Nguyệt Minh luôn cố gắng thu xếp về nhà sớm nhất có thể, có hôm xong việc buổi sáng là về ngay giờ ăn trưa, có hôm thì ba giờ chiều đã rời công ty. Theo như quan sát của các camera chạy bằng cơm, suốt vài tháng nay Tổng giám đốc không về muộn quá 5 giờ chiều, điều này trước đây chưa có tiền lệ...
Còn nhớ ngày trước, người nào đó còn được mệnh danh là ác quỷ cuồng tăng ca cơ mà!?
Hôm nay tâm trạng Nguyệt Minh khá tốt, do nghĩ đến lời Gia An hẹn sẽ đến vào lúc sáu giờ nên mới 3 giờ rưỡi, cô đã có mặt tại nhà. Sau khi vào phòng hôn Joy một cái, bảo mẫu đưa Joy đi tắm sạch sẽ thơm tho để đón chị đẹp, còn bản thân lại ngâm nga lời ca nào đó, đi vào bếp suy nghĩ xem nên nấu món gì.
Dáng người Nguyệt Minh cao ráo, thường ngày mặc áo sơ mi cùng quần tây công sở rất đẹp, quần áo còn được cắt may tỉ mỉ theo số đo riêng nên trông không quá cứng nhắc mà ngược lại còn quyến rũ. Bây giờ vào bếp, Tổng giám đốc lại thay vest bằng một tạp dề màu hồng có in hình heo con đáng yêu, hình ảnh "nữ tổng tài cường thế" vội vàng tránh sang một bên kì thị Nguyệt Minh như thể nhìn thấy F0 của một căn bệnh truyền nhiễm nào đó.
Sau một hồi, Nguyệt Minh cũng chọn xong món ăn. Xét về phương diện này cả hai cực kỳ giống nhau. Nguyệt Minh khác hẳn những tiểu thư nhà giàu khác kén cá chọn canh, Gia An lại còn càng đơn giản hơn cô. Có gì ăn đó, không cầu kì, tất nhiên cả hai vẫn sẽ có những món không thích riêng, nhưng vẫn là rất đơn giản so với vị thế của họ.
Nguyệt Minh nghĩ không cần quá cầu kỳ cơm tây gì đó, lúc du học cả hai ăn đến ngán rồi, cứ trực tiếp làm một mâm cơm nhà chan chứa tình cảm làm được.
Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Những món Chef Nguyệt pick cho Doctor An chính là: Đậu que xào tỏi, canh bí hầm xương, gà kho gừng và trứng cuộn.
Ba món đầu được Tổng giám đốc xử lý gọn lẹ trong nháy mắt, lúc đang nêm gia vị món trứng cuộn thì tiếng chuông báo tin nhắn vang lên, cô mở điện thoại ra xem, nụ cười trên môi tắt ngúm.
Uyên Hà: Có biến, có biến sếp ơi.
Nguyệt Minh gửi lại một dấu [?] Cô hơi trầm ngâm, rốt cuộc thoát khung chat mà vào ứng dụng ngân hàng, chọn tên Uyên Hà và gửi nhanh 100$.
Uyên Hà: Uầy, sếp làm như tôi tống tiền cô vậy á, nhưng mà tôi xin nha hehe.
Nguyệt Minh:...
Uyên Hà: Nghe nói là bạn học cũ của chị An, cả hai khá thân. *Hình ảnh*
Không biết Uyên Hà tự lúc nào đã về đội của Nguyệt Minh, âm thầm trợ giúp, góp chút gió cho con thuyền của mình sớm cập bến. Đấy là chưa kể sếp Tổng rất sòng phẳng, Uyên Hà còn nhớ lần đầu mình gửi ảnh bác sĩ An thì Nguyệt Minh liền "tặng quà" cho mình, cứ như vậy mà thành quen, Uyên Hà thêm một đầu tiền nữa.
Mang trong mình trái tim thổn thức của một shipper có tâm, khi nhìn thấy Alex cứ kè kè bên Gia An suốt cả ngày, Uyên Hà nghĩ rằng Nguyệt Minh cần được biết để sớm lên kế hoạch phòng ngự.
Đối thủ lần này theo bác sĩ Hà nhận xét là rất mạnh, trông đẹp trai "hết nước chấm" như vậy mà!
Nguyệt Minh cau mày, bỏ tô trứng xuống, zoom hình ảnh lên.
Cái tay này là sao?
Vì sao mọi người đều thích xoa đầu Gia An vậy? Cô còn chưa có xoa được đâu đấy!
