Nguyệt Minh đang bế Joy ngồi trên sofa, hơi ngẩn người, khẽ cảm thán một câu.
- Nhìn chị như sinh viên đại học vậy!
Nón cói rộng vành, tóc thắt bím một bên, Gia An mặc một chiếc váy trắng dài, điểm nhấn là vài họa tiết hoa lá, kèm theo đó là áo trễ vai cùng màu váy, trang điểm nhẹ khiến nàng trông rất thanh thuần và tràn ngập hơi thở mùa hè.
Sau lần Gia An đến chăm sóc Nguyệt Minh, Tổng giám đốc đã nhờ Khả Hân chọn thêm mấy bộ quần áo mới cho nàng. Trang phục do Khả Hân tự chọn, thiên về phong cách thiếu nữ năng động, style của Khả Hân, nhưng Gia An mặc vào vẫn rất hợp, rất đẹp là đằng khác. Nguyệt Minh không nói ra, chứ nếu không em thư ký chắc chắn sẽ khóc đến ngập lụt khi biết chị sếp nói mình mặc đồ không đẹp bằng bác sĩ An.
Gia An nghe Nguyệt Minh khen, có chút ngượng ngùng nên giấu gương mặt ửng hồng của mình sau vành nón rộng.
Cũng... cũng đâu đến mức sinh viên đại học đâu chứ, Nguyệt Minh này nói quá rồi...! Nàng cũng đầu 3 rồi đó.
- Đi thôi.- Gia An cầm lấy giỏ mây picnic mà Nguyệt Minh đã chuẩn bị.
Tổng giám đốc chớp chớp mắt, nhận ra bác sĩ An thẹn thùng, liền nổi lên tính xấu.
- Khen thật mà, ngại cái gì chứ?- Nguyệt Minh bế Joy đứng dậy, tiến đến cạnh Gia An. -Em gái, em học năm nhất sao? Chị học năm 2 đây, làm quen nhé?
- Ý là bình thường chị đây trông già lắm đúng không?- Gia An ngẩng mặt, đôi mắt sắc lẹm. Đừng có đùa với tuổi phụ nữ!
- Không hề, hôm nay trẻ hơn thôi!- Bị nhìn bằng ánh mắt phán xét, Nguyệt-từng chinh chiến qua biết bao cuộc họp cổ đông-Minh lại rơi vào trạng thái khẩn trương, cố giải thích.
- Bình thường nhìn bác sĩ An như sinh viên năm 2, hôm nay nhìn như cấp 3 vừa thi đại học vào năm nhất... Không tin thì tôi dẫn chị qua trường đại học gần nhất so sánh nè!
- Hừ, lần đầu thấy Tổng giám đốc dẻo miệng như vậy, trước đây toàn mắng người ta.- Gia An đưa tay nựng má Joy.
Nàng được khen trong lòng vui như nở hoa, rõ ràng mấy lời này nàng cũng nghe nhiều rồi, nhưng từ miệng Nguyệt Minh thì nàng từ tiếp nhận xã giao trở nên tin tưởng tuyệt đối.
- Có muốn nghe nhiều nữa không? Đơn giản lắm.
- Sao?
- Chỉ cần để tôi vào mắt là được.- Nguyệt Minh thừa cơ đánh úp.
Gia An hừ một tiếng, ngượng ngùng đi thẳng một mạch, đẩy cửa chính ra ngoài.
Nguyệt Minh không hình tượng, cười đến ngoác mồm, Gia An ngượng ngùng đáng yêu thế nhỉ?
- Đợi với. Chị... à không em gái gì ơi!-Tổng giám đốc bế Joy đuổi theo.
- A, a...- Joy cục cưng cũng góp vui.
Nguyệt Minh tức tốc chạy đến trước mặt Gia An rồi đưa tay ra. Gia An hơi khó hiểu nhìn Nguyệt Minh.
Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
- Nắm tay cho chặt, khéo người ta lại bắt cóc mất bây giờ.- Tổng giám đốc vẫn không từ bỏ ý định trêu bác sĩ An.
