• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 45: Tam Thái Tử Hội Ngộ!

Buổi sáng hôm đó, sau khi ăn uống xong thì cô cũng lái xe đi về nhà của mình, đương nhiên, chiếc xe đó là cô " trộm " đó.

Vừa vào tới cửa, cô đã nghe thấy những tiếng cãi nhau um sùm của ba và người phụ nữ mưu mô đó.

– Cô xem con gái cô đã làm ra chuyện gì? Một loại con gái hư hỏng.

– Anh à, anh tha cho nó đi. Nó còn nhỏ dại, không thu nhận được thế giới hiểm ác. Nó bị người ta hãm hại mà.

– Hừ. Cút ra cho tôi, đám đàn bà vô dụng.

Hình như ba cô đang rất tức giận về chuyện gì đó, có chăng liên quan đến Quan Dật Nhiên. Tiếng khóc thản thiết của Vô Trà cho thấy chuyện này không hề nhỏ như cô tưởng tượng.

Đúng lúc Quan lão gia muốn bước lên lầu thì ánh mắt vô tình lọt vào đứa con gái cưng của ông đang đứng ở trước cửa. Sắc mặt dữ tợn ấy bỗng dưng trở nên dịu dàng, cũng có phần chột dạ.

Trước mắt đứa con gái mà mình yêu thương hết mực, Quan Cảnh Hiên luôn giữ cho mình một hình tượng dịu dàng, hiền hậu của một người làm cha, làm trưởng bối. Nhưng bây giờ, hình tượng ấy còn đâu nữa.

– Khiết...Khiết Khiết....con về rồi sao? Hôm qua sao không về nhà vậy?

Cố gắng giữ bản thân thật bình tĩnh để phát ra câu mà mình muốn hỏi cô, bây giờ thì sao, vẫn ngập ngừng chột dạ ấy thôi.

Lộ Khiết không có biểu hiện gì là ngạc nhiên trước tình huống này, cô chỉ nhàn nhạt đáp trả ông:

– Tối hôm qua con ở nhà của Hoa Hoa, không kịp thông báo, đã để ba lo lắng.

Ông vội xua tay:

– Không sao. Chỉ cần con tự bảo vệ bản thân thật tốt, đừng để mình gặp nguy hiểm có biết không?

– Vâng!

Hai người không nói không rằng cùng nhau đi lên tầng trên bỏ lại Vô Trà một sắc mặt khó chịu. Dựa vào đâu mà chồng bà ta lại thiên vị như thế? Rõ ràng trong người ai cũng chảy dòng máu của nhà họ Quan, vậy mà con gái bà ta lại chịu tuổi nhục như vậy. Đáng thương hay không, chắc chỉ có trong thâm tâm của bà ta mới rõ.

Về phần cô, chuyện của mình và Triết Lãng vẫn không nên nói cho ba cô biết sớm, đây là một thời điểm không thích hợp. Cô hiện tại vẫn đang ở một tuổi 17, một độ tuổi chưa hoàn toàn trưởng thành trong mắt của người lớn, vậy mà đã xảy ra quan hệ. Thử hỏi xem, có đáng để khoe khoang không?

Khi lên phòng, Lộ Khiết quyết định tắm cho thật sạch sẽ. Cái tên lưu manh bỉ ổi đó để lại trên người cô biết bao nhiêu là dấu tích của cuộc hoan ái, vùng kín phía dưới ê ẩm đau buốt. Nếu nhớ không lầm, anh ta còn gieo cả mầm móng vào bên trong, liệu có một phát ăn ngay không nhỉ?

Huhu, cô không muốn làm bà mẹ bỉm sữa khi còn nhỏ tuổi như thế đâu. Cái tên chết bầm đó, đúng là không có suy nghĩ. Hừ!

Thân thể hoàn toàn được rửa sạch, cô cũng mang thân thể mệt mỏi lết ra ngoài, trên mình chỉ choàng bừa một chiếc áo ngủ dài, che khuất tới đầu gối. Đúng lúc này, chiếc điện thoại reo lên mấy hồi chuông, màn hình hiển thị những con số lạ hoắc. Cô khó hiểu, khẽ chạm tay vào phím nghe máy, bên kia vang lên một chất giọng ngọt ngào của một người phụ nữ:

– Alo Khiết Khiết, có nhớ bác không?

***

Cuộc họp cổ đông kết thúc, Triết Lãng phi nhanh con Lamborghini về biệt thự mà không cần nghĩ ngợi. Chẳng biết bây giờ cô gái của anh còn ở đó không? Hay là chạy mất hút rồi?

Đêm qua đối với anh như vậy đã là rất nhẫn nhịn rồi. Nói thẳng ra thì dục vọng của anh hơn rất nhiều so với những người cùng trang lứa, nhưng chả hiểu sao có thể tha cho cô được. Anh quả thật vô dụng mà!

Chiếc xe chạy dần vào cổng biệt thự, bên ngoài sân cỏ đã có thêm hai chiếc siêu xe, khỏi nói anh cũng biết là ai.

