Trong lòng nàng hơi phân vân, không biết hôm nay nên làm gì?
Nếu là Gia An của lúc trước thì cho dù là ngày nghỉ, nàng vẫn chọn đến bệnh viện xử lý hồ sơ cũng như trợ giúp đồng nghiệp, nhưng bây giờ lại có nhiều hơn một sự lựa chọn, nàng còn có thể đến thăm Joy và... gặp Nguyệt Minh mà.
Ngẫm nghĩ một chút, Gia An liền nhắn một dòng chào buổi sáng cùng một icon vẫy tay đáng yêu với Nguyệt Minh. Bên kia rất nhanh hồi âm lại, nàng nhìn đồng hồ, đoán hẳn là bây giờ Nguyệt Minh đang pha sữa cho Joy. Hưm... cảm giác được hồi âm ngay lập tức thật sự khiến nàng có chút vui vẻ...
Phong cách nhắn tin của Nguyệt Minh khá nghiêm túc và ngắn gọn, trái ngược hẳn với hướng phát triển của các ứng dụng nhắn tin khi hàng mỗi ngày đều phát triển, tạo hàng loạt các emoji đáng yêu. Gia An tự điểm danh hàng loạt người nàng quen biết một lượt, Uyên Hà vui tính hay bắt trend còn dùng cả meme trên mạng xã hội để biểu đạt cảm xúc, thậm chí ba của nàng cũng hay dùng emoji khi nhắn tin với nàng nhằm kéo gần khoảng cách thế hệ.
Chính bản thân bác sĩ An cũng không nằm ngoài trào lưu cơ mà.
Quay lại chuyện Nguyệt Minh, Gia An lại chưa từng thấy người này dùng bất kỳ icon nào. Nếu chưa từng tiếp xúc thì có thể bị vẻ ngoài cứng nhắc của cô đánh lừa, nhưng vì đã biết rõ con người của Nguyệt Minh rồi, nàng mới cảm thấy đầy thắc mắc.
Một em gái hay làm nũng lẽ ra nên thích dùng mấy emoji kiểu QwQ chứ nhỉ? Như vậy thì dù cái mặt cô hôm đó đáng ghét muốn chết nàng cũng có thể vì chiếc emoji này mà tha thứ chút đỉnh...
Gia An mãi nghĩ nên nhắn gì tiếp theo thì một cuộc gọi Facetime được gọi tới. Nhìn ID người gọi, nàng vội chỉnh trang bản thân một chút, sau đó ấn nút xanh với nụ cười tươi tắn.
- Ba.- Nàng vẫy vẫy tay, sau đó liền có chút bất ngờ với khung cảnh trước mặt.
Background không phải phòng làm việc hoặc phòng khách thân thuộc, nếu Gia An không nhầm thì phía sau Gia Minh chính là phòng chờ thương gia ở sân bay.
- OMG.- Gia An thảng thốt, không giấu được vẻ xúc động của mình.- Ba về nước sao?
Gia Minh bên kia bật cười to, quả là con gái thông minh, chưa cần nói gì đã đoán đúng rồi.
- Đúng rồi.- Gia Minh gật đầu.-Ba về.
- Ba về một mình sao ba?- Gia An chăm chú nhìn vào màn hình, muốn tìm thêm manh mối.
Gia Minh cũng phối hợp xoay điện thoại quay cảnh xung quanh, lần này ông thật sự về một mình.
- Nếu không có gì thay đổi, sáng mai ba sẽ về đến.
- Ôi ôi ôi, vậy con đi đón ba, sao ba không nói gì cho con biết trước?- Gia An hào hứng nói, nàng cũng cảm thấy nhớ ba nàng rồi.
Nàng đã bao lâu không gặp người nhà nhỉ?
Vì công việc, nên gia đình nàng rất ít khi có dịp gặp nhau, từ nhỏ đến lớn luôn là vậy. Nên mỗi lần nghe Gia Minh nói sẽ về nước, Gia An thật sự rất rất rất vui!!! Con người mà, dù bản thân có luôn giữ vững được trạng thái tinh thần ở mức tốt, dù luôn không cô đơn, nhưng tận sâu trong lòng vẫn rất cần tình thân, nàng rất yêu thương gia đình của mình!