Bác sĩ An xì một tiếng, đánh vào tay Nguyệt Minh.
- Đường đến khu picnic xa lắm, còn khó đi nữa, không nắm tay lỡ chị bị lạc rồi sao!- Nói xong lý do "rất là chính đáng" rồi, Nguyệt Minh vui vẻ dắt Gia An đi.
Bác sĩ An cũng ngoan ngoãn đi theo, vừa đi vừa nhìn bàn tay nắm chặt của hai người, khóe miệng bất giác cong lên, nàng hơi xiết tay mình thêm chút nữa.
Ừm, không có bài trừ, tiết trời nóng thế này, tay ai kia lại mát lạnh như vậy, thoải mái!
Có nhiều lý do khiến người có điều kiện thích chọn sống ở những khu dân cư cao cấp và một trong số đó là môi trường sinh thái tốt. Khu nhà của Nguyệt Minh có cả một công viên ven sông cực rộng, bãi cỏ xanh mướt rộng lớn, một mặt giáp công viên, mặt kia lại là bờ sông dài hùng vĩ. Chiều chiều, gió từ phía sông thổi vào bãi cỏ rất dễ chịu và mát mẻ, nếu sống ở đây thì đi picnic buổi chiều vẫn cứ là okela!
Gia An thấy mình như bị lừa vậy, nàng bĩu môi nói với người đi trước.
- Cái gì mà khó đi, không phải từ nhà cô đi thẳng là tới hả?
Tổng giám đốc cười hai tiếng, nắm chặt tay nàng hơn.
- Khó mà, chị không thấy khó sao?
Tổng giám đốc nói bằng giọng oan ức làm Gia An cảm thấy mình như thể đang ức hiếp cô vậy.
Trong đầu Gia An chợt hiện lên một suy nghĩ xấu xa, nàng hay đọc những câu thả thính của người trẻ trên mạng để xả stress, chi bằng đem ra thử xem Nguyệt Minh biểu hiện thế nào.
- Đường này mà khó đi thì đường vào trái tim tôi như thế nào hả Nguyệt Minh?
Nguyệt Minh khựng lại, quay đầu nhìn nàng, tuyệt nhiên vẫn không thả tay ra.
- Bởi vậy, mới càng cần nắm tay chị.
- Hưm?- Gia An cảm thấy bất ngờ.
Nguyệt Minh trả lời rất nhanh, người thả thính là Gia An đột nhiên cảm thấy tim đập siêu nhanh, có chút chờ mong lời tiếp theo của cô.
- Để chị dẫn vào trái tim, không phải sao?
Gia An nghe đến đây, hai má ửng hồng, vội vội vàng vàng lảng tránh, nàng bị phản dame rồi!
Nguyệt Minh dường như càng ngày càng tiến bộ, nói mấy lời này mà mặt không đỏ, chân không run sao!?
- Nói chuyện buồn nôn.
Nguyệt Minh cười haha hai tiếng, mấy cái Khả Hân share cho cô đôi lúc nhảm thật, đôi lúc lại có ích. Nguyệt Minh mà không tham khảo thì có mà đối đáp được lúc này.
Cô tiến sát lại Gia An, hơi hơi khom người, híp mắt lại, quan sát thật kỹ khuôn mặt nàng bác sĩ.
- Làm... làm gì đó...- Gia An lắp bắp, lùi về sau hai bước.
Thế này cũng đã quá gần rồi, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của Nguyệt Minh, Gia An ngày càng hoảng loạn!
Nàng làm sao vậy?
Tự lúc nào lại không giữ được bình tĩnh nữa?
Vẫn là Joy bé bỏng hiểu rõ sự tình, từ nãy tới giờ hai cái người này có nhớ đến bé đâu?
Bé bực đó nha!
Thấy Gia An như thể bị Nguyệt Minh ăn hiếp, bé liền muốn chứng minh sự tồn tại của mình. Dạo gần đây, bé ngứa nướu răng nên hay cắn, mà cắn phát nào chí mạng phát ấy, thế là bé ngoạm cả mồm vào vai bà dì già.