Còn cái ánh mắt này nữa??? Nhìn cái gì muốn ăn luôn bác sĩ An vậy? Tém tém lại đi!
Trong lòng Nguyệt Minh ngày càng nổi nhiều dấu chấm hỏi.
Lại có tin nhắn mới.
Uyên Hà: OMG...boss ơi, bọn họ rời đi cùng nhau rồi! Bác An còn tan ca sớm nữa.
Nguyệt Minh đọc tin nhắn xong, tâm trạng đột nhiên tuột không phanh. Cô cắn cắn môi nhìn tô trứng trước mặt, thở dài một hơi rồi cầm điện thoại đi ra phòng khách ngồi.
Nguyệt Minh nhìn màn hình điện thoại một chút, cảm giác sợ Gia An thất hứa bắt đầu dâng trào...
Ngón cái hết tiến rồi lùi xa màn hình trong vô thức, không biết có nên gọi hay không, cuối cùng vẫn ấn vào nhưng chưa kịp đưa lên tai, thì giọng nữ máy móc của tổng đài đã báo thuê bao không liên lạc được.
Tổng giám đốc hít vào thở ra, cố điều tiết cảm xúc của bản thân.
Không đến thì thôi.
Còn hứa làm gì?
Hai câu này liên tục đan xen vào nhau khiến đại não Nguyệt Minh có chút đau nhức.
"Nếu cậu đến, chẳng hạn như lúc bốn giờ chiều, thì từ ba giờ tớ đã cảm thấy hạnh phúc rồi", câu thoại trong sách lặp đi lặp lại hàng trăm lần trong đầu cô.
Phải, nếu Gia An nói sẽ đến thì cô đã bắt đầu chờ mong và cảm thấy hạnh phúc ngay từ lúc nàng buông lời hứa hẹn.
Bảo mẫu không hiểu tình hình, tắm Joy xong xuôi rồi thì định bế ra cho Nguyệt Minh, cô ấy cũng được dịp nghỉ sớm, nhưng gọi mấy lần, cô chủ vẫn không nhúc nhích. Bảo mẫu đành bế Joy lại gần, bé tiện tay tát vào mặt Nguyệt Minh một cái.
Tổng giám đốc lúc này mới ra khỏi cơn mộng mị, cô gật đầu với bảo mẫu, sau đó cũng chẳng nói gì thêm mà đón lấy Joy.
Joy được Nguyệt Minh bế thì bắt đầu nghịch phá, hết đánh vào mặt lại đến nhéo chiếc mũi cao cao, chán thì hét vào tai bà già, nhưng hôm nay dì Út của bé làm sao ý, bình thường bé mà vậy là bị cưỡng hôn rồi. Bấy giờ dì út cứ thẫn thờ nhìn vào hư không.
Joy cảm giác bị bơ nên càng vùng vẫy mạnh hơn, hét cũng to hơn, bé muốn thu hút sự chú ý.
Nguyệt Minh lúc này mới đành đổi tư thế, xoay Joy lại, đặt trên đùi mình.
Bốn mắt nhìn nhau, chớp chớp.
Nguyệt Minh lại thở dài, Joy thấy thế liền phun mưa, nước miếng bắn vào mặt Nguyệt Minh.
Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
- Lêu lêu Joy, cái đồ bị bỏ rơi.
- Ah?- Joy không hiểu, đột nhiên bị ôm, bé liền không thích, cố đẩy đẩy ra.
Nguyệt Minh nâng Joy lên cao hơn đầu mình.
- Cô An không cần Joy nữa đâu.- Nguyệt Minh cười khẩy.- Cô An đi với cô đẹp trai rồi.
Joy:...
- Nói xem, dì có xinh không?- Nguyệt Minh lắc lắc Joy.- Có xinh không hả?
Joy đầy khinh bỉ, cúi mặt nhìn bà dì già. Bởi vì Nguyệt Minh nâng bé con lên cao mà lắc lắc, Joy tiện thể thẳng chân đạp vào mặt cô.
Bẹp—
- Xinh.- Lúc này Gia An từ đâu ngồi xuống bên cạnh, chớp chớp hai mắt to tròn nhìn dì cháu nhà họ Hoàng đang làm trò con bò.
Nguyệt Minh:...
Joy:...
Nguyệt Minh:...
Joy: *Dang tay hướng về phía Gia An đòi bế*
Tổng giám đốc vẫn đang loading tình hình.
