Nguyệt Minh từ lúc bị Gia An trêu tức liền không thèm nói gì nữa, trực tiếp coi nàng như không khí, vậy nên cả hai đều ăn ý im lặng. Nàng đọc sách của nàng, Nguyệt Minh thì có lẽ vì quá mệt mà thiếp đi lần nữa.
Tình hình phục hồi của Nguyệt Minh, Gia An cũng nắm được tương đối. Người khác chỉ cần vài ngày hẳn sẽ khoẻ lại, Nguyệt Minh có lẽ sẽ lâu hơn một chút. Do chịu kích động bởi vì sự ra đi của Nhật Minh, cơ thể cô ấy có phần suy nhược, lại thêm tự tử bằng thuốc ngủ, giờ chỉ có thể truyền dịch phục hồi, nhanh nhất thì ngày mai có thể uống sữa sau đó chuyển sang ăn cháo loãng.
Gia An lấy trong túi xách ra tập giấy note hình quả dâu và bút, cả túi kẹo cứng hương dưa lưới yêu thích. Nàng cúi người bên bàn, viết một vài dòng chữ rồi dán lên một viên kẹo cứng, sau đó mới cầm túi xách rời đi, trước khi khép cửa, còn không quên nhìn người kia mỉm cười thân thiện.
- Mai gặp.
Gia An không cố ý chọc tức Nguyệt Minh, lại càng không muốn Nguyệt Minh cứ suy nghĩ tiêu cực, nhất là vào lúc như thế này, để mặc cô ấy rầu rĩ lại càng nguy hiểm hơn. Vậy nên, gây sự chú ý, làm phân tâm cô ấy khỏi suy nghĩ tiêu cực là cách tốt nhất.
Điều nàng có thể làm cũng chỉ có thế.
Cạch—
Lúc cánh cửa đóng lại, Nguyệt Minh cũng theo đó mở mắt, thở ra một hơi thật dài, ánh mắt mông lung tiếp tục làm bạn với trần nhà trắng lạnh lẽo.
Cảm giác cô đơn lại xộc đến, bao bọc cả cơ thể gầy yếu vô lực.
Đêm dài đằng đẵng rồi cũng qua đi nhường chỗ cho một ngày mới.
- Tổng giám đốc, cảm thấy trong người thế nào ạ?- Nam bác sĩ hôm qua lại đến, theo sau vẫn là y tá đang giúp anh ta đẩy xe.
- ...- Nguyệt Minh mở mắt, liếc nhìn nam bác sĩ, rồi lại nhìn bao quát khắp phòng, không thèm đáp lời.
Nam bác sĩ đối với Tổng giám đốc đây vẫn rất sợ hãi. Ánh mắt của cô lạnh lẽo đến muốn đóng băng anh ta, việc thăm khám đôi khi cũng cần sự tương tác của bệnh nhân cùng bác sĩ. Nguyệt Minh thế này thật sự làm khó anh ta. A, thật muốn gọi bác sĩ An khám thay, chỉ tiếc là không cùng khoa...
Nam bác sĩ muốn biết trạng thái Nguyệt Minh như thế nào, là cảm thấy ổn hơn hay những cơn đau vẫn kéo dài âm ỉ, nếu đau thì hiện tại đau nơi nào, khó chịu ra sao,... Nhưng là anh ta muốn, chứ Tổng giám đốc thì không muốn, nên anh ta hỏi cũng chỉ bị ăn bơ mà thôi. Điều này khiến nam bác sĩ cảm thấy công việc này thật ngột ngạt, bí bách và đầy áp lực.
Nhưng anh ta cũng có thể làm gì, đành ngậm ngùi xem mấy chỉ số thu được nhờ tự kiểm tra, xét nghiệm.
- Có thể đỡ tôi ngồi dậy được không?
Hả?
Giữa không gian im lặng như tờ, bỗng có một giọng nói khàn khàn, không cảm xúc phát lên khiến nam bác sĩ giật thót mình nhìn Tổng giám đốc, sau đó lại nhìn hai bên trái phải của mình, mặt ngây ra.
Là đang nói với anh ta sao?
Sao cứ nhìn chỗ khác vậy? Bộ... còn có ai trong phòng hả?
Nam bác sĩ gãi gãi đầu, khó hiểu nhưng vẫn lên tiếng đáp lại, thà giết thừa còn hơn bỏ sót.
- Ấy, dạ được, dạ được...- Nam bác sĩ vội ấn nút, đầu giường liền nhanh chóng được nâng lên.
Nguyệt Minh cũng thở phào nhẹ nhõm, cứ nằm thế này bí bách kinh khủng. Tay chân như chẳng còn là của cô nữa.