- Ba sợ con bận, hơn nữa muốn cho con gái bất ngờ.- Gia Minh mỉm cười nhẹ, gương mặt đàn ông cực kỳ phong trần và thu hút dù bản thân đã đầu 6x. Nhưng loại hình tượng này, các cô gái không thích làm vẫn có ăn thời bây giờ gọi là sugar daddy! Chuẩn mực daddy! Thậm chí daddy như thế này càng khiến họ dễ sinh ra tình cảm.
Gia An cảm thán một câu, ba nàng cứ phong độ như vậy chả trách mỗi tháng Tổng tư lệnh ghen lên ghen xuống không biết bao nhiêu lần. Thậm chí còn nghiêm cấm ba cười, mỗi lần ba cười với người khác y như rằng nhà nàng lại nháo nhào lên cả.
Gia Minh bên kia màn hình dùng ánh mắt trìu mến nhìn con gái cưng, Gia An rất ít khi quan tâm đến vấn đề kinh doanh của gia đình, mọi việc ông làm suốt thời gian này nàng không hề hay biết. Nói đúng hơn, lần này Gia Minh về sẽ không đi nữa, nâng tần suất đoàn tụ của gia đình lên. Trụ sở bên kia Gia Minh sẽ giao lại hoàn toàn cho đệ tử một tay mình truyền dạy, nơi đó từ trụ sở chính sẽ trở thành chi nhánh, ông sẽ dời trụ sở chính về đây.
Ông và bạn đời đã phải bàn bạc rất nhiều mới đi đến vấn đề này, người ta thường hát "60 năm cuộc đời", bây giờ ông đã hơn 60 rồi, cũng đến lúc nên dừng đấu đá lại, quay về quan tâm và bảo vệ con gái yêu, điều mà lẽ ra ông nên làm từ thật nhiều năm về trước.
Gia Minh không như các phụ huynh Asian khác, lo lắng khi con gái đã 30 mà chưa có động tĩnh gì về chuyện tình cảm. Duyên phận do trời, thà chậm một chút mà tìm được người tốt vẫn hơn, nhưng vị kia nhà ông lại không nghĩ vậy, cứ nháo nhào khóc lóc, kể khổ đủ thứ, rất mong con gái dẫn người yêu về ra mắt.
Mà kể cũng lạ, Tổng tư lệnh không dám trực tiếp khóc lóc với Gia An, toàn kể khổ với ông!?
Những lúc như vậy, Gia Minh có chút bất lực mà hỏi lại:
- Em khóc cái gì? Anh có thay Ann yêu được không mà em khóc với anh?
- Đúng là đồ đàn ông xấu xa, con anh không đẻ anh không xót đúng không?- Vị kia khóc lóc, đã dùng đến hộp khăn giấy thứ hai mà lau nước mắt.
- Nhưng cũng có phải con em đẻ đâu?
- Ơ kìaaaaaa, anh không những không thương con, anh còn không thương tôi!!! Thật sự tôi rất hối hận khi dành cả tuổi xuân mơn mởn cho anh á Waldo!!!!!!!!!!
- ...!?
Gia Minh cạn cả lời, tuyệt nhiên không dám chống cự nói thêm lời nào, ông sợ nói một câu nữa vợ ông sẽ ký đơn ly dị.
Gia An dừng xe trước nhà Nguyệt Minh, chẳng hiểu vì sao, khoé miệng bất giác cong lên thành một nụ cười.
Vì cảm giác như được về nhà sao?
Gia An cũng không rõ nữa.
Trước đây, nàng mỗi ngày đều đi đi về về giữa căn hộ và bệnh viện, chẳng biết tự lúc nào, nhà của Nguyệt Minh lại được nàng thêm vào điểm đến của mình. Có thêm một chốn về, trong lòng vui vẻ lạ thường?
Gia An ngẫm nghĩ rồi lại thấy giật mình,... dạo gần đây nàng thật sự rất tận hưởng những ngày nghỉ, đến cái mức không còn tăng ca như trước.
Nữ bác sĩ đẩy cửa đi vào, nhìn một vòng chỉ có mỗi bảo mẫu, còn chưa kịp hỏi thì bảo mẫu đã nhanh nhẹn chỉ tay về phía vườn.
Gia An cười lễ phép, gật đầu cám ơn, để đồ đạc ở sofa rồi cũng chạy thật nhanh.