Chưa đặt chân vào tới cửa thì tiếng của Quyết Hạng đã vang văng vẳng khắp căn biệt thự to lớn:

– Lão đại, lão đại, anh vào đây!

Bên cạnh cậu ta dĩ nhiên là Thẩm Quốc Thuấn. Có một điều mà mọi người đều không thể lí giải được, từ sau vụ việc ngăn cản của Thẩm Quốc Thuấn tình cảm anh em của bọn họ đã sớm không còn như trước. Những lời nói giao tiếp, thậm chí là những cuộc ăn chơi đã dần chấm dứt đối với Thẩm Quốc Thuấn và Triết Lãng. Có lẽ, tình bạn này rạn nứt rồi!

Triết Lãng không đáp lời Quyết Hạng mà liếc mắt nhìn Thẩm Quốc Thuấn, không để ánh mắt đó quá lâu, anh vội vàng đi vào nhà hỏi người quản gia:

– Cô ấy đâu rồi?

Người quản gia ấy cũng cung kính đáp lại:

– Thiếu gia, Quan tiểu thư đã đi rồi ạ.

Quan tiểu thư? Anh cảm thấy thật chán ghét danh xưng đó. Đưa con ngươi khó chịu sang nhìn người quản gia, anh lạnh giọng nửa hỏi nửa đe dọa:

– Không cần cái lưỡi đó nữa?

Thoáng chốc người quản gia trở nên run lạnh, ông ta vội sửa cách xưng hô của mình:

– Dạ vâng, là...là thiếu phu nhân.

Bên cạnh, Quyết Hạng cười sặc sụa trêu chọc:

– Hahah, lão đại của tôi ơi, ngài vẫn còn chưa đón con người ta về nhà đâu. Gấp gáp cái gì chứ?

Cậu ta vui vẻ chưa qua mười giây thì lặp tới im bặt khi bắt gặp cái nhìn của anh. Vẫn là câu nói đó, Chỉ Có Chị Dâu Mới Trị Được Lão Đại!

– Hai cậu lên đây!

***

Trong căn phòng làm việc của riêng anh, không khí đã trở nên kì dị lạ thường. Thẩm Quốc Thuấn an nhàn xoay chiếc chìa khóa, Quyết Hạng lại tranh thủ rít một điếu thuốc, duy nhất chỉ có anh. Chỉ có Triết Lãng suy tư ôm chiếc điện thoại, chờ đợi tin nhắn của một người nào đó.

Đoạn tin nhắn:

__ Về khi nào?

__ [ Em đã về lúc 9 giờ, có chuyện quan trọng phải làm. ]

__ Ừm. Tối anh sẽ qua đó, cũng có thông tin muốn nói với em.

__ [ Vâng. Mong chờ tin tức của anh. ]

__ Sẽ không khiến em thất vọng.

Đáng tiếc, chưa kịp coi câu đáp trả của Lộ Khiết thì Thẩm Quốc Thuấn đã lên tiếng phá vỡ khoảng không im lặng của căn phòng:

– Cuộc đấu giá tuần sau, các cậu không định tham gia đó chứ?

Quyết Hạng vụi điếu thuốc, nhanh chóng trả lời thay cho những gì anh muốn nói:

– Aizza, Thẩm ca, nói ra chắc cậu sẽ rất bất ngờ. Lão đại đang mân mê một món đồ rất có giá trị trong đó, có biết là gì không?

Cả hai lặng thinh, Quyết Hạng bất đắc dĩ đứng lên thay người caca của mình nghêu ngao:

– Chậc chậc, là một khu đất của thành phố A, nằm ở trung tâm của sự tiện lợi. Giá cả không chừng hơn 10 con số 0!

– Ha, thì ra cậu cũng có hứng thú với chuyện vớ vẩn đó.

Kể từ khi cãi nhau đến giờ, hiếm khi hai bên chủ động bắt chuyện. Lần này, Thẩm Quốc Thuấn lại tự động lên tiếng, nhưng câu nói này mang đầy tính trêu chọc. Xem ra cái tên này muốn chết!

– Không hề vớ vẩn.

– Được được, không vớ vẩn. Các cậu ai cũng thật đúng đắn.

Quyết Hạng ra tay tương trợ. Cậu ta bề ngoài trăng hoa lêu lổng, ban đêm hay ban ngày đều hoạt động bằng nửa thân dưới. Nhưng cũng có mấy khi, tên ranh này cũng chịu quan tâm đến bạn bè như vậy.

Khoảng thời gian Triết Lãng và Quốc Thuấn xích mích, cậu ta nhiều lần đưa ra lí thuyết yêu cầu hoà hoãn. Cũng may có cậu ta, mối quan hệ được tiến triển đỡ hơn một chút. Ít ra cũng không tới mức phải phang nhau, đây cũng được tính là công lớn!

Triết Lãng đi tới chiếc tủ gần đó lấy một chai Whisky với ba chiếc ly trong suốt rồi đem lại chỗ hai người kia đang an tọa. Lạnh lùng đặt chúng xuống, anh khó chịu nhắc tới chuyện không vui:

– Lâm Triệt còn chống cự được bao lâu nữa, chắc các cậu cũng biết rõ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK