Chương 12: Anh Trai Nhỏ, Gặp Lại Anh Rồi!
Lộ Khiết dần dần nín khóc, lúc này cô mới sực tỉnh là mình đang được Triết Lãng ôm. Cảm giác cũng không đến nỗi tệ, thậm chí còn rất thoải mái. Không biết tại sao, nhưng khi được anh ôm gọn trọng vòm ngực rắn chắc này, cô lại cảm thấy yên tâm hơn bao giờ hết!
Mới nhớ hiện tại là giờ học, cô vội đẩy anh ra chuẩn bị chạy về lớp. Nhưng vô tình, bàn tay ấy lại va vào một miếng gì tròn tròn, dày dày trong lớp áo sơmi. Khiết Khiết cố ý rờ rờ, chưa gì đã bị anh chộp lấy bàn tay hư hỏng đó.
– Em đang sờ mó cái gì thế?
Hai má cô chợt đỏ bừng như trái cà chua chín, nhanh trí thu tay lại, cô co chân chuẩn bị vọt. Ai ngờ, cái chân chưa kịp chạy thì đã bị anh ôm gọn vào lòng. Chưa để cô phản ứng, Triết Lãng đã đặt cằm mình lên đầu cô cọ cọ, một chất giọng trầm ấm của anh vang lên:
– Khiết Khiết, quay về bên tôi được rồi. 12 năm chạy nhảy như thế đã đủ, tôi rất nhớ em!
Lộ Khiết ngơ ngác trước câu nói của anh, đôi tay nhỏ bé cố gắng đẩy thân hình cứng cáp này ra xa một chút, nhưng cô càng đẩy thì anh ôm càng chặt, vốn dĩ không thể thoát được!
– Này Dương đại thiếu gia, tôi không hiểu cậu nói gì cả. Bây giờ tôi cần về lớp học, mong cậu tránh đường!
Triết Lãng bật cười một cái, cúi xuống nhấc bổng cô lên. Hai chân Khiết Khiết theo phản xạ mà quấn lấy hông anh, hai tay cũng vòng qua cổ. Tư thế của hai người bây giờ có thể khiến người ta hiểu lầm ấy chứ!
Mặt của Quan đại tiểu thư đã đỏ như trái gấc rồi, cô xấu hổ đánh vào vai anh mấy cái:
— Cậu làm cái gì thế? Thả tôi xuống! Thả xuống! Tôi đánh chết cậu! Mau thả bà xuống nhanh lên!
Anh lại càng khoái chí trước sự xấu hổ này của cô. Nói đúng ra là đang làm nũng ấy chứ? Dễ thương quá đi mất!
Triết Lãng ghé sát tai cô cắn một cái. Cô rên nhẹ một tiếng, sau đó mắng:
– Cậu là chó sao?
– Phải! Anh trai nhỏ của em là chó. Chẳng những cái tai mà còn có thể cắn đứt ngón tay quậy phá của em!
– Cậu...là cái đồ biến...
" Oành ". Câu nói chưa hết, Lộ Khiết bỗng sững người trong giây lát. Anh trai nhỏ? Chó? Ngón tay quậy phá? Tất cả những dòng kí ước vào năm đó đột nhiên ùa về, khiến cô ngơ ngẩn một hồi lâu. Lúc sực tỉnh lại, cô mới nhận thức được người trước mặt này là ai!
– Cậu...cậu là...
– Tôi là " anh trai nhỏ " của em!
Lộ Khiết kích động ôm cổ Triết Lãng siết chặt, tiếng thút thít vì vui vẻ của cô cũng khiến tim anh như tan nát. Tâm trạng anh vui vẻ và tức giận xen lẫn nhau!
Triết Lãng đã từng nghĩ tới việc giấu diếm chuyện này đi, phải tự để bản thân cô nhận ra được. Nhưng anh lại không thể chịu nổi nữa rồi! Nhìn cô bị thương, nhìn cô rơi nước mắt, nghe cô chỉnh sửa cách xưng hô xa lạ cũng đã đủ để anh phải đau đớn! Nói ra chính là cách tốt nhất anh có thể làm!
Mãi ôm anh một lúc lâu, đến lúc tiếng chuông chuyển tiết cũng đã reo lên inh ỏi cô mới chịu buông ra. Hai con mắt đẹp lung linh bây giờ đã hơi sưng đỏ, đôi môi lúc nãy bị anh cấu xé vẫn còn thấy sưng sưng, cái trán bị bà cô già cho " ăn " phấn oan vẫn còn sưng chút chút. Nói chung bây giờ Lộ Khiết rất thảm, chỗ sưng chỗ tấy chỗ đỏ. Người ngoài nhìn vào còn thấy đau lòng huống chi anh!
Lộ Khiết vùng vẫy thoát khỏi vòng ôm, anh cũng không muốn làm khó nên nhẹ nhàng thả cô xuống. Tuy có vui vì được gặp lại " anh trai nhỏ " nhưng cô vẫn rất chi là tức giận, ôi nụ hôn đầu của cô!!!!!
