Chương 9: Sự Lạnh Nhạt Đối Với Gia Đình
Ở trong xe đang là một bầu không khí yên tĩnh. Dương Lãnh Hoàng Dạ không biết phải mở lời như thế nào với đứa con trai này nữa.
Khi nghe được sự nhờ cậy của anh, ông đã từ bên Dương Lãnh dạ trạch phóng xe lau nhanh tới cục cảnh sát. Cũng may mà ông đã cùng vợ mình về nước vào tối hôm qua, không thôi thì con trai ông phải chịu vào ngục 1 ngày rồi.
Tuy nói là có sẳn quyền lực trong tay, nhưng Triết Lãng lại không muốn họ biết mình là ai, cũng không muốn gây thêm rắc rối cho những người ở bên cạnh mình. Đặc biệt là cô, Quan Lộ Khiết!
* Reng *
Chiếc điện thoại trong túi anh run lên, tiếng chuông cũng vang inh ỏi. Triết Lãng lập tức bắt máy, vì người điện là Quyết Hạng:
[ Alo, lão đại. Đã tìm ra người phát tán tin tức rồi. ]
– Ừ. 10 phút.
* Tút *
Lần nào cũng vậy, mỗi lần nói chuyện điện thoại, anh là người chủ động gác máy. Tất nhiên không có ngoại lệ!
– Thả tôi ở Houston.__ Triết Lãng dặn dò tài xế.
— Vâng.
Biết con trai mình sắp đi, Hoàng Dạ lại cảm thấy lưu luyến chút ít thời gian này. Nhớ lại một chuyện quan trọng, ông mở lời dặn dò:
– Vài hôm nữa sẽ là giỗ của cố. Con sẽ tới?
Triết Lãng suy nghĩ một hồi rồi mới trả lời:
– Sẽ tới.
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi đó kết thúc, không gian yên tĩnh ở trong xe lại trở về. Đến khi chiếc oto dừng trước cổng trường Houston, anh mới quay đầu nhìn ông, giọng có phần nhẹ lại:
– Cảm ơn vì chuyện hôm nay.
– Chuyện nên làm, không cần khách sáo!
Nhìn theo hình dáng cao ráo ấy, tâm tình ông lại cảm thấy vui hơn một chút. Hai cha con Hoàng Dạ từ đó đến giờ cũng chẳng có xích mích gì cả, đơn giản vì ông không buông bỏ được tính lạnh lùng ấy và anh không để ý đến những người thân xung quanh mình!
Giống như 2 năm trước ông nội Thiên mất, Triết Lãng thậm chí còn không biết đau buồn như thế nào. Năm rồi giỗ ông nội Thiên anh cũng không trở về Dương Lãnh dạ trạch. Đây gọi là sự vô tâm quá mức! Anh lại không hề cảm nhận được điều đó!
Trong trái tim cô đơn ấy của người thiếu niên, nó chỉ cảm nhận được một nỗi nhớ nhung không biết từ đâu mà ra. Và một cảm giác điên cuồng về cái hình bóng nhỏ nhắn ấy lúc năm tuổi!
**
Buổi chiều ở Houston chỉ có mấy lớp đang học thể dục, ngoài ra chỉ có mấy thầy cô ở lại bàn về phương án giảng dạy. Ngoài ra đều trống vắng!
Là một ngôi trường quý tộc, Houston không thể thiếu một võ đài đấm bốc. Thế mà từ khi Triết Lãng vào ngôi trường này, võ đài đó sớm không còn là của đám giáo viên đó nữa!
Anh đi đến câu lạc bộ đấm bốc, bên trong Quyết Hạng đã chờ sẵn. Kế bên còn có một học sinh nam khóe miệng đang chảy máu, trên khuôn mặt còn có dấu vết sưng. Với tính cách nóng nảy của Quyết Hạng, không nói cũng biết cậu ta sớm đã không kiềm chế được!
Triết Lãng gỡ từng cúc áo sơmi ra, chiếc áo đồng phục cũng bị gác qua một xó. Anh đeo găng tay đấm bốc vào, đi tới chỗ Quyết Hạng.
— Lão đại, nó là người đã quay clip và phát tán thông tin trên diễn đàn.
Triết Lãng nhẹ gật đầu tỏ ý đã hiểu. Không đợi Quyết Hạng nói thêm câu nào đã nhào tới đánh nam sinh đó.
10 phút sau...
Cái đầu của tên đó sưng như con hà bá. Máu cũng tích tụ lại thành những vết bầm vết tím, con mắt thì thôi rồi lượm ơi!
Triết Lãng cởi găng tay ra, lấy tắm khăn trắng lau màu hôi trên mình, sau đó mặc áo vào. Để lại cho Quyết Hạng một câu rồi rời khỏi:
– Đừng để tôi thấy mặt nó lần thứ 2!
Đợi khi Triết Lãng ra khỏi câu lạc bộ, Quyết Hạng mới điện xe cứu thương lại cho nam sinh đó. Trong lúc đỡ hắn ra xe, cậu có nói:
– Chú mày xui quá. Mai mốt bớt cái thói nhiều chuyện lại he! Haha...
***
Vụ việc truyền đến tai của vị doanh nhân người Đ. Ngay trong chiều hôm đó, một cuộc gọi tống hiệu trưởng Cố ra khỏi Houston vĩnh viễn. 7 tên đầu bếp với sự giúp đỡ của cảnh sát mà rời khỏi thành phố S ngay trong đêm. Nếu như còn ở lại, nhỡ đâu sáng thức dậy họ chỉ còn cái xác?
Khiết Khiết của chúng ta thì hay rồi. Vừa mới cảm nhận được thiện cảm từ Triết Lãng thì chính anh đã hủy bỏ nó. Sau khi anh bị bắt đến cục cảnh sát, cô trở lại lớp hoàn thành hai tiết học cuối. Thẩm Quốc Thuấn luôn quan sát cô để tiện bảo vệ.
Kết thúc một buổi học, cô theo thường lệ trở về nhà với tâm trạng không tốt. Tự bản thân cô còn hỏi, tại sao anh ta lại có thể đánh người một cách vô lý như vậy? Vẫn không nên tiếp xúc thì hơn. Lỡ may anh ta tức tối chuyện gì đó rồi quay ra đánh cô, lúc đó mới khổ tận cam lai!
***
Biệt thự Tuyết Dạ...
Ba Dạ đang cùng mẹ Tuyết tính đến chuyện cho Tư Thâm sang nước ngoài học. Tính cũng lạ thật, điều kiện bên M đã là tốt nhất rồi, hà cớ gì phải sang nước khác chi cho phí công tốn sức? Lí do thì chỉ có mỗi họ biết!
Dương Lãnh Tư Thâm có tính cách dễ chịu hơn anh hai mình, nên gần gũi với ba mẹ hơn. Cậu thông minh có, chỉ mỗi cái tính trăng hoa. Anh hai cậu ấy 17 tuổi chưa có lấy một người bạn gái, vậy mà cậu ấy mới 11 đã tay nhắn tin tay điện thoại cho mấy bạn nữ rồi! Trách sau ba mẹ lại cho Tư Thâm sang nước ngoài!
Hoàng Dạ ngồi ôm eo Thanh Tuyết, Tư Thâm ở phía đối diện thì cúi đầu. Có vẻ nhưng phạm sai lầm gì rồi!
– Tiểu tử, ba nhất định sẽ đưa con đi, đừng có chống đối!
– Con không đi!
– Con phải đi. Nếu không ba sẽ đánh!
– Có đánh cũng không đi. Nam tử hán đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất, roi của ba cũng chẳng có tác dụng!
– Con....
Hoàng Dạ tức đỏ mặt với cái thằng con này. Số ông bất hạnh làm sao khi sinh ra hai thằng nhóc có tính trái ngược như vậy! Phải chi bù qua sớt lại cho nhau thì hay biết mấy.
Thanh Tuyết lắc đầu chán nản. Tư Thâm một ngày cãi nhau với ba nó hết mấy chục quận, đến bà còn phải khâm phục trước miệng lưỡi sắc bén của thằng con trai. Y như con đàn bà!
– Đủ rồi! Tư Thâm, nếu con không đi, mẹ sẽ làm cho gia đình của mấy bạn gái con đều phá sản!
Hình như câu này có tác dụng. Cậu hốt hoảng đứng dậy, huơ huơ tay:
– Đừng đừng đừng. Con đi là được chứ gì. Mẫu thân đại nhân, người đúng là tâm địa độc ác!
– Con nói cái gì? Đứng lại đó cho mẹ!
Thanh Tuyết thoát khỏi vòng ôm của chồng, chạy rượt theo Tư Thâm. Cậu bé cũng đâu có vừa, ba chân bốn cẳng phi như bay ở khắp nơi trong biệt thự. Chốc lát thì đụng trúng một thân ảnh cao lớn, là anh hai!
– Triết Lãng, về rồi sao con? Tắm rửa rồi xuống ăn cơm cùng bố mẹ!
Anh gật đầu vâng dạ một tiếng rồi lên lầu. Tờ báo cầm trên tay Hoàng Dạ cũng vô thức buông xuống. Cả nhà trở lại khung cảnh im lặng khi anh có mặt ở nhà!
Đó đã là một hình thức quá quen thuộc của Tuyết Dạ. Mấy người bọn họ có thể chơi đùa lớn tiếng khi anh không có ở nhà, nếu anh về rồi, bắt buộc ai cũng phải giữ im lặng. Kể cả ba Dạ và mẹ Tuyết!
Nếu Dương Cung Triết Lãng thực sự tức giận, hậu quả còn nghiêm trọng hơn cả ba nó!