- Ơ?- Nguyệt Minh bị cắn nhột nhột, nâng cháu nhỏ lên cao.- Hư là tét mông đó!
Bụp—
Joy đạp thẳng chân vào mặt Nguyệt Minh.
Tổng giám đốc:...
Gia An phụt cười, nàng để giỏ mây xuống đất, đón lấy Joy bế vào lòng.
Nguyệt Minh bĩu môi cầm giỏ lên, lại nắm tay Gia An một lần nữa.
- Bye Joy nhé, cô đi làm đây.
Nguyệt Minh đứng bên cạnh nhìn Gia An cùng Joy quyến luyến chia tay nhau, cái mặt nhỏ của Joy mếu máo, đôi mắt tròn xoe, bàn tay bé tẹo cố nắm chặt lấy áo Gia An không buông. Bảo mẫu đang bế Joy cũng chỉ biết cười trừ khi thấy bé con dùng hết sức cố nhào vào lòng Gia An.
Bé không muốn xa chị đẹp gái chút xíu nào!
Bác sĩ An hôn má Joy xong cũng nhìn bé với ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Tổng giám đốc cảm tưởng Gia An mới là mẹ ruột của Joy, còn cô như mụ dì ghẻ không tí máu mủ không chút gì liên quan hai người này!?
Hello, đây là dì ruột nè cháu ơi, có thể cho dì chút ít mặt mũi hay không?
Nguyệt Minh nhớ lại mới mấy phút trước, bản thân mình chào tạm biệt thì thái độ của cháu ruột khác hẳn 180 độ, vẻ mặt ghét bỏ của Joy khi "được" Nguyệt Minh hôn tới giờ vẫn còn khiến cô tổn thương.
Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
- Nào, đi làm đi, trễ giờ rồi.
Cuối cùng Tổng giám đốc cũng không thể chịu được nữa, thản nhiên nắm cổ tay bác sĩ An lắc lắc. Cô không kéo vội, vì Joy còn đang nắm vạt áo nàng.
Gia An hôn thêm cái vào má Joy rồi dặn dò bảo mẫu chăm sóc kỹ lưỡng cho bé con, bảo mẫu này là người Gia An có quen biết nên nàng khá tin tưởng.
Hôm thứ bảy, Nguyệt Minh đưa Gia An đi bằng xe mình nên xe nàng vẫn để ở bệnh viện, vậy nên, hôm nay bác sĩ An lại ngồi xe Tổng giám đốc đến bệnh viện.
Trên xe, Nguyệt Minh len lén nhìn Gia An vài lần, nàng đang im lặng, chống tay nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Bỗng chuông điện thoại vang lên, Nguyệt Minh có chút luyến tiếc nhìn sườn mặt nàng bác sĩ, sau đó mới nhận điện thoại, ID trên màn hình hiện tên Khả Hân.
- Ừm... Chị biết rồi...Em có thể xử lý tốt bên kia không? Ừ, được... Chị cũng sắp đến rồi...
Cả quá trình nghe điện thoại, Nguyệt Minh không khỏi có chút khó chịu, Khả Hân mà gọi vào sáng sớm thế này chắc chắn là có điều chẳng lành.
Nguyệt Minh tắt máy nhìn Gia An, nàng vẫn như cũ ngắm dòng xe bên ngoài cửa sổ.
Khoảng cách đến bệnh viện càng thu hẹp, Nguyệt Minh càng cảm thấy Gia An trầm mặc đến lạ. Tổng giám đốc thở dài, lại nhìn tin tức trên báo hôm nay, cô chẳng sợ chuyện này, thứ cô sợ là nỗi buồn của ai kia.
Cuối tuần cô đã cố tình mang Gia An về nhà, chọc cho nàng vui vẻ, nhưng rốt cuộc chuyện cần đối mặt vẫn phải đối mặt.
Không thể trốn tránh.
Nguyệt Minh biết Gia An là người có nội tâm tương đối phức tạp, nếu như cô đơn thuần là kiểu biểu hiện hết đau khổ hay nỗi buồn ra ngoài, nàng lại luôn giấu đi đằng sau nụ cười... Bằng chứng là từ lúc lên xe tới giờ, Gia An liền rơi vào suy tư, quãng đường càng ngắn lại, nàng càng trầm mặc đến lạ, điều này khiến Nguyệt Minh lo lắng.