– Tôi...tôi về lớp trước. Chuyện này...sẽ...sẽ nói sau!
Chưa để anh trả lời đã cắm đầu cắm cổ chạy như bay về lớp. Vẫn là con gái mà, gan còn nhỏ lắm!
Triết Lãng đứng đờ đẫn trong căn phòng, tự cười như một thằng điên, ngón tay trỏ anh khẽ lướt qua mép môi bị cô cắn sứt.
Hôm nay phải nói đúng là ngày xui xẻo nhất cuộc đời Triết Lãng. Nói ra nói vào cả một tiết học vẫn không thể bắt được Khiết Khiết nhà chúng ta, ngược lại còn thương tích đầy mình, nội thương xem ra còn nghiêm trọng hơn ai hết. Ôi đau lòng chết mất thôi!
***
Sau một pha vội vã chạy như bay về lớp chín, đến khi vào được rồi cô mới tá hỏa tam tinh, đứng như trời trồng trước cửa lớp. Suy nghĩ của cô hiện giờ là, cái quái gì đang xảy ra vậy?
Bà cô già dạy môn Sử đang bị Quyết Hạng và Thẩm Quốc Thuấn " hành hung " ngay tại lớp học, tất cả học sinh trong lớp chín háo hức đến nổi la hét om sùm. Trời!
Bốn nam sinh đang giữ chặt chẽ hai tay hai chân của bà cô, Quyết Hạng cầm một con dao bấm nhỏ liên tục rạch vào chân bà ta, máu tươi không ngừng chảy ra giọt giọt. Thẩm Quốc Thuấn lại cầm cây roi dài cả thước quất bấy bá lên tấm lưng mập mạp ấy, lớp vải mỏng cũng bị rách như cái nùi dẻ. Thật thảm thương!
Bà cô la như heo bị chọc tiết, trán cũng thấm mồ hôi như nước, thân hình cựa quậy không ngớt. Không biết bà cô già có sợ không, chứ cô nhìn vào còn muốn buồn nôn!
Quyết Hạng tự dưng dừng việc làm của cậu ta lại, nhìn ra phía cửa cười trừ, ranh mãnh hỏi.
– Ể, lão đại, anh xem cái lưỡi này có nên cắt không?
Lộ Khiết lúc này mới giật mình nhìn phía sau lưng. Thì ra cái tên nào bệnh hoạn đó đã đứng đây từ nãy giờ mà cô không hay biết. Cô vuốt vuốt trước ngực thở phào mấy cái, sát tai đã có tiếng nói của anh:
– Khiết Khiết, bàn tay hay cái lưỡi của bà ta, em muốn cái nào?
Cô bỗng rùng mình một cái, quay sang trợn mắt nhìn anh, phát ra tiếng nói nhỏ:
– Cậu không phải định cho bọn họ đánh chết bà ta đấy chứ? Có bấy nhiêu chuyện cũng là quá cả lên!
Triết Lãng khẽ cười ma mị, chăm chú liếc mắt nhìn Quyết Hạng rồi gật đầu. Cậu ta như hiểu ý, dùng con dao nhỏ đang cầm trên tay cắt đi ngón danh của bà ta, sau đó quăng xuống đám học sinh đang phấn khích ở dưới.
Bà cô hét lên inh ỏi, bọn học sinh lại cầm ngón tay của bả lên selfie vài tấm rồi đăng lên diễn đàn của trường. Thực hiện xong việc đánh đập, bốn nam sinh đặt bà ta lên băng ghế dài rồi khiêng ra để ở khu vực giữa trường.
Lúc bà ta bị khiêng đi qua ngang cô, Lộ Khiết cảm thấy có một cảm giác ớn ớn nào đó. Triết Lãng lại vô tư câu bả vai cô rồi đi vào lớp. Đám học sinh đó dường như chỉ để ý đến những comment trên bài đăng của họ, không chú ý đến sự thay đổi của " đại ma đầu "!
Kế bên, Triết Lãng lại không ngừng vỗ vỗ lưng cô cho tản bớt sự sợ hãi, anh vén lọn tóc đang che đi khuôn mặt đẹp đẽ của cô qua một bên, dồn tất cả sự dịu dàng vào đôi mắt, lời nói mang ý vui vẻ:
– Khiết Khiết, đó là một hình phạt quá nhẹ dành cho bà ta rồi. Đừng hoảng! Nếu họ còn dám động đến một cọng tóc của em, tôi sẽ chính tay giết chết người đó.
Lộ Khiết không nói gì chỉ nằm úp mặt xuống bàn, đôi vai còn run run nhẹ. Anh lại ân cần vuốt vuốt tấm lưng của cô, không ngừng nhỏ giọng an ủi.
Nhưng đâu ai biết được, đối diện với mặt bàn lạnh lẽo là một khuôn mặt đầy sự thích thú của cô. Đôi môi anh đào khẽ cong lên một đường, ánh mắt sâu hun hút của cô nhìn chằm chằm vào phía đối diện ở một khoảng cách gần.
" Anh trai nhỏ, gặp lại anh rồi! "