Ủa? Ai ngồi trước mặt cô vậy?
Bây giờ là bốn giờ ba mươi phút?
Sao Gia An lại ngồi đây?
- Sao vậy? Không vui?- Gia An bế Joy vào lòng, hôn hôn mấy cái xong rồi mới nhìn sang Nguyệt Minh.
Không biết vì sao hôm nay mặt Tổng giám đốc lại ngáo ngơ thế này nhỉ!?
- Ủa... Sao giờ này bác sĩ An lại ở đây?- Nguyệt Minh như thể vẫn còn chưa tin vào người đối diện nên cô đưa tay chọt chọt lên vai nàng.
Đúng là người thật rồi!
Gia An cười tươi, đôi mắt to tròn của nàng liền vẽ nên một vầng trăng khuyết.
- Ai nói rằng nếu tôi hẹn 4 giờ đến thì 3 giờ đã bắt đầu hạnh phúc rồi? Tôi hẹn 6 giờ mà 4 giờ 30 đã đến, không phải nên hạnh phúc thêm 1 tiếng 30 phút sao?
Nguyệt Minh thảng thốt đơ cả người vài giây, nhưng sau đó lại nhớ đến lời Hạ Băng dặn, cô ngay lập tức ho giả vờ hai tiếng, gương mặt liền đổi sang chế độ lạnh lùng.
"Gồng lên"
- Ừ, cũng tàm tạm.
Gia An nhìn bộ dạng của Nguyệt Minh, lắc lắc đầu, không biết Tổng giám đốc lại bày trò gì nữa đây?
Nàng đã từ chối cuộc hẹn với Alex chỉ vì lời hứa với Nguyệt Minh, bạn cũ thì đúng là có rất nhiều chuyện để nói, nhưng mà... không phải người nào đó đã dùng cả thoại trong Hoàng tử bé để nhắc khéo sao?
Nàng sợ không đến thì lại có người buồn có người dỗi, khóc hu hu.
- Ngồi đây chờ đi, ai kêu tới sớm quá, chưa làm xong cơm.- Nguyệt Minh tỏ vẻ trách móc, đổ hoàn toàn trách nhiệm lên đầu Gia An.
Thật ra thì nếu không có tin nhắn của Uyên Hà, Nguyệt Minh đã làm gần xong đồ ăn rồi!
Nhớ đến chuyện kia, Tổng giám đốc liền lấy điện thoại ra nhắn một dòng ngắn gọn nhưng cũng đủ khiến bác sĩ Hà khóc ba ngày ba đêm, khóc ngập nhà cô ấy, phải qua nhà Khả Hân ngủ ké mới hết khóc.
"Tháng này trừ lương."
Dùng cơm xong thì cũng đã 6 giờ tối, do cả hai vừa ăn vừa nói chuyện phiếm nên hơi lâu một chút.
Lúc Tổng giám đốc rửa chén xong, trở ra phòng khách thì Gia An đã đặt Joy vào xe đẩy, còn nàng cúi đầu, hình như đang xem xét bên trong miệng bé.
- Dạo này Tổng giám đốc có thấy Joy có biểu hiện lạ không? Như hay mút tay chẳng hạn?
Nguyệt Minh bĩu môi, không thèm trả lời.
Gia An à một tiếng.
- Dạo này Em Yêu có để ý thấy Joy có gì khác không?- Gia An nói xong cười khúc khích.
Dạo này bác sĩ An rất thích trêu Tổng giám đốc, rõ ràng là người bày đầu mà bây giờ lại đỏ mặt, là ai bày trò trước nhỉ?
- Gọi... gọi là Nguyệt được rồi.- Tổng giám đốc vờ lấy cốc nước đưa lên uống nhằm che đi gương mặt xấu hổ của mình.
Gia An sao lại gọi Em yêu ngọt đến như vậy?
Gọi riết thành quen đây mà!? Có biết gọi như vậy... như vậy... người... người ta.. thích lắm không hả?
- Ừ, dạo này Nguyệt có để ý không?
Khụ khụ—
Vẫn mắc cỡ muốn chết!
Nguyệt Minh vuốt vuốt ngực, cố điều tiết lại bản thân mình, lạnh lùng, phải lạnh lùng!!!
- Lúc bế thì có hay cắn áo, dạo này hay chảy nước bọt.
- Đi ngoài thì sao?
- Hình như hơi tiêu chảy.
Gia An nghe xong gật gù, bế Joy lên ôm vào lòng.