Tổng giám đốc ngẫm nghĩ một chút, định bảo Gia An hay hôm nay nghỉ làm, nhưng rồi lại thôi, phong cách của nàng đâu phải như vậy.
- Cho tôi mượn điện thoại một chút.- Tổng giám đốc sau một hồi suy xét cũng cất lời.
- Hửm?- Gia An không nhìn phong cảnh nữa.
Nguyệt Minh xuyên qua tròng kính mắt, nhìn thật sâu vào đôi mắt nàng.
- Cho mượn điện thoại một chút đi.- Nguyệt Minh đưa tay ra, nghiêm túc nói.
Gia An hơi chần chừ, nhưng vẫn lục tìm trong túi xách, Nguyệt Minh thấy động tác không dứt khoát của nàng, cô bèn thẳng tay giật lấy điện thoại.
- Hôm nay cho tôi mượn dùng một chút, xong việc chiều nay tôi đến đón chị. Nhớ, ngoại trừ khám bệnh ra, chị chẳng cần để ý đến bất kỳ thứ gì.
Nguyệt Minh ngáo ngơ lúc ở cùng nàng đã không còn nữa, giờ phút này cô như khoác lên mình vỏ bọc ngày thường, loại nghiêm túc khi là một chủ tịch tập đoàn, cứng nhắc, ngang như cua, nhưng lại khiến người ta an tâm.
Gia An cũng không phản kháng, nàng gật gật đầu, từ chiều thứ bảy đến giờ nàng cũng đã khoá điện thoại, bây giờ đưa cho Nguyệt Minh giữ cũng không sao.
Nhận thấy xe gần đến cổng chính, Nguyệt Minh lại tiếp tục đầy lo lắng quay sang Gia An.
- Này, bác sĩ An, mặt chị hình như dính cái gì đó, lại gần đây tôi xem.
Nói rồi chưa kịp đợi Gia An phản ứng, Nguyệt Minh nhoài người kéo nàng thẳng vào lòng, tay trái ấn đầu nàng vào vai mình, cảnh trước mặt tuyệt đối không muốn nàng nhìn thấy.
- Chạy xe nhanh lên một chút.- Nguyệt Minh ra lệnh.
Tài xế ngay tức khắc đạp mạnh chân ga, sau đó dừng ở đại sảnh.
Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Tổng giám đốc liếc mắt quan sát, nhận thấy bên trong vẫn yên bình, hẳn là Khả Hân đã xử lý ổn thoả, mới thả lỏng hơn chút.
- Nhắm mắt lại.- Nguyệt Minh lúc này đẩy Gia An ra, nhưng tay tuyệt nhiên vẫn là che mắt nàng, trực tiếp tháo xuống cà vạt của mình bịt mắt nàng lại.
Gia An mỉm cười nhẹ, nhưng không phản đối.
- Định tạo bất ngờ gì sao?
Nguyệt Minh nghe nàng nói thế, trong lòng ngay lập tức truyền tới một trận xót xa, nhưng vẫn cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
- Phải, chị mà mở mắt, không cho chị xem bất ngờ nữa!- Nguyệt Minh xoa xoa đầu Gia An.
Cô cảm thấy nếu bây giờ mình không sử dụng quyền lực thì đến bao giờ mới sử dụng đây?
Tổng giám đốc xuống xe quan sát trước rồi mới chạy sang mở cửa giúp bác sĩ An, cô dịu dàng nắm tay dẫn dắt nàng bước xuống xe. Bản thân form xe này cao to, nên bậc bước xuống cũng cao hơn thường.
- Không sao, cứ nắm chặt tay tôi là được. Chú ý bước chân, sẽ hơi cao.- Nguyệt Minh vừa nói vừa đón lấy nàng.- Tuyệt đối không được gỡ bịt mắt ra, nếu không sẽ không chuẩn bị bất ngờ cho chị nữa.
