Minh.

Khả Hân định lao ra ngăn cản thì bảo mẫu đã nhanh tay hơn, chạy đến ôm lấy eo hắn cầu xin.

Tình cảnh xung quanh hỗn loạn vô cùng, nhưng Nguyệt Minh lúc này chỉ quan tâm đến đứa cháu nhỏ bất động trên tay. Đôi mắt cô ngập tràn sợ hãi. Trên cái miệng nhỏ tự lúc nào đã chảy một dòng máu tươi. Chỉ cần nhìn vào dịch thể lỏng kia thôi cũng đã khiến cảm xúc Nguyệt Minh rối loạn, bao nhiêu ký ức kinh khủng lại hiện về chiếm trọn lấy đại não của cô.

Hình ảnh ba mẹ cô ở nơi phòng bệnh lạnh lẽo.

Hình ảnh Nhật Minh cứng đờ trên giường.

Không!

Không thể!

Người thân cuối cùng...

Nguyệt Minh hoảng loạn chạy ra ngoài. Trong vòng tay cô, bé con thoi thóp từng hơi thở yếu đuối. Nguyệt Minh lao ra cửa, đôi trân trần mềm mại dẫm đạp mặt đường nhựa cứng ngắt lạnh lẽo đến khôn cùng.

Khả Hân đuổi theo, bắt lấy Nguyệt Minh.

- Chị bình tĩnh, xe cấp cứu đến ngay bây giờ.- Nói xong Khả Hân cũng giật mình.

- Không... không... kịp...

Tự lúc nào gương mặt xinh đẹp của chị sếp đẫm lệ, ánh mắt ngập tràn phẫn hận. Nguyệt Minh chỉ quay lại nhìn Khả Hân một lần, rồi tiếp tục chạy ra hướng cổng chính khu biệt thự.

Khả Hân gấp gáp muốn chết, nhưng không thể cứ thế đuổi theo. Thư ký nhỏ lại ấn điện thoại hối thúc người dưới trướng mau lại giúp một tay. Cho người chạy theo Nguyệt Minh, còn lại hai người ở đây giữ bọn người của bảo mẫu lại. Sau khi phân phó xong, Khả Hân mới đuổi theo Nguyệt Minh.

Lúc Khả Hân đuổi kịp Nguyệt Minh, cũng là lúc xe cứu thương đến. Nguyệt Minh cứ thế chạy dọc theo trục đường chính hướng về bệnh viện nên khi vừa thấy xe cứu thương, liền lao ra chặn lấy đầu xe, điều này cũng làm tài xế sợ xanh cả mặt! Suýt chút nữa một xe hai xác.

- Chị...- Khả Hân đặt tay lên vai Nguyệt Minh định nói vài lời an ủi Tổng giám đốc, nhưng rồi nhận ra bản thân mình nên im lặng thì hơn.

Nguyệt Minh ngồi cúi người, gục mặt vào lòng bàn tay, thở từng hơi thật nặng nề. Đôi bàn chân vàng ngọc tự lúc nào đã ứa máu do va chạm với mặt đường thô kệch. Khả Hân nhìn Nguyệt Minh, người luôn đối xử tốt với mình, không thể không đau xót thở ra một hơi thật dài, sau đó lấy điện thoại nhắn tin thông báo với Hạ Băng. Bản thân nàng rất sợ Nguyệt Minh sẽ lại có suy nghĩ tiêu cực như lúc trước.

Nguyệt Minh nhìn các bác sĩ tức tốc đẩy cháu gái mình vào phòng cấp cứu, hộp đèn ngay tức khắc chuyển màu sang đỏ, ước chân liền loạng choạng

- Chị.- Khả Hân liền bước tới đỡ Nguyệt Minh.

- Ừm... Không sao, chị hơi đau đầu.- Nguyệt Minh đứng vững lại, dùng tay áo lau đi hết những vệt nước mắt. Sau đó, cô nhìn về phía Khả Hân, đôi mắt đổi ngầu giận dữ.