- Joy bắt đầu mọc răng rồi đó, vài tuần nữa sẽ thấy, có thể sẽ bị sốt, đừng hoảng nhé!
Joy rất thích gần gũi Gia An, mỗi lần như thế, bé con sẽ áp má của mình vào má nàng, xoa xoa.
Nguyệt Minh không biết mình có tưởng tượng không, nhưng cô cảm thấy Joy cố ý nhìn mình bằng ánh mắt như thể đang khinh bỉ kẻ thua cuộc.
Tổng giám đốc cay cú trong lòng, đến cả cháu cô cùng muốn cười cợt cô!?
Hừ.
Gia An đặt Joy ngồi trọn vào lòng mình, nàng nhìn Nguyệt Minh, hai mắt cười híp lại. Tổng giám đốc hiểu ý, đi lấy đưa cho nàng cuốn sách đủ màu sắc. Gia An từng nói, muốn trẻ phát triển tư duy ngay từ bé, cần rất nhiều công lao của người lớn, đặc biệt là nên giúp trẻ phát huy nhận thức từ sớm.
- Cục cưng nhìn cái này xem.- Đây là sách hình nổi, mỗi trang đều có hình ảnh nổi lên rất thú vị.- Cái này là quả táo. Apple.
Gia An rất kiên trì, dù cho Joy chỉ đưa tay sờ sờ chẳng biết tiếp thu được bao nhiêu nữa.
Nguyệt Minh tựa vào lưng ghế, hơi nghiêng đầu, cô đã nhìn đi nhìn lại cảnh này không biết bao nhiêu lần mà chưa có dấu hiệu cảm thấy chán. Hình ảnh Gia An tập trung dạy dỗ Joy bé bỏng, thật hài hoà biết bao nhiêu. Đôi lúc điều hạnh phúc nhất chẳng bắt nguồn từ những việc làm hùng vĩ to lớn, mà chỉ đơn giản bắt nguồn từ những thứ nhỏ nhặt thân thuộc mà ta yêu quý.
Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Nguyệt Minh thương Joy.
Nguyệt Minh cũng không phủ nhận việc mình yêu thích Gia An.
Chỉ cần nhìn thấy một lớn một nhỏ kề bên nhau thế này, lòng Tổng giám đốc lại như nở hoa, thật muốn kéo dài mãi mãi giây phút này.
Giây phút Nguyệt Minh không thích cũng đến, Joy lúc này đã yên giấc nồng sau khi được Gia An ru ngủ, Tổng Giám đốc phải đứng trước cổng nhà cùng bác sĩ An để tiễn nàng.
Trời đã vào hạ, tiếng ve cứ thế mỗi đêm rả rích ngân lên những giai điệu. Loại sinh vật ấy dành cả đời ở nơi tăm tối chỉ đợi một lần cất tiếng ca rồi lìa xa sự sống, dù vòng đời ngắn ngủi, nhưng chí ít chúng vẫn thoả được nguyện vọng của bản thân mình.
Đèn đường soi rọi ánh vàng ấm áp, bên dưới có hai người đứng đối mặt nhau. Nguyệt Minh nhìn Gia An, đôi con ngươi cứ thế tròn xoe, to dần, to dần. Gia An đưa tay, vén lọn tóc rối ra sau tai mình.
- Tôi về.
Nguyệt Minh không đáp, vẫn chăm chú nhìn nàng.
- Nhớ rằng hôm nay vẫn tập ngủ sớm đó.- Nàng lại dặn dò nghiêm túc hệt như giáo viên giao bài tập về nhà.-Không uống cafe, không uống thuốc ngủ.
Dưới ánh đèn đường, Nguyệt Minh chớp mắt, ánh mắt vô thức đặt lên vị trí cô yêu thích, môi của bác sĩ An.
Do tác động của ánh sáng vàng, Nguyệt Minh không làm được chuyện mình thích nhất chính là đoán mã màu son môi hôm nay của Gia An, nhưng dựa vào độ bóng, cô có thể đoán được rằng rất mềm mại, không biết mềm cỡ nào nhỉ?
Như kẹo bông gòn cắn vào một cái liền hoà tan vị đường?
Hay như cherry ngọt ngào càng ăn càng say?
Nguyệt Minh không biết từ bao giờ, cô lại thích nhìn môi Gia An đến vậy, đôi môi nàng phát ra một luồng sáng khiến người ta mê man, khiến người ta khát vọng.
Tổng giám đốc nuốt "ực" trong vô thức, mỉm cười đáp lại Gia An.
- Không thích đi ngủ sớm.- Nguyệt Minh nói xong có chút chờ đợi... chờ đợi Gia An cằn nhằn mình, chờ đợi đôi môi mỏng mấp máy.
Đúng như dự đoán, Gia An đánh nhẹ lên vai Nguyệt Minh, bắt đầu giảng một bài học về tác hại của thức muộn.
Nguyệt Minh nhìn đến si mê, khoé môi bất giác cong lên nụ cười.
- Hôm nay đã thích tôi hơn được chút nào chưa?
- Hửm?- Gia An ngưng cằn nhằn.
Nàng nhìn vẻ mặt trông đợi của Nguyệt Minh, phút chốc, trong ánh mắt hiện lên sự xấu xa.
- Đồ ăn ngon cộng 1 điểm. Nhưng mà Nguyệt không ngủ sớm, lại bị trừ 10 điểm.
- Thang điểm mấy?
- Thang điểm 100.
- Hiện tại được mấy điểm?
- Âm 9 điểm.
- ...- Tổng giám đốc có chút đau khổ không nói nên lời.- Quay vào, tôi nấu cho bác sĩ An thêm chín bữa nữa!
Gia An nghe xong thì bật cười.
- Người ta cũng không phải heo nha!
Nguyệt Minh bĩu môi.
- Không phải heo cũng phải ăn, chị ốm lắm có biết không?
Gia An nhìn người trước mặt rõ ràng là đang âm mưu vỗ béo nàng, cũng bĩu môi.
- So với tôi thì Nguyệt còn ốm hơn rất nhiều.- Nàng tự nhiên nắm lấy cổ tay của Nguyệt Minh.- Ốm trơ xương.
- Ốm đẹp.- Nguyệt Minh ban đầu có chút bất ngờ, nhưng sau đó là ngoan ngoãn để mặc Gia An nắm tay mình.
- So với lần đầu gặp, vẫn là ốm hơn rất nhiều. Không được, phải vỗ béo lại thôi!
- Chị định nuôi tôi à?- Nguyệt Minh nhe răng cười.
- Ừm, nuôi cho mập.
- Nuôi để thịt sao?- Nguyệt Minh có chút xấu xa nhìn Gia An.
Hỏng rồi, hình như cô bị Hạ Băng ảnh hưởng rồi!
- Xì. Đi về.- Gia An hai má ửng hồng, xấu hổ quay đi.
Nguyệt Minh ngay lập tức kéo cổ tay nàng, ôm nàng gọn vào lòng mình.
Thình thịch.
Thình thịch.
Nguyệt Minh cảm thấy trái tim mình đập càng lúc càng nhanh, Gia An trong lòng cô cũng cứng đờ, nhưng thật may rằng nàng không có biểu hiện tránh né, cứ như vậy ngoan ngoãn đứng im cho cô ôm.
Tổng giám đốc cao hơn bác sĩ An khoảng nửa cái đầu, nàng cứ thế lọt thỏm vào lòng cô, chênh lệch chiều cao rất thích hợp để ôm ấp.
Phía bên ngực trái thì tim đã đập bình bịch không kiểm soát, phía trên mũi, mùi hương dịu nhẹ của bác sĩ An khiến Nguyệt Minh ngay cả thở cũng không dám, chỉ dám hít nhẹ thật nhẹ để có thể cảm nhận từng chút một.
Nguyệt Minh cố gắng gồng mình, tránh không cho bản thân mất kiểm soát, cô mím môi lại, chủ động cắn cắn mấy cái để thức tỉnh.
Trong lòng lúc này là người con gái bên cô lúc khó khăn.
Người con gái đã đến bên cô một cách thần kỳ.
Thần kỳ đến mức, Nguyệt Minh không biết mình sẽ ra sao nếu Gia An không bước vào cuộc đời cô.
- Cảm ơn bác sĩ An, cảm ơn chị vì tất cả mọi thứ.- Nguyệt Minh thỏ thẻ.
Gia An hơi ngẩng đầu, nhưng Nguyệt Minh vẫn xấu hổ, đưa tay nhẹ đặt lên đầu nàng, không cho nàng nhìn gương mặt cô bây giờ.
- Bây giờ đột nhiên hiểu vì sao nhiều người thích sờ đầu chị như vậy rồi.- Tiện tay, Nguyệt Minh xoa xoa đầu nàng luôn.-Biết là dễ chịu, nhưng có thể đừng để ai xoa nữa được không?