Gia An xì một cái, lại cười.
- Lắm trò.
Đợi Gia An bước xuống xong, Tổng giám đốc liền ngay lập tức ôm nàng vào lòng, tư thế như thể muốn ôm trọn lấy nàng. Cô trừng mắt nhìn xung quanh, nhiều nhân viên ngay lập tức im lặng, quay mặt đi nơi khác, giả mù.
Phía xa xa, Giám đốc bệnh viện gật đầu, Nguyệt Minh đưa tay ra hiệu, cô ta liền hiểu ý.
Nguyệt Minh một đường thuận lợi đưa Gia An đi thẳng đến phòng làm việc, một lời nói nhỏ cũng chẳng thể lọt vào tai nàng. Sau khi giúp Gia An yên vị trên ghế, Tổng giám đốc mới nhẹ nhàng tháo cà vạt khỏi mắt nàng.
- Bất ngờ đâu?- Bác sĩ An nghiêng đầu, khóe miệng hơi nhếch, tỏ vẻ chờ mong.
- Bất ngờ đứng trước mặt chị.- Tổng giám đốc lại buông bỏ bộ mặt lạnh lúc đi trên hành lang, thay lại bằng nụ cười thân thiện, cô chỉ chỉ vào mình, đã vậy còn tinh nghịch dùng cà vạt cột nơ trên tay mình.
- Hừ, không thèm. Người thì ngày nào cũng thấy, có gì là bất ngờ!- Nàng bĩu môi, tỏ vẻ hụt hẫng.
Tổng giám đốc thở dài, phối hợp diễn nét thất vọng.
- Chị biết có bao nhiêu người muốn cái bất ngờ này mà không được không hả bác sĩ An? Chị được ưu tiên đó nha!- Tổng giám đốc bĩu môi, giọng nói trách móc bác sĩ An chẳng biết đánh giá mặt hàng gì cả
- Rồi rồi.- Bác sĩ An nhún vai bó tay.- Cảm ơn món quà nha.
Nàng chủ động tháo nơ trên tay Nguyệt Minh ra xem như vừa nhận quà xong.
Tổng giám đốc không đáp, lấy đại một cây viết cùng một tờ note dâu tây trên bàn làm việc, ghi ghi viết viết gì đó, sau đó lại lấy từ túi xách ra hai viên kẹo dưa lưới quen thuộc rồi đính vào.
- Bất ngờ.- Cô đưa cho nàng.
- Ngày nào cũng nhận mà.
- Hôm nay tận tay đưa, khác chứ!
- Ừm, đúng là khác.- Bác sĩ An cười tít mắt.- Hôm nay được cả hai viên kẹo.
Nàng cầm kẹo giơ lên, có ý khoe trước mặt Nguyệt Minh khiến cô bật cười, lắc lắc đầu.
- Ăn kẹo sẽ mau hỏng răng.
- Thế sao ngày nào Tổng giám đốc cũng đưa cho tôi?
- Nhưng chị đưa trước mà. Tôi chỉ là dùng âm mưu của chị đánh lại chị thôi. Rõ ràng chị muốn tôi hư hết răng, xấu xí không ai yêu, chỉ có thể thích mỗi chị!
Gia An tựa đầu vào tay, tỏ vẻ chăm chú nghe Nguyệt Minh tiếp tục nói với giọng rất nghẹn ngào như thể bị uất ức. Người gì mà trở mặt cũng thật nhanh đi, mới đây lại quay về là Nguyệt ngáo rồi.
- Được rồi, được rồi, coi như tôi chịu trách nhiệm đi có được không?- Gia An phì cười, đứng dậy phủi phủi bả vai Nguyệt Minh.
Nàng định thắt lại cà vạt cho Tổng giám đốc nhưng nhận ra nó đã bị nhàu nát rồi.
Tổng giám đốc bị hành động thân mật này làm cho đứng hình mất năm giây, lại nghệch ra. Mùi hương cùng giọng nói êm dịu của nàng cứ thế tiến công như tên bắn, đâm thẳng vào trái tim mỏng manh yếu ớt không chút phòng bị của cô.