- Tổng... giám đốc, bây giờ tôi xin phép truyền dịch cho cô nhé...
Cái tiết mục khiến anh ta căng thẳng cũng đến, mà Nguyệt Minh nghe xong trong đáy mắt cũng có tia dao động.
Nguyệt Minh nhìn anh ta mồ hôi đầm đìa, chợt nhớ lại hôm qua, cô đối với kỹ thuật của người này rất quan ngại. Sau khi xuất viện cô phải cải tổ cả bệnh viện thôi! Liệu rằng hôm nay có đổ máu nữa không đây?
Cái cô bác sĩ nhiều chuyện hiện giờ không có ở đây... Phong thái cô ta thật đáng ghét, nhưng lúc này mà có cô ấy ở đây thì Nguyệt Minh cảm thấy rất nhẹ nhõm! Kỹ thuật tiêm của cô ấy cao siêu làm sao... tỷ lệ thuận với đồ nhiều chuyện của cô ta.
Nam bác sĩ thấy Nguyệt Minh đang mông lung, lại vỗ ngực nói tiếp.
- Tổng giám đốc, không sao đâu, hôm nay tôi bảo đảm sẽ không sao đâu!
- ...- Nguyệt Minh không đáp, cô tin mới lạ đó.
Nguyệt Minh khẽ thở dài một tiếng, quay mặt đi chỗ khác.
Làm gì làm lẹ đi, đau một lần rồi thôi!
Nam bác sĩ khổ sở muốn khóc, hắn cũng đẹp trai mà! Lẽ nào nhìn mặt hắn một cái Tổng giám đốc liền lăn ra chết hay sao? Nhưng kệ đi, cô không nói gì chắc đã ngầm đồng ý rồi.
Nam bác sĩ vội vàng làm vệ sinh rồi mang bao tay vào, động tác hôm nay thuần thục hơn rất nhiều, sau hôm qua anh ta đã phải ngồi suy tư rất lâu để lấy lại sự tự tin của bản thân, thậm chí còn mang mô hình ra mà thử cả buổi. Thú thật, anh ta cảm thấy mất mặt vì hôm qua thể hiện quá kém, còn là trước mặt bác sĩ An hoa khôi nữa cơ. Trời ạ, trước nay nam bác sĩ vẫn luôn được khen là thiên tài đấy! Không sao, không sao, đau thương để trưởng thành. Vậy nên hôm nay anh ta tự tin sẽ không có chuyện gì nữa đâu, chắc chắn!
Hôm nào đối với Nguyệt Minh cũng trống trải, nhưng hôm nay có hơi khác. Cô nhìn bàn tay còn lại của mình, chút hơi ấm nhỏ nhoi hôm qua đã lụi tàn tự lúc nào thật lâu. Không còn ai bên cô, không còn ai.
Lúc kim tiêm được rút khỏi tay Nguyệt Minh, mắt cô có chút co giật, liền cảm giác mũi kim đâm vào tay thêm một lần nữa. Cô thấy thật chán ghét, dường như có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo của kim loại cứ thế đâm xuyên qua da mình.
Vẫn là cô nàng nhiều chuyện kia làm tốt hơn.
Nguyệt Minh thở dài.
Cạch—
Một hơi thở dài này liền dọa đến nam bác sĩ, anh ta vốn còn đang cầm kim tiêm định bỏ đi liền làm rơi dụng cụ, xem ra hôm nay bệnh nhân đặc biệt này vẫn chưa hài lòng. Anh ta rầu rĩ chào một tiếng rồi cùng y tá rời khỏi phòng, trả lại cho Nguyệt Minh không gian yên tĩnh.
Nguyệt Minh phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ phòng bệnh. Bệnh viện này là trụ sở chính của chuỗi bệnh viện đa khoa HOPE, vậy nên mọi thứ đều từ cơ sở vật chất đến con người đều là tối ưu nhất. Phòng bệnh của Nguyệt Minh là phòng VIP, nằm ở khu biệt lập, chỉ cần nhìn ra cửa sổ liền thấy được dòng sông xanh chạy dài, ôm trọn cả thành phố X diễm lệ.
Nguyệt Minh bất giác giật mình.
Lại sắp hết một năm rồi ư?
Từ rất lâu rồi, cô chẳng chú ý đến thời gian, ngày nào cũng cứng nhắc trôi qua đi trong đống công việc bộn bề, nào hay chỉ mới chớp mắt, lại một năm mới sắp sang.
Mùa xuân...
Nhật Minh rất thích mùa xuân.