Thời điểm này hàng năm, những cơn mưa luôn phủ kín bầu trời thành phố X. Mưa tháng 7 dai dẳng và nặng hạt, may mắn là không kéo dài cả ngày, lại rất theo khuôn khổ, thường kéo đến vào buổi trưa hoặc chiều, phần nào xua tan đi cái nóng.
Buổi sáng sớm như lúc này, ánh nắng mặt trời vẫn tràn đầy sức sống.
Gia An hơi cong mắt nhìn Nguyệt Minh một tay bế Joy, một tay lại cầm vòi xịt tưới nước cho những cây hoa hồng mà nàng mang đến, hồng, vàng, cam, đỏ, đủ màu sắc, tràn đầy sức sống một góc vườn.
Joy đang tuổi học hỏi, nên trong mắt bé bấy giờ ngập tràn hỏi chấm, làm sao từ cái vòi nhỏ kia lại có thể bắn ra được hàng ngàn giọt nước như thế?
Thật là thần kỳ, bé cũng muốn thử!
Tiếp đó, rơi vào mắt Gia An là cảnh hai dì cháu lại đang tranh nhau cái vòi xịt.
Mặt trời vẫn cứ thế không ngừng tỏa sáng, ánh sáng chiếu vào những giọt nước, tạo nên một cầu vòng nho nhỏ, hai mắt Joy tròn xoe như thể vừa thấy một phép màu, bé bật cười thật vui vẻ, tay nhỏ vỗ vỗ vào nhau.
- WOW~- Joy trầm trồ.
Tổng giám đốc cũng phì cười theo cục cưng nhỏ.
Nụ cười của hai dì cháu hoà quyện khiến lòng Gia An ấm áp, nàng ở bên này cũng bất giác cười theo.
Nàng lại nhớ về khoảng thời gian trước, không khó để thấy sự thay đổi của Nguyệt Minh, cô bây giờ toàn tâm toàn ý yêu chiều Joy, dù tình cảm còn vụn vặt, nhưng cô đã đắp những vụn vặt ấy thành một tình yêu hoàn chỉnh.
- Hai dì cháu đang làm gì đấy? Định tưới cho chết cây của tui đúng không?- Gia An chắp hai tay sau lưng.
Nàng vừa đi tới gần vừa nói với giọng giận dỗi, hệt như bắt quả tang người ta làm việc xấu.
Thấy Gia An đi tới, ánh mắt cả hai dì cháu đều đổ dồn về phía nàng. Joy bé bỏng thậm chí còn vì quá phấn khích mà nhún nhún, bổ nhào vào lòng Gia An. Nguyệt Minh hoảng hốt, vội vàng vứt vòi nước sang một bên, giữ chặt cháu mình lại.
Nguyệt Minh lúc ở nhà sẽ thường mặc nhất là pyjama lụa tơ tằm, không hiểu vì sao dù là đồ ngủ mà lên người Nguyệt Minh vẫn rất nghiêm túc, đứng đắn, lịch sự. Khi ở nhà, tóc cô thường được vuốt hết ra phía sau, cột cao lên, tạo nên một dáng vẻ vừa thanh thuần, vừa tao nhã.
Trái ngược lại với phong thái lúc đi làm, Gia An nghĩ thế...
Nàng lại chợt nhớ đến cái hôm tổ chức họp báo, Nguyệt Minh kia uy mãnh thế nào, một bé mèo con khi cần liền đội bờm hoá sư tử?
Gia An đưa tay bế Joy.
- Hôm nay không đi làm sao?- Nguyệt Minh rửa tay mình, xong cũng nhìn nàng mà nói.
Gia An vừa xuất hiện, ý cười trên mặt Nguyệt Minh càng thêm đậm.
- Ừm, hôm nay được nghỉ.
- Cho chị xem cái này.- Tổng giám đốc hào hứng.
Bác sĩ An hơi nghi ngờ nhìn sang.
- Tada...- Nguyệt Minh làm tư thế giới thiệu trang trọng, chỉ về một mớ dây xanh um phía dưới đất.
- ?
Gia An đi lại gần, vì bế Joy nên nàng ngồi xuống hết sức cẩn thận.
- Nguyệt trồng hả!?
Sau khi xác nhận được đây là cây gì, nàng liền ngạc nhiên, Nguyệt Minh thì lại hất mặt tự hào.
- Đúng vậy, là tôi trồng đó. Thế nào? Sau này sẽ cho chị ăn, có được không?
Thật ra cái mớ dưa lưới này là Nguyệt Minh ăn may thôi!
Quen biết nhau một thời gian, cô biết nàng cuồng dưa lưới nên tranh thủ một hôm nọ lúc ăn trái cây xong liền tiện tay đem hạt vứt ra vườn. Thời gian đầu, cô bận quá nên cũng không để tâm lắm, ai dè lúc nhìn lại, hạt đã nảy mầm thành một đám dây leo thế này rồi.
Tất nhiên Tổng giám đốc phải che giấu sự thật, người ta bảo tốt khoe xấu che mà, cứ để Gia An nghĩ rằng cô trồng đi!
Gia An bế Joy đứng dậy, tâm tình vì vậy mà tốt hơn, mỗi ngày trôi quá cứ nhẹ nhàng thế này, thật đáng trân trọng làm sao.
Đoạn nhân duyên này đối với nàng mà nói còn thần kỳ hơn cả phép màu trong cổ tích.
Sau một hồi chơi đùa ngoài vườn, mồ hôi cả ba người đều nhễ nhại, nhất là Joy, thân nhiệt bé tương đối cao, khả năng chịu nhiệt cũng kém, mới ở ngoài trời có một chút thế mà cả người bé đã đổ mồ hôi như tắm.
Lúc trước, Nguyệt Minh thường hay chê Joy không có tóc, trông xấu xí, nhưng bây giờ cô lại nghĩ, cũng may cháu mình ít tóc, chứ nếu tóc nhiều, mồ hôi cứ ra thế này sẽ rất bẩn!
Từ ngày có Joy, Nguyệt Minh liền chăm đọc báo phụ nữ hơn, đặc biệt là mấy chuyên mục chia sẻ kinh nghiệm về chăm trẻ nhỏ. Tổng giám đốc nhà giàu, không có gì ngoài tiền, chỉ cần thấy cái gì thuận mắt và "có vẻ hợp lý" là liền mua về. Mấy ngày trước, cô tha về nhà một đám mút lót sàn, cùng một đống hàng rào, chẳng còn cần quan tâm đến nội thất nhà mình ra sao, cô loay hoay một buổi cuối cùng cũng đóng xong cái "chuồng" cho heo con nhà mình tập bò.
Joy 9 tháng tuổi nhưng lại chưa có bò tốt như mấy đứa nhỏ khác, bé đặc biệt thích bế, nhất là Gia An bế, vì những lúc đó, bé có thể dụi đầu vào ngực nàng, ngửi ngửi, hôn hôn, hít hít... Đừng tưởng rằng bé dính người là tốt, khi bế lâu cực kỳ mỏi tay và tăng khả năng lệ thuộc của bé lên người lớn.
Nguyệt Minh không nói thêm nói bớt gì đâu, cô là chủ tịch của tập đoàn lớn, không lẽ đi nói xấu một đứa con nít chưa cai sữa!?
Ví dụ điển hình là lúc này. Joy sau khi được tắm rửa sạch sẽ thơm tho, liền áp cái mặt vào ngực bác sĩ An, thi thoảng còn tự cười hi hi.
Mắt Tổng giám đốc giật giật, liền thấy cái tay nhỏ đưa lên, kéo cổ áo Gia An ra, sau đó đưa mắt nhìn vào trong, chẹp chẹp miệng.
Gia An còn đang bận xem tivi, chỉ có Nguyệt Minh chú ý thấy mà thôi.
Hôm nay Gia An lại mặc váy cổ tim, cơ mà làm gì khoét sâu như thế hả bác sĩ An ơi? Joy chỉ cần kéo một chút, đến người ngoài như Nguyệt Minh ngồi đây cũng nhìn thấy cảnh xuân bên trong.
Hai má Tổng giám đốc ửng đỏ khi ánh mắt va phải chút ren màu hồng nhạt. Dù trong lòng cô tự nhủ mình là người đứng đắn, nhưng Joy nhìn bao lâu thì cô cũng nhìn bấy lâu.
Nhưng xin đừng nói Tổng giám đốc háo sắc, oan quá, cô chỉ muốn xem Joy đến cùng là còn làm trò được tới đâu...!
- Ơ?- Gia An cuối cùng cũng phát hiện, nhưng nàng không có gì khó chịu, chỉ cười cười, kéo áo lại ngay ngắn, sau đó tiếp tục ôm bé con vào lòng.
Joy dùng tay nhỏ nựng nựng má Gia An.
Gia An cúi đầu, hôn ngay trán bé một cái rõ kêu.
Nguyệt Minh:..
Đột nhiên muốn trở thành trẻ con.
Joy lại quay sang nhìn Nguyệt Minh rồi chu mỏ, nhăn mặt.
Lại là trò mới!
Những lúc bé thách thức Nguyệt Minh đều như vậy, nhìn cái mặt ghét không chịu được!
Joy bé con lại lần nữa kéo áo bác sĩ An ra, đưa mắt vào trong nhìn, lần này miệng nhỏ còn hôn hôn.
- Măm măm.
Tổng giám đốc hít một hơi, chẳng nói chẳng rằng, đi đến bế Joy nâng lên trời.
- Con, cái đứa nhỏ hư hỏng này!?
Gia An chớp chớp mắt khó hiểu.
- Làm sao vậy?
- Không có gì, chị cứ ngồi đó chơi tiếp đi.
Nói rồi, Tổng giám đốc mang cháu cưng đi lại cái "chuồng heo", chính thức nhốt tù bé.
Joy tuy không bò rành như mấy đứa nhóc cùng tháng, nhưng bé biết tự ngồi dậy, ngồi còn rất vững, âu cũng là một ưu điểm!
Nguyệt Minh vừa đặt Joy nằm xuống miếng đệm trong chuồng, bé liền điêu luyện xoay người úp mặt xuống, mông chổng lên trời, hai tay nhỏ chống chống đẩy đẩy, cái mông nhỏ lùi về sau, thuận thế kéo bé ngồi dậy.
Nguyệt Minh ồ lên một tiếng, lại có chút xấu xa, đặt Joy nằm xuống lại một lần nữa.
Bé lại xoay người nằm sấp, mông nhỏ chổng lên, bùm một cái lại ngồi dậy.
- Amazing.- Nguyệt Minh bắt đầu thấy thú vị rồi đó.
Một lần lại một lần cô đặt Joy nằm xuống, Joy thì cứ thế tự ngồi dậy.
Người ta nói quá tam ba bận, Joy ngồi hoài cũng biết mệt chứ, nhưng bé không có biết nói, chỉ đành dùng nước mắt thần chưởng mà kêu gào sự cứu giúp!?
Thật ra Gia An cũng đã đứng sau lưng Nguyệt Minh rồi, nhưng nhìn cái trò này cute quá không nỡ phá bĩnh, đến khi Joy khóc ré lên, nàng ngay lập tức chạy vào rào, ngồi xuống rồi bế bé vào lòng.
- Dì Nguyệt hư quá.- Nàng vỗ nhẹ vào lưng Joy, sau đó bĩu môi nhìn Nguyệt Minh.
Joy cũng biểu đạt sự đồng ý, liền từ trên người Gia An trườn xuống, tuy bé không bò thành thạo, nhưng bé trườn được. Bé con trực tiếp trườn về phía Nguyệt Minh, sau đó tự ngồi trước mặt bà dì già.
Phụt phụt phụt—
Vâng, lại phun nước miếng thần chưởng!
Nguyệt Minh: *Lặng lẽ lau nước miếng*
Nếu mà lướt mạng một chút không hiếm thấy được mấy bài đăng tâng bốc tân Chủ tịch T Group, nàng nhớ đến lại đem hình ảnh nghiêm túc với một Nguyệt Minh đầy nước miếng trên mặt, Gia An không nhịn được mà ôm bụng cười. Cười đến chảy cả nước mắt.
Nguyệt Minh tuy bày ra cái mặt tổn thương, nhưng thật ra là đang hùa theo Joy, mà không hiểu sao cứ thấy cô đau khổ là cháu liền tươi như hoa!? Hello bé yêu, chúng ta có nên đi xét nghiệm ADN không?
Joy tiếp tục phun nước miếng, Nguyệt Minh liền hợp tác, ôm lấy tim mình, ngã ngang ra nệm.
- Úi, dì thua Joy rồi!
Khỏi phải nói, Joy là cười vui đến thế nào khi thấy Nguyệt Minh nằm lăn ra đó, bé còn cố trườn lại, dùng tay vỗ vỗ mặt như để xác nhận bà dì già còn sống không.