Gia An vừa nói gì?
Nói chịu trách nhiệm với cô?
Lẽ nào Gia An đã suy nghĩ xong rồi sao?
Gia An nhìn biểu hiện phong phú của Nguyệt Minh, hai mắt cô từ nghi ngờ chuyển sang mở to long lanh lấp lánh, phảng phất dáng hình nàng.
Bác sĩ An vui vẻ trong lòng, nàng đâu phải ngốc mà không đoán được chuyện gì đã xảy ra, cái cách Nguyệt Minh bao bọc, che chở làm nàng cảm thấy ấm áp vô cùng.
Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
- Tôi biết một bác sĩ nha khoa rất giỏi, bất quá thì dẫn Tổng giám đốc đi trồng lại răng!
Tsk!
Nguyệt Minh lườm nàng một cái, khoảnh khắc mắt hai người mắt chạm nhau liền bật cười, rõ ràng đều là người trưởng thành, vậy mà cứ ở cạnh nhau là trẻ con hết chỗ nói!
Nguyệt Minh trở ra đại sảnh cũng đã là chuyện của nửa tiếng sau, vừa đóng cửa phòng khám của Gia An, khuôn mặt cô liền ngay lập tức đanh lại, vẻ tươi cười chợt tắt, đôi mắt phủ một tầng hơi sương.
Nguyệt Minh đi ra đại sảnh, nơi Giám đốc bệnh viện đã đứng đợi sẵn, cô không muốn dông dài, nói ngay trọng tâm.
- Mấy người đó là sao? Báo chí làm sao biết?
- Dạ, mấy người đó tự xưng là bên nhà của sản phụ. Trước mắt chuyện này là nhắm vào bác sĩ An, vì cô ấy cũng khá có danh tiếng trong ngành.
- Tôi không muốn thấy bọn họ tiếp tục tụ tập trước bệnh viện. Còn nữa, nhân viên tại HOPE không được nói chuyện này cho Gia An biết, nếu để lọt đến tai cô ấy, lập tức kỷ luật!
Dù Nguyệt Minh biết giấy không gói được lửa, nhưng trước mắt cứ làm như thế, hạn chế được bao nhiêu thì đỡ bấy nhiêu.
- Một tiếng nữa đoàn luật sư bên tổng công ty sẽ sang. Với tất cả bằng chứng này, có thể kiện ngược lại phía người nhà tội gây rối mất trật tự công cộng cùng việc bôi nhọ danh tiếng HOPE. Sản phụ này không phải do Gia An phụ trách, không phải lỗi cô ấy. Cô hợp tác hết mức có thể...- Nguyệt Minh vừa nói vừa bấm điện thoại.
Giám đốc bệnh viện gật đầu liên tục tỏ vẻ tiếp thu.
Nguyệt Minh nhanh chóng nối máy cuộc gọi với bác sĩ Hà, cô dặn dò đôi câu, trong ngày hôm nay tuyệt đối không để bác sĩ An tiếp xúc với mạng xã hội hay bất cứ thứ gì có thể đọc được tin tức.
Sau đó, cô lại liên lạc với Khả Hân, bảo thư ký nhỏ thu xếp một chút, cô trực tiếp đi gặp Anh Khang!
Gia An đứng trong phòng làm việc của mình, một thân áo blouse chỉnh tề, ánh mắt nàng đượm buồn, xuyên qua cặp kính không độ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh ban mai long lanh đầy sắc màu.
Nàng biết, đây chỉ là một chút bình yên mà người ấy giúp nàng tạo nên, bởi lẽ sau tất cả những sự việc đã xảy ra, hẳn là nàng sẽ không được yên ổn, ít nhất là trong tâm hồn nàng, hình ảnh Mỹ Linh nằm trên vũng máu quá ám ảnh.
