- Ừm, tốt hết, chị An nuôi khéo như vậy mà.- Bác sĩ Hà ký tên vào các mục cần thiết, sau đó đóng sổ lại đưa cho Gia An.- Còn một đợt tiêm phòng nữa là đủ phát đồ, chị nhớ cho Joy đi đúng hẹn nha.
Bác sĩ Hà đưa tay định bẹo má Joy một cái, nhưng bé lại cáu gắt đánh bụp vào tay cô. Uyên Hà cũng không có cáu kỉnh gì, chỉ cười khì khì rồi rút khăn giấy đưa Gia An.
- Bình thường Joy tiêm ngừa rất ngoan, sao hôm nay lại khóc nhiều như vậy?
Khác hẳn với dì Nguyệt vừa thấy kim tiêm là xanh mặt, Joy từ xưa đến giờ chẳng bao giờ khóc khi phải tiêm phòng, nhưng hôm nay, từ lúc đến bệnh viện, bé cứ liên tục khóc ré, mãi đến cách đây ít phút, Gia An mới dỗ được.
Joy vẫn đang thút thít, thấy Uyên Hà định đưa tay nựng mình, lại òa khóc nữa, lần này bé cứ vùng vẫy liên tục khiến Gia An hốt hoảng mà bế chặt.
- Hay do vaccine? Không thể nào? Cũng qua hơn 40 phút theo dõi rồi mà!? Đâu có bị gì đâu nhỉ?
Uyên Hà giúp Gia An cố định Joy, sau đó xem xét lần nữa vết tiêm, nhiệt độ, nhưng bé con vẫn khóc thét không thôi. Gia An chỉ cười cười đáp lại với Uyên Hà, nàng tập trung dỗ dành Joy, không biết vì sao khi nghe tiếng khóc của cục cưng, lòng nàng cũng như lửa đốt, một cảm giác bất an khó tả cứ cuộn trào.
- Khả Hân nói hôm nay Nguyệt Minh đến công ty đúng không?- Gia An đứng dậy, bế Joy đi qua đi lại cố dỗ dành,
Uyên Hà gật đầu đồng ý.
- Phiền em gọi hỏi Hân giúp chị là Nguyệt Minh còn ở công ty không?
Joy cứ khóc liên tục, nước mắt rơi như mưa, được Gia An ôm như vậy cũng không nín khóc, ngược lại càng gào to hơn.
Uyên Hà liền gọi cho Khả Hân.
- Hân nói Tổng giám đốc về rồi chị ạ.
- Về từ lúc nào?
- Về lúc vừa tan làm buổi sáng.
Gia An trầm ngâm, Joy cục cưng vẫn cứ giãy nảy trong người nàng.
- Em lấy điện thoại của chị trong túi xách, ấn gọi Nguyệt Minh giúp chị.- Tay Gia An vẫn đang vỗ về Joy, dù phòng khám có máy lạnh mát mẽ, cũng không ngăn được vầng trán nàng phủ một tầng mồ hôi.
Uyên Hà ấn gọi đi gọi lại hai lần đều không liên lạc được, Gia An trực tiếp bế Joy ra xe, linh cảm có chuyện chẳng lành, nàng muốn trở về nhà ngay lập tức. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
- Chạy nhanh một chút giúp tôi.- Dù vệ sĩ cho biết không nghe báo lại vấn đề gì, Gia An vẫn như ngồi trên đống lửa.
Bảo mẫu đang cố trấn an Joy, Gia An quay lại sờ vào trán bé, rõ ràng không nóng hay sốt, nhưng cứ khóc liên tục...?
Có lệnh của Gia An, tài xế chạy rất nhanh, đến giao lộ liền xui xẻo bị cảnh sát thổi phạt kiểm tra nồng độ cồn và giấy tờ. Gia An bồn chồn kinh người, nhìn tài xế cùng cảnh sát một bên phân bua với nhau mà chân nàng không chịu yên được.
- Nín đi con.- Gia An bế Joy bước ra khỏi xe. -Ngại quá các đồng chí, con gái tôi đang khó chịu trong người, vì muốn đưa con đến bệnh viện nên bảo tài xế chạy nhanh một chút...
Đồng chí cảnh sát nhìn thấy Joy khóc dữ dội cũng gật đầu bảo bỏ qua, Gia An rối rít cảm ơn, nàng ít khi nói dối, lần này vì quá gấp gáp mà bịa ra một màn rất chỉn chu.
