Chương 36: Hoa Đã Có Chủ, Chớ Nên Động Vào!
Đoàn người đông đúc tay cầm đủ loại súng, dẫn đầu là Triết Lãng đang chạy thụt mạng lên tầng 3 của khách sạn. Vì số người khá đông, thang máy sẽ không lưu giữ được hết tất cả, nên không thể trách việc sử dụng thang bộ.
* Ting *
Tiếng thang máy vừa vang lên, anh bước ra, ánh mắt dán lên cảnh tưởng hỗn độn ở đó. Người của anh so với đám Nhật đó khá bất lợi vì quân số. Phe anh chỉ cầm súng, phe họ đã dùng cây kiếm dài gần một thước. E rằng thiệt hại nhiều nhất vẫn là Triết Lãng!
* Pằng *
* Pằng *
* Pằng *
Ba phát súng chỉ thiên của Triết Lãng thành công thu hút sự chú ý của họ, tức khắc mọi sự chém giết đều ngưng đọng. Vẫn chưa kịp load, anh đã tàn nhẫn ra lệnh cho đám người phía sau:
– Giết tất cả bọn chúng, giết sạch cho tôi!
Nhận được mệnh lệnh, người của anh dần dần tiến lên nổ súng liên tiếp. Tiểu liên liên tục thả đạn, người chết chẳng những là bọn Nhật Bản, kể cả đám người lúc nãy được điều động cũng bị chết oan. Trước lúc lên đây, họ đã biết được kết quả của mình.
Nhiệm vụ hoàn thành, thì sống. Nhiệm vụ thất bại, thì chết. Huống hồ, người lần này họ phải trông chừng là một viên ngọc quý trong tay thiếu gia nhà họ Dương, là bảo bối vô giá trị của hắn ta. Chỉ có thể trách kiếp này mình quá xui xẻo!
Tiếng súng lớn đến nổi làm kinh động những người ở dưới sảnh khách sạn, vì lần này họ không dùng đến giảm thanh. Những lớp cửa kính chắc chắn cũng bị phá tan nát, mảnh vỡ bắn tung tóe trên sàn gạch. Một cuộc chiến đấu đầy máu me kết thúc, khi tên Nhật Bản cuối cùng tự dùng súng tự sát!
Đến khi hoàn toàn chấm dứt tiếng súng, người của ba Dạ điều động mới chạy lên. Theo sau là Thẩm Quốc Thuấn, Quyết Hạng và Lâm Phong. Mà Triết Lãng cũng chả thèm bận tâm đến cái đống rác rưởi này làm gì, trực tiếp chạy đến trước cửa phòng, đạp cái rầm rồi xông vào.
Cảnh tượng anh nhìn thấy trước mắt thật làm anh thở phào nhẹ nhõm. Con mèo nhỏ của anh vẫn còn nằm ở đó ngủ, quý vị ạ! Trời ơi tôi không thể tưởng tượng được, bả nằm vô cùng dễ thương, tai còn đeo Bluetooth Airpods. Xin nhận của tại hạ một lạy!
Thật ra thì cũng không có gì gọi là bất ngờ nếu biết tình tiết ẩn sâu bên trong đó. Lộ Khiết đang say sưa giấc nồng lại bị một âm thanh kêu la làm cho ngớ ngẩn, do hệ thống cách âm của khách sạn không đến nỗi cao, điều này hiển nhiên là có thể xảy ra.
Làm sao Khiết Khiết có thể ngủ được với những âm thanh đó. Cô không màn ra xem xét chuyện gì, chỉ lười biếng lục lọi tìm kiếm tai nghe trong túi sách. Đến khi tìm được, cô kết nối vào điện thoại, mở nhạc rồi lại chìm vào giấc ngủ. Quên trời quên đất, cứ thể như rằng, vạn vật xoay chuyển thế nào thì cô vẫm cứ ngủ và ngủ li bì.
Chẳng lẽ, Chu công kể cô nghe rất nhiều chuyện thú vị sao? Chăm chú đến nỗi không muốn trở về thực tại!
Triết Lãng định tiến lại gần ôm cô ra khỏi nơi quỷ quái này, nhưng lại dừng bước giữa chừng. Tay anh vẫn đang cầm súng, dù quần áo không dính máu me, nhưng nó cũng đã thấm đậm một mùi thuốc súng gây khó chịu. Nếu anh mang bộ dạng này lại ôm cô, sợ rằng sẽ ảnh hưởng không tốt đến Lộ Khiết.
Không chút chần chừ, anh thẳng thừng bước ra khỏi phòng, đương nhiên sẽ không có chuyện để cánh cửa hở. Liếc mắt nhìn về đám xác chết đó, anh cảm thấy chúng như một bãi rác thối rửa được đặt ngay trước cửa phòng mà bảo bối anh đang ngủ. Chúng thật sự rất dơ bẩn!
– Cho các người 5 phút, tranh thủ dọn dẹp sạch sẽ nơi này, không được để lại mùi. Quyết Hạng, đi lấy cho tôi một bộ quần áo mới.
– Tôi hả? À ờ, được.
Tuy hơi khó hiểu nhưng Quyết Hạng vẫn đi làm theo lời dặn dò của anh. Cơ mà tại sao lại sai khiến mình nhở? Lão đại là đang cố ý hành hạ người vô công rỗi việc như mình sao? Thật khổ thân tôi!
Triết Lãng dường như vẫn chưa chú ý đến sự có mặt của Lâm Phong, cậu ta như một kẻ tàn hình đứng giữa một đám người đầy sự ghê tởm, man rợn. Đến khi sực nhớ về lý do mình lên đây, Lâm Phong mới mở miệng hỏi:
– Lộ Khiết cô ấy sao rồi? Có bị thương không? Tôi đi xem thử!
Cậu ta tự mình hỏi, sau đó cũng tự ý tiến lại gần cửa phòng chuẩn bị đưa tay vặn nắm cửa. Vừa mới chạm vào, phía sau ót Lâm Phong cũng đã bao chứa một họng súng. Chỉ gần một lần vô ý, lập tức có thể lấy mạng cậu ta.
Mọi người không cần suy nghĩ cũng biết chủ nhân của khẩu súng đó là ai. Triết Lãng cảm thấy vô cùng phi phức với cái đuôi này của vợ. Gan cậu ta cũng lớn phết nhở? Chưa được sự đồng ý của ai đã dám rình rập một bông hoa đã có chậu, thậm chí còn muốn công khai đấu với anh. Lá gan của thiếu gia nhà họ Lâm thật không thể xem thường!
Lâm Phong theo phản xạ sẽ dừng động tác của mình lại, ý định muốn vô căn phòng này cũng lập tức bị hủy bỏ khỏi đầu cậu ta. Mạng mình đang gặp phải nguy hiểm, hơi đâu mà lo đến chuyện khác nữa.
Triết Lãng nhếch mép khinh bỉ người con trai trước mắt, đảo khẩu súng qua thái dương của Lâm Phong, vừa chế giễu vừa tức giận:
– Lâm thiếu, xem ra trí nhớ của mày kém thật. Mày không nhớ rằng người con gái ở trong đó đã có chủ rồi sao? Vậy mà mày lại lớn mật như thế. Chắc cái mạng chó của mày, không – cần – nữa – rồi!
Khí thế của Lâm Phong so với Triết Lãng hơi bị thua xa, cậu ta lại không có bất cứ một vũ khí nào trong người. Thậm chí bản thân còn không biết võ, làm sao đấu lại anh. Thế mà, trong mấy giây ngắn ngủi, không biết Lâm Phong lấy đâu ra can đảm, giễu mỗm đấu võ với Triết Lãng:
– Dương đại thiếu gia, đừng tưởng rằng tôi sợ cậu. Nói cho cậu biết, nếu có anh hùng thì đấu tay đôi với tôi, đừng lấy Lộ Khiết ra làm lá chắn cho cái tình yêu vớ vẩn của anh. Hoa đã có chủ thì sao chứ? Tôi đây đập chậu cướp hoa!
Hahahahah...
Câu nói vừa dứt, tiếng cười lạnh gáy của Triết Lãng vang lên, ánh mắt anh dần chuyển sang tối tăm mù mịt, những đường gân xanh trên trán đã nổi rõ mồn một, khẩu súng cũng được anh di chuyển đến dưới cổ họng của Lâm Phong, răng nghiến ken két:
– Lâm Phong, đây là cảnh cáo cuối cùng tao dành cho mày. Tránh xa Khiết Khiết! Nếu không...
Anh ấn mạnh họng súng vào cổ họng của cậu ta, âm thanh áp xuống chỉ có hai người nghe thấy, nhưng nội dung có thể làm người ta tưởng tượng đến một viễn cảnh không may mắn:
– Tao sẽ giết cả nhà của mày!
* Pằng *
Aaaaaaa....
Triết Lãng đối vị trí họng súng xuống chân Lâm Phong rồi nhả một phát đạn. Viên đạn ghim sâu vào trong bắp chân, chiếc quần âu của cậu ta bắt đầu cảm nhận được mùi máu. Lâm Phong chỉ biết kêu lên một tiếng thất thanh rồi khuỵu gối xuống đất.
Thẩm Quốc Thuấn chứng kiến mọi việc nhưng chỉ hờ hừng không nói gì, anh ta lạnh lùng rời đi trong sựbim lặng. Khoảng 1 phút sau, Quyết Hạng mang một hộp quần áo tới cho anh, Triết Lãng chỉ việc tắm rửa rồi tay bồng tay bế bảo bối nhìn về nhà.
Mọi việc diễn ra nhanh đến mức không kịp load. Mấy chục cái xác được bí mật đưa đi xử lí và điều tra. Mọi người đứng bên ngoài khách sạn cũng tranh thủ ra về, tránh họa lại ập lên đầu mình.
Lâm Phong được nhân viên khách sạn được tới bệnh viện, cha cậu ta thập phần lo lắng cho đứa con trai này của mình. Vừa lo cho tình trạng sức khỏe của nó, cũng lo cho tương lai sau này của nó. Lâm Triệt chỉ có thể thầm thán trong lòng rằng, lần này nó thật sự gặp đại họa rồi.
Dù ông có là bạn thân của ba Triết Lãng đi nữa, ông cũng chẳng thể giúp ích được gì cho con trai mình. Gia sản Lâm thị rộng rãi, giàu có, hà cớ gì con trai ông lại đâm đầu vào một đứa con gái không nên như thế chứ?
Chỉ cần vung tiền là có gái, thời buổi hiện đại này cần mọe gì tới chuyện tình yêu đích thực. Đúng là một tai kiếp mà nhà họ Lâm phải gánh chịu!
Lâm Triệt chỉ còn có cách nói chuyện bạn bè với ba Dạ, hy vọng con trai cưng của ông ấy tha cho Lâm Phong một mạng. Lần này, chỉ còn có một cách duy nhất đó!