- Đưa chị về nhà!

Nguyệt Minh đứng thẳng người, một tay cho vào túi quần, vẻ yếu đuối hoảng sợ đã mất đi kể từ lúc cô bước vào cửa nhà mình. Gương mặt lạnh lùng, ánh mắt vô cảm nhưng lại chứa đầy vẻ khinh bỉ. Nguyệt Minh lúc này như một nữ hoàng, đưa mắt nhìn xuống những kẻ tội đồ. Xung quanh cô, năm gã vệ sĩ cao to vừa được triệu tập đang đứng ngay ngắn chờ đợi lệnh.

Cả bảo mẫu và người tình của cô ta đều quỳ rạp xuống đất. Chốc chốc tên người tình lại có chút phản kháng, khi bị áp chế liền buông ra lời nhục mạ Nguyệt Minh.

Bảo mẫu Gia An nhìn hắn đầy sợ sệt, tên người yêu ngu ngốc của cô ta còn không biết tình thế họ đối mặt sao?

- Giải thích đi.- Nguyệt Minh phóng ánh mắt lạnh lùng về phía bảo mẫu.

Sau đó cô liếc mắt nhìn gã vệ sĩ, hắn liền cúi đầu, kéo ghế đến bên cô. Nguyệt Minh ngồi xuống, vắt chân sang một bên, vẫn chăm chú lắng nghe cô bảo mẫu vừa sợ sệt vừa thuật lại, thi thoảng khóe môi lại nhếch lên.

- Có cái khỉ gì phải giải thích? Con mẹ nó, còn không thả tao ra?- Gã đàn ông vẫn lì lợm, hơi men vẫn còn sâu đậm kích thích gã.

Nguyệt Minh trừng mắt nhìn hắn. Một tên vệ sĩ liền đấm vào mặt hắn một cái.

Khả Hân đứng một bên nuốt nước bọt. Lần đầu tiên nàng thấy sếp như vậy. Trước giờ trên thương trường sếp có lạnh lùng, có đáng sợ, cũng không đùng đùng sát khí thế này. Làm sao vậy? Làm sao nhìn sếp như mafia thế này?

Gã đàn ông một phần bị đánh rất đau, một phần vì ánh mắt của Nguyệt Minh quá đáng sợ nên đành im.

- Anh uống rượu của tôi có thấy ngon không?- Cô chỉ về đống vỏ chai rượu nằm ngả ngốn nơi mặt sàn.

- ...- Hắn ấp a ấp úng bối rối.

Nguyệt Minh lại nhìn sang cô bảo mẫu. Cô ta liền lảng tránh ánh mắt của cô, đôi mắt ngập tràn nước.

Nguyệt Minh đứng dậy, chân dài sải bước đến bên kệ rượu sa hoa, ngón tay thon dài dừng lại ở chai Macallan M. Cô hất cằm, gã vệ sĩ lập tức lấy xuống.

- Uống đi, tôi mời.- Nguyệt Minh nhếch môi.

Gã vệ sĩ đưa ly rượu về phía miệng tên đàn ông, nhưng hắn tránh né.

- Uống đi, không phải anh thích uống rượu lắm sao? Loại này còn chưa đủ đắt hửm? Hay tôi phải chọn loại khác bây giờ nhỉ?- Nguyệt Minh đầy châm biếm nói, ánh mắt sâu không thấy đáy. Khả Hân bên cạnh cũng cảm thấy ngột ngạt thay.

Gã vệ sĩ liền dùng đôi bàn tay to bự của mình, bóp thật mạnh vào miệng tên đàn ông, rồi đổ rượu vào đó. Hết ngụm này đến ngụm khác, hắn bị ép uống đến đôi mắt đỏ ngầu, ho sặc sụa vẫn phải tiếp nhận chất lỏng kia, cổ họng nóng bừng như một ngọn núi lửa.

- Cháu tôi bị thương ở đâu, anh biết không? Nó chỉ mới vài tháng tuổi thôi, mà đầu bị thương! Anh nói xem phải làm sao bây giờ? Nếu nó không qua khỏi phải làm sao?

Rồi cô liếc nhìn về phía bảo mẫu, hung hăng nói.

- Mười cái mạng của các người cũng không đủ để trả, chín đời nhà các người cũng không thể nào đền mạng cháu tôi!

Nói rồi, Nguyệt Minh cầm chai rượu, đập thẳng xuống bàn kính. Cả mặt bàn và chai rượu đều vỡ nát, mảnh vụn thủy tinh cứ thế văng tung tóe, thậm chí có mảnh còn lao đến, cứa rách bàn tay của Nguyệt Minh, vết thương sâu ngay lập tức ứa máu. Khả Hân muốn lao đến, nhưng bị khí thế áp đảo, chỉ biết lo lắng nhìn theo.

Âm thanh lớn vang vọng khiến tất cả mọi người tại đó đều sợ hãi, nhất là cô bảo mẫu. Vừa thấy cảnh tượng đó, cô ta liền ngay lập tức ngất đi. Nguyệt Minh khinh thường, hất cằm, đám vệ sĩ liền tới kéo hai người kia ngồi dậy.

- Chúng ta làm gì với họ ạ?- Khả Hân nhìn hai đương sự, liền biết lành ít dữ nhiều.

Nguyệt Minh không đáp ngay, cô nhìn vết thương đang đau rát trên tay một chút, lật lên lật xuống, nhìn máu nhỏ từng giọt, đôi mắt có chút điên loạn. Tổng giám đốc cầm lấy một chai rượu mới, trực tiếp đi đến trước mặt người đàn ông.

Bốp—

Thân người ngã đụi xuống đất.

Chai rượu nện thẳng vào đầu hắn ta trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, thậm chí những người vệ sĩ vốn cứng rắn giờ phút này cũng có chút hốt hoảng với hành động của cô chủ. Máu và rượu bắn lên tung toé, không còn phân biệt rõ ràng. Thậm chí bắn lên người Nguyệt Minh, nhuộm đỏ trang phục cô đang mặc.

- Giam lỏng cô ta.- Nguyệt Minh vất nửa còn lại của chai rượu sang một bên, Khả Hân vẫn còn trong cơn dư chấn thì nghe được giọng nói đều đều.

Sau đó bóng dáng Nguyệt Minh khuất lấp nơi cầu thang.

Đột nhiên sau tất cả mọi chuyện, Nguyệt Minh chỉ muốn trở về nhà - nơi từng có ba, có mẹ, có chị hai.

Đẩy cửa chính, căn nhà rộng lớn không một bóng người. Cô bước xuyên qua không khí lạnh lẽo cứa nát con tim mình, đứng trước cánh cửa gỗ quen thuộc, nơi mà được treo một mặt trời gỗ thật to thật đẹp. Cô đưa bàn tay thon dài in hằn một vệt máu khô đẩy nhẹ cửa.

Căn phòng vẫn vậy, chẳng có bất cứ sự thay đổi nào về cách bày trí. Có chăng đi nữa sự khác biệt nằm ở bầu không khí cô quạnh mà thôi. Nguyệt Minh lặng người, khoảng lặng trong lòng tự lúc nào bao trùm cả cơ thể. Cô men theo mặt sàn quen thuộc, đến bên chiếc tủ quần áo, mở cửa tủ, cứ thế lại ngồi vào trong.

Nguyệt Minh tựa đầu vào cạnh tủ, rũ mi, khóe miệng khẽ thỏ thẻ.

- Em xin lỗi, em xin lỗi. Chị hai...

Rồi hai hàng nước mắt lại bất giác lăn dài trên đôi gò má xinh đẹp.

- Trời ạ, bà có nghe tin gì chưa?

- Hả, sao?

- Đêm qua đó, nghe nói là cháu gái của Tổng giám đốc lại nhập viện.

- Hả? Sao lại nhập viện? Bệnh gì à?

- Nghe nói bị bạo hành!

- Trời đất, Tổng giám đốc bạo hành hả?

- Không biết nữa, mà nghe ghê lắm, đích thân trưởng khoa xuất kích cấp cứu cùng một dàn bác sĩ ưu tú, nghe nói là chấn thương đầu.

- Chỉ sợ không biết sau này còn bình thường không.

- Chưa hết, trên người còn có dấu vết bạo hành, bầm tím khắp cả người.

- Trời ạ, sợ thế, mà trước tôi có nghe bên khoa nhi nói là Tổng giám đốc đối với đứa nhỏ cũng không mặn mà, không lẽ là ghét đến độ như vậy?

- Biết đâu được, dù gì nó cũng con của Chủ tịch, mà Chủ tịch vừa qua đời, có khi là sóng gió gia tộc đó bà!

- Trời trời, nghe căng thẳng vậy.

Đấy là một trong những cuộc hội thoại tiêu biểu của sáng hôm sau.

Gia An vốn dĩ định bắt đầu một ngày làm việc đầy hứng khởi, nhưng còn vui vẻ nỗi gì khi vừa vào bệnh viện đã ngập tràn những tin đồn thế này cơ chứ? Vậy nên bác sĩ An khoa sản thay vì rẽ trái về khoa mình, lại rẻ phải đến khoa Nhi, tìm gặp bác sĩ Hà gấp!

- Không cần nói gì, dẫn chị vào phòng bệnh!

Uyên Hà tội nghiệp chưa kịp chào hỏi đã bị bác sĩ An lôi xồng xộc đi vào phòng bệnh đặc biệt.

Vào tới nơi, Gia An cau mày đầy, hụt hẫng xuất hiệp ngập tràn đôi mắt to tròn. Nhìn bé con nằm ngủ trên giường bệnh, trên đầu được băng bó, cơ thể mong manh hiện rõ nhiều vết bầm tím. Bác sĩ An liền mất đi sự thanh tỉnh vốn có, thay bằng nỗi thất vọng ngập tràn.

Thật sự là bị Nguyệt Minh bạo hành?

Gia An thở dài một hơi.

Nguyệt Minh lại là người như thế sao?

- Bệnh án đâu? Cho chị mượn với.- Tuy đây không phải chuyên ngành của nàng, nhưng nàng cũng muốn xem xét qua một chút, coi như để nắm rõ tình huống.

- Đêm qua khi bé vừa được đưa đến thì bác sĩ cấp cứu liền khám lâm sàng và chụp ảnh cắt lớp vi tính. Sau đó bọn em liền có mặt hội chẩn, Bé bị lún xương sọ khoản 6 cm2, nên cuối cùng đưa ra quyết định gây mê nội khí quản và nâng xương lún. Ngoài em, bác trưởng khoa Nhi ra thì còn có bác Thành trưởng khoa Thần kinh - cột sống. Chị yên tâm đi, em nghĩ sau hai ngày nữa sẽ không sao đâu.- Uyên Hà báo cáo tình huống, dùng lời nhẹ nhất an ủi Gia An. Bản thân cô cũng rất khiếp vía khi biết tin.

- Ừm, bé còn nhỏ mà phải gây mê hồi sức thế này chị cũng lo lắng, vốn cơ thể sinh non đã không khỏe bằng các bé cùng trang lứa.- Gia An trầm ngâm mà nhìn hình ảnh chụp sọ não.- Liệu có di chứng không? Chị sợ gây ảnh hưởng về lâu dài.

Uyên Hà thở dài rồi nhìn về phía bé con. Tính ra số đứa bé này cũng khổ, vừa rời viện gần hai tuần lại phải vào viện.

- Dù sao thì cũng phẫu thuật nâng sọ kịp thời, em nghĩ là hạn chế biến chứng.

- Ừm...- Gia An đưa trả bệnh án cho Uyên Hà, rồi lại nhìn đứa nhỏ, trong lòng rối bời.- Có thật Tổng giám đốc là người gây nên vụ này?- Nàng nói ra thắc mắc trong lòng.

Uyên Hà nhún vai, ngay cả bản thân cô còn không biết thì làm sao mà đáp đây. Hơn nữa, từ hôm qua đến giờ cô đã gặp Tổng giám đốc đâu.

- Cô ta không ở đây?- Gia An thấy Uyên Hà không đáp, trong lòng liền giận dữ.

Bác sĩ Hà khẽ gật đầu. Gia An siết chặt nắm tay, kiềm chế sự bực tức của bản thân, nàng nói một câu cảm ơn rồi quay lưng rời đi.

Nàng rời khỏi phòng bệnh với tâm trạng rối bời. Trong lòng đan xen hàng trăm câu hỏi cùng hàng ngàn lời trách móc. Bước chân mỗi lúc một nhanh, nàng không biết phải làm sao bây giờ, nàng nên lấy tư cách gì để tìm đến người kia mà hỏi cho ra lẽ? Dựa vào lời hứa của cô đối với nàng hay sao đây?

Cạch cạch—

Từng tiếng giày va đập trên hành lang. Nàng dừng bước, nhìn về người trước mặt. Gương mặt quen thuộc vô cùng. Cả người quần áo phẳng phiu, thanh lịch. Ánh mắt vẫn cứ lạnh lùng như mọi lần.

Phải, là kẻ làm nàng rất tức giận!

Nguyệt Minh dừng lại, giấu đôi bàn tay ra sau lưng, cô nhìn nàng. Gia An ngước mặt, cũng nhìn thẳng vào mắt cô. Cớ sao đôi mắt của kẻ tội đồ lại ngập tràn sự bi thương thế kia. Phút chốc, đôi mắt của người đó như lọ thuốc xoa dịu sự giận dữ bên trong nàng. Gia An cắn môi, dùng hết sức nói ra một câu hỏi.

- Tất cả là do cô?

Khóe miệng Nguyệt Minh câu lên một nụ cười buồn. Cô khẽ gật đầu.

- Phải, là do tôi.

Câu nói kết thúc, Nguyệt Minh vẫn nhìn sâu vào đôi mắt đen láy của người đối diện. Phút chốc bên trong con ngươi của Gia An ngập tràn vẻ thất vọng. Cô chợt cảm thấy thật buồn, nhưng nên làm gì? Giải thích sao? Nhưng chẳng phải đầu đuôi ngọn ngành đều cho cô mà ra sao? Nói là do cô thì có gì là sai? Hơn nữa giải thích để làm gì, không cần thiết.

Nhưng cớ sao, cớ sao càng nhìn vào ánh mắt nàng, cô lại càng cảm thấy tim đau nhói thế này.

Nàng chán ghét cô, chắc chắn rồi, hẳn là nàng chán ghét cô đến tột độ. Ngay đến cô còn đang khinh rẻ chính bản thân mình, huống gì là một người ngoài.

Người dì ruột không thể bảo vệ cháu mình, hết lần này đến lần khác đẩy cháu vào nguy hiểm. Vậy thì cô không có quyền cầu xin sự tha thứ hay cảm thông nào!

Đôi môi mỏng manh của Gia An hơi run, Nguyệt Minh chờ nàng mở lời, nhưng rồi lại không có gì. Đáp lại cô là vẻ lạnh lùng lướt qua.

Tột cùng của sự thất vọng là im lặng!

- Xin lỗi...- Nguyệt Minh nhìn theo bóng lưng nàng, khẽ thì thầm.

- Được rồi, được rồi, tớ biết mà.- Nguyệt Minh xoa xoa thái dương, bên tai là chiếc điện thoại đang nhận cuộc gọi từ Hạ Băng.

Đã hai giờ sáng bên kia mà Hạ Băng vẫn còn ngồi cằn nhằn Nguyệt Minh đủ thứ chuyện.

- Cậu từ lúc nào mà như bà cụ vậy, dạo này dư thời gian quan tâm tớ hả?

- Cậu có chịu trưởng thành đâu mà bảo tớ không lo? Làm ơn đi ngủ đi, Hân nói suốt hai ngày cậu không chợp mắt. Cậu nói xem, có phải cậu muốn cháu cậu khỏe lại rồi phụ trách làm đám ma cho cậu luôn không?- Hạ Băng tiếp tục càu nhàu bên tai.

- Dạ rồi... Tớ hiểu... Tớ hiểu, đang bận, vậy nha..- Nguyệt Minh nói xong liền tắt điện thoại, bỏ sang một bên.

Bé con vừa mới thức dậy. Đúng như lời Uyên Hà nói, bé con sau hai ngày liền khỏe lại, uống sữa khỏe, nhưng chỉ có điều so với lúc trước, bé con lại có chút quấy phá hơn nữa.

Hai ngày nay Nguyệt Minh đều ở bệnh viện. Bao nhiêu công việc, bao nhiêu hợp đồng cô đều bỏ sang một bên. Hay nói đúng hơn là Khả Hân muốn lo thì lo, không lo thì thôi. Mà Khả Hân là ai, là cánh tay đắc lực, tất nhiên là không cần giao phó, thư ký nhỏ đều làm tốt hết mọi thứ. Thậm chí còn dư thời gian quan tâm và biết rằng chị sếp nhà mình không thèm ăn ngủ gì mà chỉ chăm chăm lo cho đứa cháu nhỏ, đến cả bệnh bao tử cũng quay lại luôn rồi.

Nhưng mà có điều, mấy ngày nay, nhìn chị sếp vẫn cứ buồn buồn. Nhất là mỗi khi có bác sĩ An tới thăm bé con, chị sếp luôn cố ý tránh mặt. Nàng nhìn hai người này, nàng lại thấy quái quái. Rõ ràng là muốn nói với nhau gì đó, nhưng cứ làm ra cái mặt lạnh lùng, không cảm xúc.

Là thư ký cũng như em gái nhỏ của Nguyệt Minh, Khả Hân xin đứng về phía chị sếp nhà mình. Bác sĩ An dựa vào cái gì mà trách mà móc chị sếp của nàng đây? Bác sĩ An chỉ hỏi một câu là rõ ngọn ngành hay sao? Khả Hân cần nhìn càng không đành lòng! Nhưng mà sợ xía vào, lại bị sếp la!

Gia An nhớ lại hình ảnh tên đàn ông nằm trên vũng máu cùng chai rượu bể nát hôm trước, còn người bảo mẫu đang bị giam lỏng, lại thấy sợ dark mode của Nguyệt Minh. Chị Nguyệt thật sự có thể giết người a!

- Chị bảo em điều tra vụ chị Nhật sao rồi?- Đang suy nghĩ, bỗng chị sếp lên tiếng, khiến Khả Hân giật thót.

- Dạ... Vẫn chưa có gì ạ. Bên cảnh sát có người gây khó dễ ạ.


Nguyệt Minh trầm ngâm.


- Tiếp tục điều tra.


- Dạ.


*****


Góc tự kỷ của tác giả:


Chuyện thương tích của bé con là mình lấy cảm hứng việc thật lúc mình còn nhỏ, lúc đấy cũng trạc tuổi bé con. Mẹ mình nói là đang cho mình uống sữa ngay cửa thì con chó chạy ngang động vào cửa khiến cửa đập vô đầu mình, là đi cấp cứu luôn =)) Không biết có phải lý do vậy mà giờ 26 tuổi rồi còn tưng tửng không.


Còn bé con sau này có tưng tửng không thì đợi tương lai biết nhé, cục cưng sẽ còn bùng nổ hơn bà dì Hoàng Nguyệt Minh!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK