Chương 56: Muốn Giết Cậu, Đồng Ý Không?
Cả hai người không ai bảo ai mà cùng lúc lùi sâu phía sau, hòng muốn thoát khỏi vòng vây của đám người này. Nhưng nếu ý định của họ thành công thì Quyết Hạng cũng chẳng được Triết Lãng tin tưởng như thế.
Đúng không?
– Quyết thiếu, tôi và cậu không thù cũng chẳng oán. Dựa vào đâu cậu dám động thủ với tôi? Tân Hạc này không phải là người cậu dễ dàng vây vào. Mau cút đi!
Bị dồn vào đường cùng, Tân Hạc lúng túng nhưng vẫn cố tỏ ra là bản thân ổn. Thậm chí, hắn ta còn giở thói khiêu khích, muốn đánh vào tâm lí của Quyết Hạng.
Thử nghĩ xem, một người như cậu ta sẽ dễ dàng bị đánh bại bởi những lời nói rác rưởi đó sao? Thật quá xem thường người khác rồi!
– Chậc chậc...Tâc lão nhị thân yêu của tôi ơi...Hiện tại mạng sống của ông còn không giữ được, dựa vào đâu để cảnh cáo tôi?
* Pằng *
Câu nói vừa dứt thì Thẩm Quốc Thuấn thì bên ngoài đi vào trong con hẻm, anh ta không để lộ ra bất cứ biểu hiện nào. Chỉ duy nhất một phát súng cướp đi tính mạng của Quan Dật Nhiên, khiến cho Tân Hạc bên cạnh khẽ run một cái.
– Hắn ta kêu cậu giải quyết chuyện này, chứ không kêu cậu đứng đó lôi thôi với chúng.
Tiến lên gần vị trí của Quyết Hạng, anh ta lạnh lùng nhìn Tân Hạc. Không để tầm nhìn dừng lại một chỗ quá lâu, anh ta liền chuyển mắt sang cậu bạn của mình, bỏ lại một câu khiếp đảm:
– Mạng của cô ta tôi đã lấy. Còn cái đầu của hắn...cậu nhanh chóng lấy đi rồi đem đến chỗ của Lãng. Nên nhớ, cậu ta ghét sự chờ đợi!
Thẩm Quốc Thuấn dẫn vài người rời đi, không quên mang theo cái xác thối nát của Quan Dật Nhiên.
Thấy không, mọi chuyện rất đúng với suy nghĩ của mọi người. Trốn được một ngày, không phải có thể trốn cả đời. Sứ giả địa ngục đã được phái đến dẫn cô ta đi, dù muốn ngăn cản cũng không có cơ hội. Bởi vì, người sai khiến vị Sứ giả đó, lại chính là anh!
Chỉ còn mấy người áo đen trong con hẻm hoang vắng, họ đang cố gắng đẩy sức éo của mình về phía Tân Hạc. Thế nhưng, tác dụng là gì?
Với một người ghét bỏ sự chờ đợi như Triết Lãng, anh ta sẽ chịu để yên nếu Quyết Hạng chậm trễ thời gian?
Tất nhiên là không!
Vậy nên, tranh thủ giải quyết gọn gàng thôi!
– Tân Hạc, ông là một người nằm trong giới hắc đạo, chắc cũng không cần tôi nhắc đến hai chữ nguyên tắc đâu nhỉ?
– Tao khinh! Nguyên tắc con mẹ gì đó tao chả cần biết. Hiện tại chúng mày đang lấy mạnh chọi yếu, công bằng nằm ở đâu hả? Một lũ hèn nhát!
Dù sắp bị địa ngục gọi tên nhưng hắn ta vẫn cố gắng giành lại một chút lí lẽ cho mình. Có chăng, đây là lời nói cuối cùng của hắn?
– Yên tâm, bọn tao sẽ không ức hiếp mày đâu. Chỉ là, tặng cho mày một cái chết tàn nhẫn!
* Pằng *
* Pằng *
* Pằng *
* Pằng *
Sau câu nói, Quyết Hạng đột ngột phất tay. Đám người mặt vest đen đồng loạt nổ súng, từng viên đạn bám víu lấy thân thể của hắn ta, kéo hắn xuống một rãnh địa ngục không có lối thoát hiểm.
Kết cuộc, ông trùm mafia Nhật Bản chết trong tình trạng trợn tròn mắt, thân thể như một miếng vải rách có nhiều lỗ thủng, khóe miệng trào ra máu tươi, thân thể đẫm lệ đỏ!
– Chặt đầu ông ta xuống, trả xác về Nhật Bản đi. Rút lui!
***
* Bịch *
Chiếc đầu của Tân Hạc được quăng xuống trước mặt Triết Lãng. Thế mà anh vẫn thản nhiên ngồi đó, đôi bàn tay lạnh lẽo vuốt vuốt tay của cô, ánh mắt nhìn người phụ nữ chan chứa yêu thương.
– Lãng, cậu đã sớm biết là hắn ta làm phải không?
Sớm biết?
Thẩm Quốc Thuấn đang hỏi anh sớm biết cái gì?
Không thể hiểu nổi.
Nhưng người nào đó vừa nghe xong câu hỏi liền dừng động tác vuốt ve của mình lại, cẩn thận kéo chăn lên cho cô, khônng nói tiếng nói bước ra khỏi phòng bệnh.
Thấy vậy, anh ta cũng xách theo cái đầu của Tân Hạc ra ngoài rồi quẳng thí đại cho một tên thuộc hạ nào đó, còn mình lại sải bước đi theo sao lưng Triết Lãng.
Hai người đàn ông đi đến một căn phòng ngủ, í lộn, lại nà...
Hai người đàn ông đi lên sân thượng của bệnh viện, lúc này trời đã sập tối. Ánh hoàng hôn ngày càng chìm dần, thay thế cho nó là một bầu trời đêm với ít ỏi những ngôi sao trắng sáng.
Phong thái Triết Lãng vẫn cứ phiêu lưu như bình thường, nhưng Thẩm Quốc Thuấn biết, bên trong đang chất chứa một con lửa giận. Nguyên nhân thì chắc là... kẻ phản bội đó!
Anh ta móc trong túi quần tây ra một gói thuốc lá rồi lấy hai điếu, thản nhiên đưa cho Triết Lãng một điếu rồi tận tình mồi lửa cho anh. Lúc điếu thuốc phát lên vầng lửa màu vàng thì cũng chính là lúc một bi kịch bắt đầu từ đây!
– Vào đêm sinh nhật của tôi, cậu còn nhớ?
– Ừm. Tôi nhớ!
Chắc chắn phải nhớ rồi. Đêm sinh nhật hôm đó vô cùng hỗn loạn khi có một đám sát thủ mang phong thái của người Nhật Bản trà trộm vào. Nhưng rất may, anh đã sớm đề phòng nên không gây ra quá nhiều thương tổn.
Chỉ có điều....
– Đám người đó đúng thật là người Nhật. Hơn nữa, bọn họ còn liên quan đến vụ thảm sát ở tòa nhà Quốc hội Nhật Bản vào mười chín năm trước.
Thẩm Quốc Thuấn thoáng qua vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi đã nhanh chóng lấy lại tinh thần. Anh ta ngước nhìn bầu trời ít ỏi những ngôi sao, miệng mấp máy:
– Chuyện này là đang nhắm đến cha cậu hay là...nhắm đến cậu?
Anh không vội trả lời chỉ kẹp điếu thuốc rồi rít một hơi, không lâu sau thì nhả ra một làn khói trắng nghi ngút. Mùi vị của loại thuốc này không tệ...
– Lão Thẩm, tôi hỏi cậu. Cậu đã đi theo tôi bao lâu rồi?
– 10 năm 2 tháng lẻ 8 ngày!
Anh ta liền nhanh nhẹn đáp lại mà không chút suy nghĩ. Chính cái ngày đó, Triết Lãng là người cứu anh ta ra khỏi họng súng của A Tam – thuộc hạ thân cận của cha anh vào mấy chục năm về trước.
Nói đúng ra thì anh ta không phải người có gia thế hiển hách gì, chỉ đơn giản vì anh ta và Triết Lãng thân thiết nên gia đình mới hưởng ké phúc lợi. Suy cho cùng, cả thế giới này cũng chẳng ai có thể so sánh ngang hàng với anh, ngoại trừ cô!
Năm đó, Triết Lãng vẫn còn là một cậu nhóc 8 tuổi lạnh lùng và ít nói. Trong một lần đến trường, anh đã nhìn thấy Thẩm Quốc Thuấn cùng với A Tam đang tranh nhau về vấn đề gì đó. Hai người trông có vẻ vô cùng khốc liệt.
Lúc A Tam mất bình tĩnh rút khẩu súng từ trong thắt lưng ra, đặt họng súng ngay giữa mi tâm Thẩm Quốc Thuấn, chính Triết Lãng là người ngăn cản hành động tiếp theo của A Tam.
Sau này hỏi ra thì mới biết, Thẩm thiếu gia là con nuôi của A Tam. Sở dĩ hai người họ tranh cãi với nhau là vì một chuyện vô cùng vô cùng phức tạp.
A Tam phát hiện đứa con nuôi của mình là người Nhật Bản chính gốc, hơn nữa còn liên quan đến một nhà chính trị gia từng qua đời trong vụ thảm sát đó. Vốn muốn thủ tiêu diệt trừ hậu hoạn cho Dương Lãnh gia nhưng không ngờ lại bị cậu chủ nhỏ của ông phát hiện.
A Tam rất nhiều lần khuyên bảo Triết Lãng không thể nuôi một mối nguy hiểm ở bên cạnh, đổi lại thì sao? Ông ấy bị một cậu bé 8 tuổi bắn đến gãy đi một cái chân trái. Cũng chính lý do này mà hai cha con họ gây nhau một trận lớn!
May mắn thay là chỉ gãy chân, không mất đi mạng sống. Qua một thời gian dài sau đó, A Tam vì mất bệnh mà đột ngột ra đi để lại cho ba Dạ một chút nuối tiếc.
Đó là người anh em cùng ông giàu sinh ra tử, gặp nguy giết nguy, gặp hiểm giết hiểm. Có lý do nào để khiến ông không nuối tiếc?
Cũng chính vì vụ việc hôm đó mà Thẩm Quốc Thuấn theo chân Triết Lãng tới bây giờ. Họ Thẩm được xếp vào danh gia vọng tộc cũng do một tay anh sắp đặt. Nhưng mà hôm nay anh lại hỏi một câu kì lạ, ắt hẳn đã có chuyện gì xảy ra!
– Nếu hôm nay tôi muốn giết cậu, cậu có đồng ý không?