Bác sĩ An đã tắt điện thoại từ tối thứ bảy, cố tạo ra một vẻ ngoài vô tư lự, cố quên đi hàng loạt tin nhắn ẩn danh doạ giết nàng. Gia An tắt máy không phải vì trốn tránh, sợ sệt những điều đó, mà vì không muốn Nguyệt Minh lo lắng cho mình, không muốn những điều không vui của mình làm cô cũng bị vạ lây. Nhà là nơi mọi người nạp năng lượng sau một ngày dài mệt mỏi, dù nơi đó không phải nhà của nàng, nhưng nàng không muốn vấy bẩn nó bởi những nỗi niềm riêng.
Gia An cắn cắn môi, theo lẽ thường, giờ này nàng đã đón thai phụ đến khám rồi, nhưng hôm nay chẳng có ai cả, hẳn cũng là do Nguyệt Minh an bài.
Cảm giác được người khác bao bọc khuyết điểm, không phải lần đầu nàng trải qua, nhưng mà giờ, nàng lại cảm thấy ấm áp vô cùng.
Gia An nhìn mẫu giấy trong tay của mình, mỉm cười.
I'm only one call away - Chỉ cần một cuộc gọi của em.
I'll be there to save the day - Tôi sẽ đến cạnh bên cùng em trải qua khó khăn.
Superman got nothing on me - Superman cũng chẳng được như tôi đâu.
I'm only one call away - Chỉ cần một cuộc gọi mà thôi.
Gia An mỉm cười, gấp tờ giấy thành một hình trái tim, cho vào lọ thuỷ tinh lớn, nơi mà nàng vẫn luôn lưu trữ những lời nhắn nhủ từ cô. Hôm nay còn biết dùng lyrics cơ đấy! Nhìn cũng không nhạt toẹt như lúc ban đầu.
- Thu điện thoại rồi còn kêu người ta gọi.- Nàng lắc đầu cười cười.
- Đồ ngốc này.
Gia An hít một hơi cho không khí ngập tràn buồng phổi, nàng vỗ vỗ má, nàng là Gia An, nàng phải đối mặt với tất cả sự thật, nàng không trốn tránh.
Nàng vặn nắm cửa, từng bước, từng bước tiến ra ngoài.
Nguyệt Minh dự đoán được hôm nay là một ngày bận rộn, cô tạm thời đẩy hết công việc của Tổng công ty sang một bên, giải quyết cho xong chuyện ở HOPE. Thông thường loại sự vụ này ban lãnh đạo của HOPE sẽ phối hợp cùng phòng quan hệ công chúng, Chủ tịch như cô chỉ nghe báo cáo rồi thôi. Nhưng lần này lại khác, Nguyệt Minh không ngồi im được.
Dù bảo vệ đã ngăn không cho đám người kia vào bệnh viện, nhưng họ vẫn treo biểu ngữ ở bên kia đường, thậm chí công an có đến cũng chẳng sợ. Khi công an vừa động vào người, họ lại bài bản lăn ra đất giãy chết khiến cho nhiều người qua đường không khỏi sợ hãi cùng tò mò. Thời buổi công nghệ, chỉ cần đưa máy điện thoại lên, mọi chuyện liền trở nên rầm rộ.
Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Nguyệt Minh nhìn cảnh tượng này, có chút bực mình, định cất bước ra cổng nhưng chưa kịp đi thì một cô gái tóc ngắn mặc áo bác sĩ đã cản trước mặt cô, nở nụ cười không mấy thân thiện. Nguyệt Minh vốn đã cao, nhưng người này còn cao hơn cô một chút.
Tổng giám đốc nhíu mày nhớ lại, đây là người hôm đó đã che chở cho Gia An, cũng là nhân vật chính trong những bức ảnh Uyên Hà gửi.
- Chủ tịch trẻ, không biết tôi có vinh hạnh nói chuyện với cô không?- Alex đưa tay ra tư thế mời.
- Không.
Nguyệt Minh chẳng thèm bỏ vào mắt, cô lướt qua người Alex, chẳng việc gì phải nói nhiều với mấy người cô không thích cả.
- Nếu chuyện liên quan đến Ann thì sao?- Nhưng Alex lại tỏ ra cao cơ hơn, nhìn theo bóng lưng của Nguyệt Minh mà nói.
Quả nhiên, Nguyệt Minh đã dừng bước, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Alex.