Tâm trí trẻ con rất đơn giản, bé liền muốn kêu Nguyệt Minh dậy đùa tiếp, nhưng tuyệt nhiên vẫn thấy bà già nhà mình nằm im ru...
Chẳng lẽ bé bắn chết dì út thiệt rồi hả!?
Hai mắt Joy tròn xoe, mang đầy nét hoang mang. Bé lại ư a vỗ mặt Nguyệt Minh, nhưng vô dụng, sau đó liền nhìn Gia An như muốn cầu cứu nàng.
Gia An liền ân cần vỗ nhẹ lưng Joy trấn an, sau đó nói bằng giọng ngọt như mía lùi.
- Mình cùng hồi sinh dì Nguyệt nhé? Joy phải hôn vào má của dì Nguyệt, dì mới tỉnh được.- Gia An vừa nói, vừa giúp Nguyệt Minh vén tóc ra sau vành tai.
Tổng giám đốc vì cái chạm bất ngờ này mà đôi mắt đang nhắm chặt bất giác giật giật, tay chân cũng nổi đầy da gà.
Gia An đối với Joy mà nói như một tượng đài đáng tin tưởng, bé chớp chớp mắt, như thể hiểu được lời nàng nói. Dưới sự trợ giúp của Gia An, Joy cúi người, chụt một cái, một nụ hôn đầy nước miếng chuẩn vào má Nguyệt Minh.
Tổng giám đốc hơi siết chặt tay, khoé miệng cong lên, trời ơi được Joy chủ động hôn là điều hiếm thấy đối với cô á, trước giờ hầu như Joy chỉ hôn Gia An mà thôi. Nhưng Nguyệt Minh ráng nuốt sung sướng vào lòng, cô không tỉnh dậy, cô muốn tận hưởng sự yêu thương nhiều hơn chút.
Nguyệt Minh hơi hé mắt ra xem tình hình, liền thấy Joy đang ngẩng mặt nhìn Gia An, như muốn hỏi vì sao bé hôn rồi như dì út vẫn chưa tỉnh.
- A, a...- Joy chỉ chỉ vào Nguyệt Minh.
Gia An vẫn cười.
- Con phải hôn thêm một cái nữa, dì Nguyệt sẽ tỉnh.
Nguyệt Minh vẫn nhắm mắt chờ mong, cảm thán Joy đúng thật rất nghe lời nha!
Thậm chí, cái hôn thứ hai này, bé còn cố tình dí môi thật lâu vào má Nguyệt Minh, nước miếng cũng nhiều hơn.
Nguyệt Minh vẫn xấu xa nằm yên không nhúc nhích, Joy lúc này muốn khóc rồi.
Đừng nói là dì út bị nước miếng của bé dìm chết rồi nhé!?
Đừng nói là từ giờ không còn dì út nữa nhé!?
Tuy dì út thấy ghét thật, nhưng không có dì út thì ai nuôi bé đây!? Hông được, có dì út bắt nạt bé mới làm nũng với Gia An được cơ!
Viền mắt Joy ửng hồng, Gia An thậm chí còn thấy được một màn nước mỏng trong mắt bé.
Joy bặm môi, bé đang cố nín khóc, thay vào đó lại nắm lấy tay Gia An, vỗ vỗ lên mặt Nguyệt Minh.
Bé muốn Gia An hôn Nguyệt Minh một cái...
- A...- Gia An có chút lúng túng, sau đó ngượng ngùng.
Không ngờ Joy thật sự rất sáng dạ nha!
Nguyệt Minh đang úp mặt xuống đất, đột nhiên cảm thấy yêu cháu vô cùng, trong lòng không ngừng khen ngợi cháu mình, cô tự nhủ lát nữa sẽ bảo Khả Hân mua thêm một đống đồ chơi cho Joy. À không, trực tiếp ghio di chúc chuyển cổ phần luôn được hông?
- Hưm, dì Nguyệt không dậy, chúng ta thử làm cách khác nha.- Gia An cúi người, thay vì hôn Nguyệt Minh, nàng lại hôn lên má của Joy, sau đó nắm lấy tay bé, đặt lên lưng Nguyệt Minh.
Tổng giám đốc cạn cả lời, trong lòng thầm tiếc nuối, rốt cuộc vẫn không hôn cô!?
Đã vậy thì cô càng không tỉnh, kiên trì chờ đợi xem Gia An cùng Joy sẽ làm gì tiếp theo.
Joy để tay trên lưng Nguyệt Minh, theo lời Gia An giải thích là truyền sức mạnh vào thì dì út sẽ tỉnh dậy, không hiểu vì sao hai mắt bé chợt lóe sáng. Lấy Nguyệt Minh làm điểm tựa, Joy nâng người dậy.
Gia An hơi ngỡ ngàng, Joy mạnh đến vậy sao?
Xem ra sắp đi được rồi!
Joy muốn leo lên lưng Nguyệt Minh nên Gia An liền giúp cho bé ngồi lên lưng cô. Sau đó, Joy bắt đầu nhún lên, nhún xuống như đang cưỡi ngựa...
Đứa bé 9 tháng tuổi nặng gần 10 ký cứ thế nhún không ngừng trên lưng Tổng giám đốc, một dân văn phòng có lịch sử ngồi bàn giấy hơn 12 tiếng mỗi ngày. Dù có tập gym đầy đủ thì đó cũng là chuyện trước biến cố... dạo này cô toàn là... toàn là ăn rồi ngủ thôi.
- A, Joy cứu dì tỉnh rồi!- Nguyệt Minh cười méo mó, mở mắt nhìn ra sau.
Joy lúc này đâu có thèm để tâm Nguyệt Minh sống chết ra sao nữa, bé con trực tiếp coi bà dì già là con ngựa, chơi rất vui vẻ! Quên cái chuyện dì Nguyệt xỉu gì đó đi ha, giờ dì có dậy hay không vẫn phải nằm thôi.
Công nhận con nít mau thay đổi!
Với sự hào hứng của Joy cũng như đôi mắt cười cong tít của chị bác sĩ, Nguyệt Minh cũng cố bò dậy, làm con ngựa cho cháu cưỡi...
Tổng giám đốc bò từng chút, từng chút khiến Joy vui cười thỏa thích, chính vì vậy mà nhún còn hăng hơn ban nãy.
Nguyệt Minh cũng vì thế mà cao hứng, tiếp tục chiều cháu, cho tới khi... Joy tăng lực, dường như bé dùng hết sức bình sinh...
Rắc—
Gia An liền cảm thấy bất an trong lòng, nàng vội vàng bế Joy đưa cho bảo mẫu, lúc quay lại thì Nguyệt Minh đã nằm sấp dưới sàn, một tay vỗ vỗ lưng của mình, một tay xụi lơ, thở hổn hển.
- Có sao không?- Gia An lo lắng.- Đau chỗ nào?
- K...Không sao.- Nguyệt Minh yếu ớt nói.
Cái gì mà không sao, cô cảm giác lưng mình gãy làm đôi rồi á!?
Gia An có hơi luống cuống, nàng không phải chuyên khoa chấn thương chỉnh hình, không biết rõ tình trạng của Nguyệt Minh nặng nhẹ thế nào, định gọi điện cầu cứu bệnh viện.
Nhưng Nguyệt Minh đã xua tay ngăn lại, nhìn dáng vẻ lo lắng của nàng, dù có đau thấu xương cũng đỡ hơn không ít.
- Không cần đâu, nghỉ một chút là được.- Nguyệt Minh trấn an nàng.
Trên gương mặt Gia An vẫn không thuyên giảm sự lo lắng, nàng cắn cắn môi, có chút ân hận nói "Xin lỗi".
Lẽ ra nàng không nên bày trò như vậy, nàng quên mất Nguyệt Minh rất hay bị đau lưng.
Nguyệt Minh có thể nghe tiếng Gia An thở dài, còn đang định nghĩ nên nói lời gì tiếp để trấn an nàng, thì đùng một cái, ngay trên má, một xúc cảm mềm mại liền kéo đến.
Gia An hôn vào má Nguyệt Minh.
*****
Góc tự kỷ của tác giả:
Một đêm nọ.
Nguyệt Minh: Em có tư thế mới, chị muốn thử hông babe.
Gia An đỏ mặt, thở hổn hển đầy khó khăn. Chưa kịp trả lời thì đã bị Nguyệt Minh kéo dậy, ngồi lên người mình.
Gia An: O.O
Nguyệt Minh cười khẽ: Chị tự động đi.
Gia An: (///o///)
Chiếc giường im lặng chẳng máy chốc lại khẽ run, chỉ là sau vài nhịp thì tiếng thở đã thay bằng một loại âm thanh khác.
Rắc—