Chương 10: Mâu Thuẫn Giữa Giáo Viên Và Lớp Chín!
Tắm rửa và vệ sinh cá nhân khá lâu, khoảng 30 phút sau anh mới xuống nhà dưới. Lúc này cơm canh cũng chỉ mới dọn ra chưa được 5 phút.
Một cái bàn chữ nhật dài mười mấy mét, cả nhà bốn người chiếm vị trí 1/4 cái bàn. Ba Dạ ngồi chánh giữa, mẹ Tuyết ngồi bên phải ông, nhích qua tay phải một chiếc ghế chính là con trai thứ Tư Thâm. Triết Lãng thì ngồi bên tay trái của Hoàng Dạ.
Nửa bữa cơm diễn ra yên ắng, không ai tiếp chuyện để giữ sự trật tự trong lúc dùng bữa. Cả hai cha con đó đều không thích ồn ào trong bữa cơm, nhưng hôm nay chắc phải phá lệ một lần. Vì nếu không nói, cơ hội gặp mặt và đối diện với Triết Lãng sẽ rất ít.
– Triết Lãng, con nghĩ sao về chuyện cho Tư Thâm sang Pháp du học?
Hoàng Dạ vừa dùng bữa vừa hỏi. Vẻ mặt ông có vẻ nghiêm túc.
Anh tiếp tục dùng bữa trong im lặng, câu hỏi đó vốn chẳng có lời đáp. Sau khi hoàn thành bữa ăn, Triết Lãng từ tốn rút tấm khăn giấy lên lau miệng, thuận tay quăng vào thùng rác gần đó, lạnh lùng nói:
– Điều kiện ở nước M rất tốt, nếu muốn có thể chuyển sang Y. Đừng qua P!
Chữ cuối vừa dứt, anh liền rời đi. Đôi đũa đang cầm trên tay của Hoàng Dạ phút chốc đã lơ lửng trước không trung. Bây giờ ông mới để ý đến vấn đề của Triết Lãng nói!
Trụ sở chính của Liên minh châu Âu đặt ở thủ đô P, tuy đã lâu không gây chiến nhưng ít nhiều cũng sẽ là mối đe dọa đối với Dương Cung Huyết (*). Nếu đưa Tư Thâm qua đó, không thể xác định được họ có thể làm gì thằng bé. Qua Y vẫn là lựa chọn tốt nhất!
Con trai của Chủ tịch Thượng nghị viện và Diego sẽ hoàn thành tốt công tác bảo vệ cốt nhục của Vương!
Đâu đâu cũng là chỗ nguy hiểm hết, chi bằng đưa đến nơi có đặt trụ sở chính của Liên minh Quốc Chủ. Người ta hay nói, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất!
– Được rồi, anh sẽ kêu người hộ tống nó sang Roma. Chúng ta sẽ cùng qua đó định cư một thời gian. Khi nào thích hợp sẽ về!
Thanh Tuyết ngầm hiểu ý chồng mình nói, dù sao thời gian nó cũng sắp tới rồi.
— Triết Lãng nó sẽ ổn thôi!
***
Sáng hôm sau, như mọi khi, Lộ Khiết thức giấc sớm để chuẩn bị khởi hành đến trường. Cả đêm hôm qua cô đã suy nghĩ kĩ rồi, cái tên họ Dương đó cô vẫn không nên va vào là hơn.
Quan lão gia hôm nay có dự án quan trọng nên đã rời nhà từ 6 giờ sáng sớm. Tất nhiên trong căn biệt thự khá rộng lớn này chỉ có mất hầu nữ và ba " mẹ con " thôi. Cơ hội tốt như vậy, Vô Trà không ra tay có phải là ngu rồi không?
Lộ Khiết quẩy cặp trên vai thong thả đi xuống nhà ăn. Vừa vào nhìn thấy mặt hai mẹ con họ đã không nuốt trôi rồi, bảo cô làm sao ngồi ở chỗ đó mà dùng bữa đây?
Tùy tiện lấy một cái sandwich rồi quay người rời khỏi. Chưa bước được mấy bước đã có tiếng chanh chua của Vô Trà vang lên:
— Con gái con lứa không có phép tắc, mới sáng sớm đã không coi ai ra gì rồi. Đúng là đồ con hoang!
— Mẹ à, người ta là đại tiểu thư đó, cần gì phải giữ lễ nghi lễ nghĩa. Cô ta như vậy đã quen rồi!
Quan Dật Nhiên cố ý khiêu khích, châm ngòi cho lửa cháy càng mạnh. Trái ngược với vẻ sốt sắng vào lúc sáng sớm tinh mơ của họ, cô chỉ nở một nụ cười khinh bỉ, thầm trách cái não của hai mẹ con họ chứa thứ gì trong đó mà " khôn " thế hả trời?
– Dì à, hãy suy nghĩ trước khi nói. Từ con hoang đó đáng lẽ ra phải dùng cho con dì mới đúng!
Họ chưa kịp mở miệng mắng miết thì cô đã rời đi từ đời nào. Không hiểu tại sao họ thích tập trung nói xiên nói xỏ người khác vào buổi sáng thế?
***
Không khí trong trường học có lẽ không được tốt cho lắm. Chắc vì hôm nay hiệu trưởng mới đến nhậm chức nhỉ?
Học sinh khu B khá hưng phấn với chuyện đổi hiệu trưởng, vì họ sẽ thoát khỏi kiếp nạn bị vu oan giá họa, bị cô lập và đối xử không tốt nữa rồi.
Trái với tâm trạng vui vẻ của bọn họ, học sinh bên khu B chẳng có biểu cảm gì gọi là ngạc nhiên hay tức giận, lo sợ hay mừng rỡ. Họ cảm thấy chuyện này quá đỗi bình thường, không đáng để con ông cháu cha như bọn họ quan tâm.
Có đổi hay không đổi vẫn vậy thôi, khu A vẫn là sự ưu tiên hàng đầu của trường cao trung Houston. Không có ngoại lệ!
*
Lộ Khiết mang một tâm trạng thư thái bước vào lớp chín. Nếu không để ý, cô sẽ không biết hôm nay lớp học này thay đổi như thế nào?
Vừa đặt chân qua cửa, cả chục ánh mắt đã liếc nhìn cô rồi. Nhất là Châu Lệ Hân, cô ta như muốn dùng ánh mắt căm ghét đó giết chết Khiết Khiết nhà chúng ta vậy!
Lộ Khiết chẳng muốn để ý đến đám người đó, đi tới chỗ của mình ngồi xuống. Hôm nay bạn cùng bàn của cô không đi học? Mặc kệ hắn ta, không đi học cô càng thấy thoải mái hơn.
Chuông vào học reo được 3 phút, giáo viên dạy môn đầu đã đi vào. Là một bà cô trông có vẻ khó tính! Mới cầm chiếc cặp dạy bước vào đã nhăn mặt chau mày, thái độ không tốt!
Môn đầu là Sử, vậy là bà cô này dạy Sử. Theo cái kinh nghiệm học tập 10 năm của cô, những giáo viên dạy Sử sẽ rất hiền lành và này nọ. Xem ra không như tưởng tượng rồi!
– Sao nào? Chưa chịu lấy sách vở ra học à. Mấy anh chị coi tôi là bạn của mấy anh chị sao?
Giọng nói đanh thép hùng hồn của bà cô Sử vang lên. Học sinh của lớp chín chẳng những không nghe mà còn tỏ thái độ ngang ngược. Nam sinh thì gác chân lên bàn lấy smartphone ra bấm, nữ sinh lại tụ tập cùng nhau bàn chuyện phiếm. Không ai coi bà cô ra gì?
* Bụp *
* Bụp *
* Bụp *
Cô Sử lấy cây thước gỗ dài gõ lên bàn, mặt mài cũng đã biến sắc thành đen thui, ẩn sau cặp mắt kính cận ấy là con mắt giận dữ, bả quát:
– Đừng tưởng ba mẹ mấy người giàu có mà tôi không dám làm gì. Các anh chị vào đây để học, nếu không học thì cút hết ra ngoài. Đây là tiết dạy của tôi!
Một học sinh nam đứng lên cười giễu cợt, phỉ nhổ thẳng vào mặt bà cô:
– Giáo viên mới sao? Bà vào Houston chắc cũng phải tốn tiền lắm hả? Bà có tin mới vừa vào được là chúng tôi đuổi ra ngoài luôn không? Hửm?
Cô giáo dạy Sử ấy bỗng dưng xách cây thước gỗ đi xuống đánh nam sinh vừa mới nói ấy hai cái rõ đau, còn trừng mắt ra uy:
– Tôi thách em dám làm gì đấy! Tôi có dùng tiền vào được cái trường này cũng không tới lượt các em quản.
Bả hất mặt đi lên bàn giáo viên, cố ý đặt cây thước mạnh xuống bàn, nhìn bọn họ khinh bỉ:
– Không phải mấy anh chị cũng dùng tiền để vào cái lớp này sao? Ra vẻ ta đây cho ai xem hả?
Lộ Khiết nhìn nam sinh lúc nãy do bị đánh mà kêu đau đớn, tâm trạng không hiểu sao cũng tức tối theo. Đây là thái độ của một người làm giáo viên sao? Những lời nói đó càng hạ thấp danh dự của nghề nhà giáo này!
Dù học sinh có phạm sai lầm đi chăng nữa, giáo viên cũng phải giữ bình tĩnh để xử lí. Chưa kể còn là người mới đến đã ra tay hành hung học sinh rồi, lời nói thách thức ấy của bả chỉ làm cho người ta thêm chán ghét!
Cô định đứng lên nói lí với bả, nhưng chưa kịp nhấc cái mông thì đã có một học sinh nữ ngồi ở phía trên cách cô một cái bàn đã ngồi yên một chỗ mà chất vấn:
– Cô à, đúng là tụi em có dùng tiền để vào lớp này. Nhưng chắc cô chưa biết, thành tích học tập của lớp chín còn hơn niềm mong đợi của nhà trường ấy!
Bà cô nhất thời ứ họng không nói được gì. Kiểu như những người chưa tìm hiểu kĩ đã làm giọng mẹ ấy các chú!
Cảm thấy bản thân bị sỉ nhục, cô Sử tức tốc vớ lấy cục phấn chọi vào nữ sinh đó. Bạn học nữ lúc nãy nhanh nhẹn tránh né. Vì Quyết Hạng và Thẩm Quốc Thuấn ở bàn trên chưa vào nên viên phấn trực tiếp phi thẳng vào trán cô, sau đó nát bấy.
" Ây!!! "
Cả lớp đồng thanh hô lớn.
Trong khi đó, Lộ Khiết vò trán tỏ ra đau đớn, khuôn mặt xinh đẹp ấy cũng nhăn nhó không thôi.
Bà cô thậm chí không xin lỗi lấy một câu mà còn ra vẻ hống hách. Lớp thấy vậy thì ồn cả lên:
" Xem ra bà ta không biết gì rồi! "
" Mới nhậm chức mà, làm gì biết cô học sinh mới ấy là ai. "
" Còn nhớ vụ Tam vương ra tay đánh đầu bếp không? "
" Nhớ nhớ. Mới hôm qua chứ đâu! Tôi còn nghe nói do cô bạn học mới ấy bị sặc trong lúc ăn cơm nên Lãng ca mới cho người đánh đầu bếp ấy! "
" Tôi làm chứng cho câu nói của cậu! Có hẳn đoạn clip Lãng ca quan tâm cô ấy nữa cơ. "
" Thôi toang bà cô già rồi! "