Nhật Minh từng nói mùa xuân là mùa sum vầy, mùa của hạnh phúc.
Dù từ lúc ba mẹ mất đi, Nguyệt Minh biết rằng, mùa xuân đã không còn xuất hiện bên trong họ nữa nhưng Nhật Minh vẫn cứ luôn cười dịu dàng, dùng mọi cách mang lại cho Nguyệt Minh một "Mùa xuân". Nguyệt Minh hiểu rõ Nhật Minh đã hy sinh nhiều biết nhường nào.
Cô gọi Nhật Minh là chị hai, nhưng người ấy chỉ lớn hơn cô có ba phút mà thôi. Từ cơ thể đến cảm xúc, mọi sự phát triển của họ đều như nhau. Nguyệt Minh làm sao không biết Nhật Minh hi sinh nhiều thế nào, buộc bản thân phải khoác lên chiếc áo "chững chạc", thứ quá khổ với cô gái mười tám tuổi như chị ấy. Lẽ ra, ở độ tuổi đẹp nhất đời người, chị hai nên hưởng thụ cảm giác thanh xuân thay vì vùi đầu vào thương trường khốc liệt. Nhật Minh đã làm tất cả chỉ để bảo bọc, để mang mùa xuân đến bên Nguyệt Minh.
Cô bất giác hét lên.
Đôi tay gầy gò siết chặt lại mặc kệ cơn đau thể xác truyền đến.
Trái tim đau đớn không ngừng.
Phẫn nộ, tức giận, khinh thường.
Những cảm xúc của cô lúc này.
Cô đã làm gì thế này?
Cô đã tự tử sao?
Cô định chấm dứt sinh mạng này sao?
Sinh mạng mà Nhật Minh phải trả giá bằng cả tuổi thanh xuân đổi lấy.
Cô thật tồi tệ.
Nguyệt Minh mày thật tồi tệ!
Cô thẫn thờ thật lâu, thật lâu. Trên gương mặt xinh đẹp, hai hàng nước mắt cứ thế dần trượt dài xuống cổ, thấm đẫm vào áo bệnh nhân của Nguyệt Minh.
Khi mặt trời ngả về phía Tây cũng là lúc bác sĩ An - hoa khôi của Bệnh viện Đa khoa quốc tế HOPE thuộc tập đoàn TOMORROW lừng danh - tan làm. Áo blouse trắng được nàng treo ngay ngắn ở một góc phòng, hôm nay Gia An mặc một chiếc váy vàng nhạt đơn giản, màu sắc này càng làm tôn lên làn da trắng hồng của nàng. Giày cao gót ba centimet khẽ gõ trên hành lang bóng loáng, nàng vừa đi vừa phải mỉm cười chào lại những người xung quanh. Ai ai ở khoa Sản cũng đều thích nàng, à không, ở mấy khoa khác cũng thích nữa, ai lại không thích người đẹp lại siêu thân thiện cơ chứ?
Bác sĩ An ở bệnh viện HOPE như một truyền thuyết mà gần như không nhân viên nào không biết. So với độ tuổi thành công của bác sĩ thông thường, bác sĩ An rất trẻ. Người học y bình thường trong nước thì cần sáu năm học, thêm một vài năm thực tế tùy vào khả năng. Bác sĩ An lại còn học y tại nước A, mà nghe đâu là học tại đại học Ya nơi có truyền thống y lâu đời. Người ta học 4 năm, nàng học rút ngắn chỉ 3 năm đại học, sau đó lại tiến hành thi MCAT đứng trong top 5 xuất sắc mà tiếp tục chương trình Y khoa lấy bằng M.D. Với khả năng của nàng, ban đầu các giáo sư còn tưởng nàng sẽ chọn ngoại khoa, nhưng cuối cùng, quyết định của nàng khiến mọi người bất ngờ khi chọn khoa Sản. Ai mà hỏi nàng vì sao, nàng chỉ cười nhẹ, đôi mắt liền biến thành vầng trăng khuyết.
"Vì nàng cảm thấy trở thành sứ giả đón chào các thiên thần nhỏ đến thế giới này rất tuyệt."
Thông minh - xinh đẹp - giàu có, người thường chỉ cần có một trong ba yếu tố đã có thể hất mặt tự cao. Bác sĩ An thông minh có thừa, độ xinh đẹp càng thật sự hơn người. Ngành bác sĩ nhìn chung thông thường không có nhiều mỹ nữ, nếu xinh một chút liền có thể được gắn tag hot girl, bác sĩ An lại được gắn cho cái tag thiên thần.
Nét đẹp của nàng rất đặc biệt, nhẹ nhàng thanh khiết, chiếc mũi tuy không cao ngút ngàn như Nguyệt Minh nhưng vừa phải cực phù hợp với gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nàng.
Nếu hỏi người khác nhìn bác sĩ An thì thích thứ gì nhất, câu trả lời hẳn sẽ là đôi mắt cười của Gia An. Đôi mắt nàng to tròn trong veo, long lanh như mặt hồ vào đông dưới ánh mặt trời. Lúc Gia An cười rộ lên, cả đôi mắt như thể cũng cười theo, khiến người đối diện cảm thấy ấm áp vô cùng, hệt như vầng thái dương vậy. Nhưng bác sĩ An lại thường mang một cặp kính không độ nhằm che đi đôi mắt xinh đẹp kia, ẩn đi thứ này nhưng vô tình làm lộ ra thứ khác, cặp kính khiến nàng trông giỏi giang và tri thức. Bao anh trai đều mê mang ước gì nàng là mẹ của con bọn họ!
Về phần giàu có, gia cảnh của bác sĩ An vẫn là một ẩn số nhưng chắc chắn là phải khá giả mới có thể nuôi nàng ăn học đến được thành công hôm nay, chi phí học bác sĩ tại nước ngoài cũng đâu có rẻ gì. Cho dù không tính đến gia đình thì hiện tại mức lương cơ bản của bác An cũng thuộc dạng khiến nhiều người ao ước. Nếu lúc trước nàng không giàu, thì bây giờ nàng giàu! Phú bà nha, là một phú bà tài sắc vẹn toàn!
Người theo đuổi nàng nhiều vô kể, nhưng đã nhắc thì phải nhắc đến ứng cử viên sáng giá: Bác sĩ thiên tài Trọng Nhân - khoa Ngoại.
Thật xứng đôi vừa lứa!
Nam đẹp trai phong độ, nữ dịu dàng thông minh, nếu hai người này mà cưới nhau hẳn đẻ con ra chắc cũng là thứ "quái vật" từ trong trứng nước. Đứa trẻ này mà muốn quay lại vạch xuất phát hẳn cũng phải ngồi ô tô ba ngày ba đêm đi.
Nghĩ thì nghĩ thế, chứ bác sĩ An hiện tại còn nói mình là độc thân vui tính, chưa nghĩ đến chuyện chồng con yêu đương gì, nên bác sĩ Nhân khoa Ngoại kia chỉ có thể ngày ngày tương tư ngóng trông người đẹp quay mặt nhìn mình. Mà đâu phải mình bác Nhân trồng cây si, vì câu tuyên bố độc thân kia mà người theo đuổi bác An xếp hàng dài dài chật hết các hành lang ở HOPE, ngày đêm nuôi hi vọng nắm giữ được trái tim nàng. Ai mà chẳng có ước mơ đúng không? Tỷ lệ trúng vé số truyền thống là 1:1.000.000 nhưng người ta còn hi vọng, thì cái tỉ lệ 1 chọi 100 để làm người yêu của bác sĩ An đã là gì?
Quay lại thực tại, theo lẽ thường giờ này hẳn bác sĩ Gia An sẽ mang chiếc túi đắt tiền, ngồi lên con xe Audi TT vàng chóe bắt mắt đi về, nhưng dạo gần đây, bác An luôn ghé đến phòng điều trị đặc biệt để chăm nom đứa nhỏ kia.
Người thích nàng sẽ khen nàng nhân đạo, tốt bụng, cũng sẽ có người ganh ghét mà dèm pha nàng. Bọn họ sao không biết đứa trẻ này từ đâu mà ra? Thế là lại có một tin đồn mới tồn tại trong bệnh viện rằng bác sĩ An cố ý chăm sóc đứa trẻ vì muốn nịnh nọt chủ nhân của bệnh viện này.
Miệng đời là thế, đâu ai biết rằng đứa bé này đang bị chủ cái bệnh viện bỏ rơi đâu?
Mặc cho người ta nói gì về mình, Gia An lúc này đang ân cần bế bé con trên tay. Đứa bé đã ở rất lâu trong lồng kính, trẻ sinh non vốn yếu, không có hơi ấm người mẹ lại càng yếu ớt hơn. Nhưng nhờ chăm sóc đặc biệt, bây giờ cơ thể dần hồi phục và phát triển bình thường.
Ánh mắt Gia An ngập tràn yêu thương, bế gọn bé con trong tay. Mấy ngày đầu, bé vì lạ lẫm mà khóc. Gia An không chán ghét, ngược lại còn trên cả dịu dàng mà nói chuyện với bé con.
- Chào con, cô từng là bạn đồng hành của con đó.- Lời nàng nói chân thật, nàng cũng được xem là bạn đồng hành của bé con này đây, một tay nàng siêu âm, lên lịch hướng dẫn và giúp đỡ Nhật Minh trong quá trình mang thai, nhìn bạn nhỏ ngày một lớn dần, cảm nhận nhịp tim đầu đời của bạn nhỏ.
Ở đời, đối xử chân thành với người khác chưa chắc nhận được kết quả tốt, nhưng đó là người lớn, những người đã đối mặt với cuộc đời, họ tự tạo cho mình muôn ngàn khuôn mặt. Còn đối với trẻ con vừa sinh, những xúc cảm đầu đời luôn đầy chân thành và non nớt. Gia An đối xử tốt với bé con, bé con hiển nhiên cảm thấy an toàn, yêu thích cảm giác phụ thuộc nàng, vậy nên dần dà khi quen hơi của nàng, đứa bé cũng khóc, nhưng là khóc lúc không được Gia An bế, lúc bé nhận ra nàng không ở bên.
Bé con mỗi lần được bế đều mở to đôi mắt lộ ra con ngươi trong veo đen láy, thật đáng yêu. Làn da vàng nhờ được chiếu đèn mà dần phục hồi, quay trở lại màu da của mấy bé sơ sinh, có chút đỏ. Da em bé vô cùng mềm mại, xúc cảm sờ rất tốt, nhưng cũng mang lại cảm giác mỏng manh khiến người ta muốn nâng niu.
Gia An đi qua đi lại, ngân nga hát vài câu hát ru từ bé nàng hay được nghe ba hát, đứa bé vẫn chăm chú nhìn nàng không chớp mắt. Lát sau, bé dùng đôi chân nhỏ, đạp đạp cánh tay của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu nhăn nhó. Tiếng khóc liền vang lên "Oe oe..."
Gia An phì cười, bàn tay thon dài mềm mại vỗ vỗ cái lưng nhỏ.
- Ôi, cục cưng đói đúng không? Cô cho cục cưng uống sữa nhé.- Gia An đặt thiên thần nhỏ nằm xuống giường, rồi vội vội vàng vàng đi lấy sữa mà các y tá đã chu đáo chuẩn bị cho bé con.
Hiện tại bé con được dùng sữa từ ngân hàng sữa mẹ, Gia An có quen vài sản phụ vừa sinh, sức khỏe tốt, an toàn, lại còn tốt bụng hiến sữa nóng cho bé con. Nhìn bé con uống sữa, lòng nàng chợt nhói đau. Sữa mẹ là liều vaccine đầu đời của mỗi trẻ nhỏ, nhưng Gia An nào làm được gì khác để giúp bé con có được sữa từ chính mẹ ruột đây? Bé con mệnh thật khổ, mẹ mất rồi, ba cũng không còn, người thân duy nhất thì chẳng màng sinh mệnh bé, đấy là chưa kể đến việc người kia dại dột muốn kết thúc cuộc đời mình, suýt gắn cho cháu nhỏ cái danh mồ cô.
Đôi bàn tay bàn chân nhỏ bé cứ thế quơ quào giữa không trung, tiếng khóc oe oe ngày một to biểu thị cho cơn đói của nhóc con này dần tới đỉnh điểm.
Gia An một tay cầm bình sữa lắc lắc, một tay bắt đầu làm trò thu hút sự chú ý của thiên thần nhỏ kia.
- Peek a boo...- Nàng cố ý làm những bộ mặt trông thật kỳ lạ, lúc thì chu mỏ, lúc lại cười híp cả mắt.
Bé con cũng vì thế mà bị thu hút, nhìn mãi thành đam mê, Gia An mà dừng một chút là bé sẽ khóc ré lên không chịu. Mà Gia An là ai chứ, nàng đây kiên nhẫn có thừa!
Vài điều dưỡng đứng phía ngoài định vào cho nhóc con uống sữa, vừa tới cánh cửa kính đã thấy một màn này, khẽ lắc đầu cảm thán.
- Bác sĩ An mà có con chắc chắn đứa bé sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất nha~
*****
Góc tự kỷ của tác giả:
Gia An: Vừa bạo lực, vừa trốn tránh trách nhiệm, lại còn thích nghĩ quẩn, em có biết hiện tại trong mắt chị em mấy điểm hông? (~_~;)
Bé Nguyệt đưa mười ngón tay: Mừ điểm
Gia An: Ok 10 điểm trên thang 1000! ( ̄^ ̄)