Bị câu giờ không ít nên khiến đường về nhà dài thêm 10 phút, đến nơi lại thấy các vệ sĩ đang bận rộn đưa một người nào đó lên xe cấp cứu, Gia An cảm thấy lạnh cả người, để Joy lại cho bảo mẫu còn nàng chạy về hướng đó.
- Không có gì đâu cô chủ, có người gặp nạn nên chúng tôi giúp thôi.
- Nguyệt Minh về nhà rồi đúng không?- Gia An không dư hơi hỏi tiếp chuyện khác, nàng muốn xác định Nguyệt Minh không có chuyện gì.
- À, cô chủ về nhà rồi, lúc nãy có một người bạn ghé qua, vẫn ở trong nhà.
- Bạn? Cô Fuyu à?- Gia An nghi hoặc.
Ngoài Khả Hân cùng Hạ Băng, nàng chưa từng nghe đến người bạn nào khác của Nguyệt Minh, đặc biệt là bạn đủ thân có thể mời vào tận nhà.
- Cô An, may quá Joy ngừng khóc rồi.- Bảo mẫu mừng rỡ.
Gia An nghe vậy mới thở phào một hơi, nhưng lo lắng trong lòng vẫn chưa hết, nàng liền đi vào nhà, vệ sĩ cũng đi theo sau.
Gia An ấn mở mật khẩu, đẩy mạnh cánh cửa nhà ra, hi vọng có thể thấy được hình ảnh Nguyệt Minh tươi cười trên sofa, nàng đã nguôi giận rồi, nàng nghĩ hôm nay cũng thích hợp để giãn hoà.
Chỉ là, có lẽ số phận không muốn nàng thực hiện được việc đó, cánh tượng hỗn loạn đập vào mắt khiến nàng choáng váng...
- Gọi.... Cứu thương.- Gia An run rẩy nói với vệ sĩ.
Trong chớp mắt, Gia An cảm thấy như có ai chặn đứng hô hấp của mình, máu của nàng cứ như bị rút sạch khỏi cơ thể, rồi đổ ào ra hòa cùng với những vũng máu loang lổ trên mặt sàn lạnh lẽo.
Cách nàng vài bước chân, người nàng yêu nằm sõng soài ra đất, trên người không một mảnh vải che thân, thậm chí là cánh tay được cố định bởi nẹp cũng bị tháo văng ra một bên...
Mà hơn nữa, người yêu cũ của Nguyệt Minh cũng nằm cách cô không xa, quần áo rách nát thấm đẫm một màu đỏ.
Xung quanh cực kỳ ồn ào, nhưng chẳng có một âm thanh nào lọt vào tai, nước mắt Gia An không hẹn mà rơi xuống liên tục, không thể khống chế được.
Mỗi lần Nguyệt Minh gặp chuyện, nàng đều cảm thấy đau lòng nhưng vẫn tỉnh táo, còn lần này, nàng như đánh mất cả lý trí, thậm chí quên cả việc quan sát tình hình rồi sơ cứu cho người yêu. Nàng chỉ đơn giản cởi áo khoác của mình ra, đắp lên người cô rồi cúi người xuống ôm chặt cô vào lòng, nghẹn ngào van xin.
- Tỉnh dậy đi, chị sẽ không giận em nữa. Em không muốn nói cho chị nghe cũng được, chị không đòi hỏi nữa đâu mà...- Khó khăn lắm nàng mới có thể thốt ra được một câu trọn vẹn.
Gia An cố lay Nguyệt Minh, một hành động trái ngược với tác phong bình thường của bác sĩ, lý trí đều bay mất rồi.
- Chị xin em, Nguyệt, đừng bỏ chị một mình được không? Chỉ cần em tỉnh dậy, em muốn làm gì cũng được, chị sẽ không ép em nói nữa...
Gia An run rẩy cảm nhận hô hấp yếu ớt của Nguyệt Minh, những dòng hồi ức cứ thế chạy ngược về trong não nàng, rằng chỉ cần nàng gọi tên, cô vẫn sẽ luôn tươi cười có mặt trước nàng, ôm nàng, hôn nàng, nói rằng cô yêu nàng.
Bây giờ, mặc cho nàng có gọi thế nào, người ấy vẫn nằm yên, ngay cả một cái mở mắt cũng ích kỷ không muốn dành cho nàng.
Cả người nàng run rẩy theo từng cơn nấc, nàng nắm chặt lấy tay Nguyệt Minh không rời, ngay cả khi các bác sĩ tới mang cô lên cán, nàng vẫn luôn bên cạnh, mặc cho họ cố thuyết phục, tách nàng ra.
Bác sĩ đến nơi là một đồng nghiệp ngưỡng mộ Gia An đã lâu, lúc này lại bị đôi mắt trống rỗng của nàng dọa đến phát hoảng, không nỡ thấy nàng như vậy, liền ra sức trấn an.
Nhưng những lời đó thậm chí còn không lọt được vào tai nàng, các giác quan của nàng đang khoá chặt lên người Nguyệt Minh.
- Lúc nãy cô có thấy bên trong không? Kinh khủng lắm!- Một y tá ghé vào tai một đồng nghiệp mà xì xầm.
Xe chạy một mạch liền đến khoa cấp cứu của HOPE, lúc này các y tá trực mới thong thả mà bàn tán.
- Đúng vậy, cứ như là thảm sát vậy!- Một người khác đáp, mắt thấy đồng nghiệp trên xe cấp cứu còn lại liền tò mò hỏi.-Người kia thế nào?
- Chấn động não, có vẻ nặng hơn bên này đấy...
- Chậc chậc, không biết Chủ tịch làm gì mà đời tư phức tạp ghê...
- Cô có thấy bác sĩ An khóc đến không thấy đường đi hay không? Lần đầu tôi thấy cô ấy như vậy, hỏng hết hình tượng.
- Ừm, tội ghê, té lên té xuống tận mấy lần, đi không vững vẫn ráng.
- Cái vấn đề là sao bác sĩ An lại ở nhà Chủ tịch?
- Uầy, do chị lớn tuổi không hay lên mạng đấy, người ta đồn ầm lên chuyện hai người này từ lâu rồi!? Bác sĩ Phượng bị đuổi do động vào bác sĩ An còn gì?
- Đúng đúng, lần nào chủ tịch nhập viện cũng đều có mặt bác sĩ An, khắc tinh à? Không lẽ là sao chổi của đời chủ tịch?
- Tôi nhớ lúc trước quan hệ của bác sĩ An với cựu chủ tịch Nhật Minh cũng tốt, mà Chủ tịch Nhật Minh thì đi bán muối rồi, có khi nào là do cô ấy thật sự khắc mấy người họ Hoàng không?
Một dám người ở trong góc không ngừng nghị luận to nhỏ, khoa cấp cứu xảy ra chuyện chấn động như vậy, lại thêm bác sĩ An bộ dạng vô cùng thê thảm kế bên ngã nhào xuống đất, liền không chịu nổi tò mò mà tụm lại nhiều chuyện.
- Chuyện gì vậy? Các người rảnh rỗi đến như vậy sao?- Uyên Hà mồ hôi ướt đẫm lưng, cô thở hồng hộc, trừng mắt nhìn đám người kia.
Gọi cứu thương xong, vệ sĩ liền thông báo cho Khả Hân, nàng liền gọi cho Uyên Hà sang khoa cấp cứu xem tình hình trước, bản thân nàng thư ký cũng tức tốc bỏ việc mà chạy đến bệnh viện.
Bác sĩ Hà có mặt khiến đám đông bát nháo hơn hẳn, lần đầu tiên họ thấy một bác sĩ thân thiện như cô nói chuyện có phần "cục súc" cùng đe doạ.
- Đến cả chuyện của Chủ tịch các người cũng thích tò mò đúng không? Vậy thì về soạn đồ chuẩn bị tìm việc mới đi!
Uyên Hà chạy thẳng đến sảnh cấp cứu, thấy Gia An ngồi thẫn thờ tựa vào ghế, trong lòng liền lộp bộp hai tiếng không ổn. Chỉ mới cách đó hơn một tiếng, cô còn thấy Gia An quần áo chỉnh tề đưa Joy đi thăm khám, bây giờ quay lại bệnh viện lại là toàn thân dính đầy máu, lại thêm Nguyệt Minh đang thoi thóp...
Uyên Hà đi lại gần, bác sĩ An luôn chỉnh chu giờ lại trông vô cùng thảm hại, lớp make up nhẹ vì nàng khóc đến nghẹn cả giọng nên tất nhiên bị nhoè đi không ít.
Gia An dường như không nhận ra Uyên Hà, ánh mắt hờ hững dán chặt vào ánh đèn đỏ trước phòng cấp cứu. Nàng cũng muốn vào, nhưng các đồng nghiệp đã ngăn lại, màng gào lên rằng nàng cũng là "Bác sĩ", vì sao không cho nàng vào, các đồng nghiệp lại nói rằng nàng nên bình tĩnh...
Bình tĩnh cái gì!?
Người yêu của nàng đang trong phòng cấp cứu đó, nàng không tin bọn họ, bọn họ sẽ làm gì được cho Nguyệt Minh cơ chứ?
Lỡ Nguyệt Minh không tỉnh dậy thì nàng phải thế nào?
Gia An không còn tỉnh táo, chẳng nhận ra bản thân thật vô lý và ấu trĩ, thậm chí nàng cũng chẳng biết hiện Joy đang ở đâu...
Uyên Hà kéo tay Gia An, bàn tay nàng lạnh ngắt, không chút nhiệt độ.
- Chị An.- Uyên Hà lay Gia An, muốn giúp nàng tỉnh táo lại một chút.
Nhưng Gia An liền cự tuyệt mà rút tay lại, Uyên Hà chỉ có thể ngồi yên một bên.
Khả Hân cũng bế Joy đến nơi, thư ký nhỏ không yên lòng khi bỏ bé lại cho bảo mẫu ở căn nhà đang hỗn loạn kia, nhìn tình trạng của Gia An, lại thêm báo cáo của vệ sĩ, nàng cũng đoán được phần nào tình hình. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Uyên Hà thấy người yêu đến, đứng dậy định chào thì bị Khả Hân nhét Joy vào lòng. Dáng vẻ bình thường của Khả Hân luôn tạo cảm giác như một sinh viên năng động đáng yêu, nhưng ánh mắt sắc bén lúc này khiến Uyên Hà không thể thốt thành lời, chỉ lẳng lặng mang Joy cục cưng về phòng mình.
Khả Hân khẽ gọi bác sĩ An mấy lần, không thấy hồi đáp, nên đành đi qua một góc, điện thoại liên tục đến và đi, huy động hết toàn bộ bác sĩ tốt nhất tập trung lại, thậm chí là cả nhưng trưởng khoa đang bận rộn. Nàng gọi cho Hạ Băng thuật lại tình hình, lại thấy Gia An rất không ổn, bèn nhờ chị gọi cho Ralph đến.
Khả Hân thở dài, nhớ đến lá bài tarot nàng từng bốc cho chị Nguyệt, The Devil... Thanh Phương?
Vậy Soulmate sẽ là...
Gia An chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua lại chậm đến thế, mỗi một giây này đối với nàng còn tồi tệ hơn phải bị thiêu dưới địa ngục. Đầu óc nàng không nghĩ được gì, chỉ có hình ảnh Nguyệt Minh nằm trên vũng máu cứ lặp đi lặp lại, so với cách đây ít ngày khi cô bị ngã gãy tay còn đáng sợ hơn gấp nhiều lần.
Nàng bắt đầu rơi vào hoảng loạn, từ thẫn thờ chuyển sang bối rối và gấp gáp.
Khả Hân một bên đang nghe điện thoại chợt trố mắt khi thấy Gia An co người lại trên ghế, hai tay ôm đầu.
- Bác sĩ An.- Khả Hân hoảng hốt khuỵu gối xuống.
Gia An chẳng thèm đáp, lại từ bối rối mà chuyển sang oán trách bản thân, mái tóc đẹp như mơ bị hành hạ không thương tiếc, da đầu bắt đầu đau rát.
Không phải tất cả đều là tại nàng sao?
Nếu nàng không trẻ con, khăng khăng đòi biết sự thật rồi giận hờn thì hôm nay Nguyệt Minh đã bế Joy đi khám định kỳ cùng nàng, có nàng bên cạnh, ai lại có thể làm hại cô cơ chứ?
Gia An dùng sức cắn vào môi mình, một làn máu tươi chảy ngược vào khoang miệng, vị tanh cứ thế lan xuống cổ họng nàng, nhưng nàng chỉ có thể cảm nhận được vị đắng chát mà thôi.
Khả Hân thấy Gia An run cầm cập, liền sợ hãi dùng sức nâng đầu nàng lên, gương mặt vô hồn đã đẫm nước mắt khiến nàng thư ký hốt hoảng. Khả Hân vội vàng tìm khăn giấy muốn giúp nàng lau mặt, nhưng Gia An đã ngã ra ghế dài bất tỉnh.
- Bác sĩ!
Gia An cảm thấy đầu óc mình là một mảng quay cuồng, mí mắt nặng trĩu cũng không thể ngăn được nàng muốn thức dậy, vừa lấy lại nhận thức, nỗi kinh sợ luôn ập đến vô thức.
Khoảnh khắc hai mắt nàng mở toang nhìn trần nhà, cơ thể cũng vô điều kiện mà bật dậy.
Nguyệt Minh!
Gia An dáo dác nhìn xung quanh, ánh mắt dần dần chuyển sang lạc lõng mờ mịt. Trước mắt nàng là daddy Ralph hoảng hốt đang hỏi thăm tình hình với bác sĩ và ba Gia Minh vẫn như cũ ngồi vào trong góc, nhưng ánh mắt lo lắng không chút dấu diếm đặt trên người nàng.
Gia An nắm lấy cổ tay của Ralph, hai mắt tự lúc nào rưng rưng.
Ralph thở dài, ôm trọn con gái vào lòng, bàn tay tài năng và khéo léo của một nhà thiết kế giờ lại nhu hoà tràn ngập tình yêu thương vuốt nhẹ tóc nàng. Một câu thắc mắc Ralph cũng không hỏi, hoàn toàn khác hẳn tính cách thường ngày của ông, chỉ dịu dàng thủ thỉ với con gái.
- Không sao cả, mọi chuyện đã có chúng ta lo liệu rồi, con bình tĩnh một chút nha cục cưng.
Có vòng tay ấm áp của Ralph ôm lấy, cảm xúc của Gia An lại lần nữa vỡ oà, hẳn là nàng cũng không ý thức được rằng suốt mấy tiếng qua, lượng nước mắt nàng khóc hẳn bằng tổng cả năm cộng lại.
Hình ảnh yếu đuối mau nước mắt chưa bao giờ là phong cách của Bác sĩ An, vậy mà từ lúc quen Nguyệt Minh đến giờ đều hỏng cả, cô như công tắc tuyến lệ của nàng, động vào sẽ khóc ngay. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Ngay cả chính Gia Minh ngồi kia cũng vì nước mắt nàng rơi mà không khỏi bị cuốn vào ký ức của nhiều năm về trước... So với lần đó, hay với bất cứ lần nào khác, Gia An lúc này khác hẳn, là bất lực vô cùng, là đánh mất bản thân, đánh mất thứ quý giá nhất.
Lúc Gia Minh cùng Ralph chạy tới, cũng là lúc Gia An được đưa vào phòng bệnh này, bác sĩ nói nàng vì quá sốc, chấn động tâm lý nên ngất đi. Để Ralph ở lại trông con gái, Gia Minh đến cửa phòng cấp cứu tiếp tục chờ tin của Nguyệt Minh. Mãi cho đến cách đây 10 phút, Nguyệt Minh được đẩy ra phòng hồi sức, tạm thời người nhà chưa được vào thăm thì Gia Minh mới quay về phòng bệnh của Gia An.
Thật tình, nhìn hai đứa trẻ thế này, khiến Gia Minh lo lắng đến già thêm chục tuổi. Nghe vệ sĩ báo cáo lại khái quát tình hình, Gia Minh không khỏi cau mày, sự việc lần này không chỉ do vệ sĩ tắc trách mà còn vì chính bản thân của Nguyệt Minh đã quá chủ quan, thiếu đề phòng.
Tự tin là tốt, nhưng tự tin quá mức cho phép chắc chắn sẽ phải trả giá, có đơn giản chỉ là người yêu cũ tìm đến gây chuyện hay không?
Thanh Phương này ông từng gặp qua ở X Project, thoạt nhìn cũng không phải loại người có thể làm liều, cùng lắm là dùng miệng móc mỉa mà thôi...
- Con đi tìm Nguyệt.- Gia An rời khỏi vòng tay của Ralph.
- Honey, hiện giờ các bác sĩ không cho người nhà vào thăm.- Ralph đang phân bua với con gái.
- Con cũng là bác sĩ mà, con vẫn vào được!
Lời nói của Gia An khiến Ralph bất lực cạn lời, ông không tin con gái ông lại có thể nói những lời này.
- Honey, con là bác sĩ khoa sản... Hiện tại Nguyệt không phải nằm ở khoa hồi sức cấp cứu sao?
Gia An nhíu mày, không từ bỏ.
- Daddy, chỉ là vào thăm một chút thôi... nếu tư cách bác sĩ không được, con lấy tư cách người yêu chủ tịch có được không?
Ralph há hốc mồm nhìn, lần đầu nghe nàng cậy quyền thế, nhưng ông vẫn kiên quyết say No.
- Vậy thì để con đứng ngoài nhìn Nguyệt một cái cũng được!- Nàng cố gỡ bàn tay của ông ra, tỏ ý muốn rời giường.
Hai người cứ thế nói qua nói lại. Ralph biết là nàng sốt ruột, nhưng ông cũng là vì lo cho con gái mà thôi, huống hồ, bây giờ có đến cũng chỉ có thể đứng nhìn, Gia An thấy Nguyệt Minh chật vật nằm kia hẳn sẽ không chịu nổi mất.
- Em để con đi đi.- Gia Minh từ đầu đến giờ vẫn ngồi một bên quan sát, cuối cùng nhìn không nổi nữa mới lên tiếng.
Gia An quay sang mặt đối mặt với ông, nàng bỗng dưng mím môi lại, vẻ mặt như cún con bị chủ mắng, có chút uất ức ngồi xuống cạnh giường. Truyện được post tại Wattpad Nonsugarfreshmilk, hãy đọc tại đây để ủng hộ tác giả cũng như đọc được bản hoàn chỉnh nhất.
Ralph nhìn Gia An rồi nhìn lại Gia Minh, hai ba con nhà này chẳng nói với nhau câu nào, nhưng ông biết chắc là vừa có đánh nhau xảy ra... đánh nhau bằng ánh mắt, và cục cưng nhà ông có vẻ đã giơ cờ đầu hàng rồi.
Đúng như suy của Ralph, lúc nãy Gia An đúng thật đã trao đổi ánh mắt với Gia Minh, nhưng không có đánh đấm gì xảy ra cả, vừa nhìn thấy ánh mắt cứng cỏi của ba, sự xốc nổi của nàng liền bị đá sang một bên.
Nàng tịnh tâm lại bằng một hơi hít sâu cùng một cái thở ra nhẹ nhõm, đến khi đầu óc đã đỡ hỗn loạn hơn mới nhớ ra một vấn đề.
- Joy đâu ạ!?
Đúng vậy, từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, đầu óc nàng như trên mây, mà mắt cũng chỉ khoá chặt trên người bạn lớn, bạn nhỏ tới giờ ở đâu nàng không biết, nghĩ lại mới hoảng cả hồn, quay trái quay phải tìm kiếm.
- Đó mới là vấn đề con nên hỏi lúc này.- Gia Minh ngồi lại vào ghế, tiếp tục thong thả cầm lấy tờ báo mà đọc.
Tiêu đề bài báo khiến ông nhíu mày, Gia Minh đứng dậy nhìn Gia An còn đang ngồi ngẩn ra đó, sau đó ông quay người rời đi.
- Thư ký của Sel mang về chăm rồi.-Ralph đáp.
Gia An thở phào, bảo mẫu hiện tại rất tốt, nhưng nếu bỏ Joy cho người ngoài một mình, nàng cũng không yên lòng, may mà vẫn còn Khả Hân.
Gia An nhanh chóng lấy điện thoại liên lạc với Khả Hân để tìm Joy, nàng bình tâm lại rồi, đã có thể trông cháu. Ít nhất, trong lúc chờ vào thăm Nguyệt Minh, có Joy bên cạnh khiến nàng đỡ nghĩ lung tung.
- Thế nào, anh đã hài lòng chưa?- Quỳnh Chi thong dong ngồi xuống, cả quá trình, khoé môi cô ta vẫn cong lên một nụ cười đầy cao hứng.
Mai Phước Hưng cười một cái, đặt iPad với những tiêu đề báo giật tít đầy chói mắt xuống bàn.
- Em vẫn luôn được việc như vậy, làm sao tôi có thể ngừng yêu em đây?
Quỳnh Chi cười tít mắt, những từ ngữ tựa như trong ngôn tình nhưng khi qua tai cô chẳng khác nào lời nói dối không cảm xúc. Nhưng cô vốn đã quen với thực tại, tất nhiên vẫn luôn giữ nụ cười trên khoé môi, thậm chí còn dùng ít hạnh phúc giả tạo đắp nặn lên thêm.
- Chưa đâu, chỉ mới là khởi đầu, em còn có thể khiến cô ta sống không bằng chết.- Quỳnh Chi luyên thuyên vẽ nên những cảnh tượng tàn ác đối với Nguyệt Minh.
Mai Phước Hưng ngưng trọng mà thu hồi nụ cười, hắn cắt ngang lời cô.
- Nếu em giết được cô ta, em sẽ có những thứ em muốn.