Cố Thắng Anh nhìn cô có vẻ suy tư, anh hỏi:
- Cô có tâm sự hả?
- Không, chỉ là đến nơi này có một số kỉ niệm cũ chợt ùa về! Làm tôi có chút khó chịu!
- Vậy mình về thôi!
- Ơ, sao lại về? Chỉ là một chút thôi, không sao!
- Cô đã thấy không vui thì mình về! Đừng cố ép bản thân!
Phan An nhìn Cố Thắng Anh cười vui vẻ nói:
- Đi nào! Xem như kể từ hôm nay tôi sẽ xác lập kỉ niệm vui ở đây!
Cô đưa anh ta xuống chiếc du thuyền gần đó, thuyền bắt đầu chạy dọc theo bờ sông, hai bên là những hàng quán tấp nập, ánh đèn chớp nhá khắp nơi, Cố Thắng Anh lần đầu tiên được trải nghiệm đi du thuyền cùng nhiều người như vậy, chen chút nhau để tìm được chỗ đẹp nhất mà selfie,.... nhìn sang mấy du thuyền bên cạnh cũng không khá khẩm hơn, còn mấy chiếc ở xa đó là: chủ tịch AC và Tuyết Hoa con gái của vua đá quí Tâm Lý. Hai chiếc du thuyền chạy ngang mặt nhau, Phan An cũng giật mình khi thấy cậu chủ của mình và Tuyết Hoa đang trên chiếc du thuyền bên kia, trên thuyền còn có thêm vài người nữa, theo Phan An biết thì họ là hội bạn của cậu chủ vừa về nước. Cô gật đầu chào mọi người, một người trong số đó vẫy tay chào lại cô!. Truyện Sắc
Khi du thuyền cặp bến cũng vừa lúc du thuyền của chủ tịch AC về đến, Phan An đang định ra về thì bị gọi lại:
- Lên xe về cùng tôi!
Phan An đành chia tay cùng chủ tịch Cố mà lên xe của Âu Cung Lãnh trở về. Suốt quãng đường về không ai nói với nhau câu nào, Phan An cũng không quan tâm lắm, ai chọc đến cậu ta không biết, haiza....xe vào sân biệt thự, Phan An xuống xe khẽ gật đầu chài quản gia rồi đi thẳng về phòng, cô tắm xong thì cũng hơn 10h, Phan An đi xuống pha ly sữa nóng đem lên phòng cho chủ tịch, vừa đẩy cửa vào cũng là lúc Âu Cung Lãnh từ trong phòng tắm bước ra, trên người chỉ quấn chiếc khăn đơn độc, Phan An hốt hoảng xoay người lại, ly sữa trên khay chao đảo lật ngang đổ cả vào tay, Phan An tay rung rung vì đau nhưng vẫn không buông khay sữa xuống, cô bước đến trước đặt khay xuống thì phía sau đã có bóng người chồm đến lấy tay cô đặt vào thao nước lạnh, Phan An còn đang suy nghĩ Âu Cung Lãnh đã thay đồ khi nào mà nhanh dị! Cậu ta liền nói:
- Cô là đồ ngốc à. Nóng như vậy không biết buông cái khay ra mà giữ khư khư vậy hả?
- A... tôi... tôi... sợ buông tay sẽ rớt bể ly sợ cậu đạp trúng mảnh vỡ thì khổ, thà bị một mình tôi thôi.
- Nói cô là đồ ngốc không bao giờ sai! Ngồi đó, đợi tôi.
Âu Cung Lãnh bước đến giường nhắn chuông, chưa đầy 2 phút bên ngoài đã có tiếng gõ cửa, là tiếng của chú Bảo quản gia:
- Cậu chủ!
- Cho người mang hộp sơ cứu, và thuốc bôi bỏng, đem ly sữa khác lên đây.
Bàn tay của cô đã bớt rát hơn khi nãy, Phan An đối với mấy chuyện này thì cũng không đáng là gì, cô nói:
- Tôi thấy đỡ rồi, để tôi về tự bôi thuốc cũng được, không sao đâu!
Cô chưa nói hết câu, ánh mắt rét lạnh của Âu Cung Lãnh quét đến bất giác Phan An thấy sợ, cô vội im bật quay mặt đi nơi khác, rất may là quản gia lên tới, đi theo phía sau ông là một hầu gái, để ly sữa và đem hộp sơ cứu đến, Âu Cung Lãnh cho bọn họ ra ngoài, lúc này cậu ta mới từ từ nắm lấy tay cô dùng khăn lau ráo nước, y bắt đầu bôi thuốc, cậu ta bôi nhẹ nhàng như sợ sẽ làm cô đau, Phan An cũng không hiểu tại sao cậu ta lại đối xử tốt với mình như vậy, Âu Cung Lãnh sau khi băng bó xong vẫn chưa buông tay cô ra, cậu ta nhìn cô hồi lâu rồi mới hỏi:
- Lúc nãy sao cô lại đi cùng Cố Thắng Anh?
- Tình cờ tôi đi dạo ở phố đi bộ thì vô tình gặp cậu ta nên đi chung! Có vấn đề gì sao?
- Cô quên lời tôi nói rồi à!
- A...hii...hiii.... tránh xa cậu ta ra chứ gì! Cậu đừng hiểu lầm, bọn tôi chỉ tình cờ gặp nhau thôi, với lại tôi không có ý định đi thêm bước nữa!
Vừa nghe cô nói xong, bàn tay Âu Cung Lãnh siết mạnh, Phan An vội la lên:
- A.... đau.... đau.. cậu buông tay, đau quá....
Âu Cung Lãnh lúc này mới ý thức được mình làm gì, vội vàng thả lỏng tay ra nhưng vẫn còn giữ chặc! rồi nói:
- Vì một lần thất bại mà cô chấp nhận sống cô độc đến già à!
- Cậu nói sao nghe sợ vậy, tôi không dám nói trước được việc gì, nhưng hiện tại hoàn cảnh của tôi không cho phép mình đi tìm niềm vui mới, tôi phải làm kiếm thật nhiều tiền để đón con trai về ở với mình, tôi đã thất bại một lần rồi, nên giờ đây tôi rất sợ!
Nói rồi Phan An đứng lên rời đi.