- Cho anh xin lỗi!
Phan An vẫn quay lưng về phía anh, cô khẽ nói:
- Uh.
Rồi bước tiếp ra ngoài. Khi vừa vào thang máy, Phan An gặp Alex, cậu ta gặp Phan An mừng như Tết, cậu ta liền nói:. Truyện Sủng
- Phan An ơi, chị đây rồi! Em gọi chị nãy giờ không được. Chủ tịch, cậu ấy bảo chị đến nhà hàng A của tập đoàn mình để đón cậu ấy, cậu ấy ăn cơm trưa ở đó.
Phan An gật đầu rồi nói:
- Lúc nãy đi ra ngoài tôi quên ở trên bàn. Để tôi lấy điện thoại rồi đi đón cậu ấy.
Cầm điện thoại trên tay mà cô lắc đầu, chỉ là trợ lí chủ tịch thôi mà! Điện thoại gần 30 cuộc gọi nhỡ, mà hết 24 cuộc của chủ tịch nhà cô. Đau đầu thật chứ. Chưa kể tin nhắn. Cái cậu này còn hơn trẻ con, sợ cô đi lạc hay sao ý. Đang ngồi trên xe cho đến nhà hàng thì điện thoại lại đổ chuông, Phan An chưa kịp đưa lên nghe đã nghe tiếng hét của cậu ấy trong điện thoại:
- Phan An, cô mau đến đây cho tôi. Cô có biết tôi điện cho cô bao nhiêu cuộc không hả? Tôi cho cô 10 phút nữa tới đây cho tôi.
- Dạ, được rồi ông chủ!
Chỉ còn tiếng tút...tút...tút... của điện thoại. Phan An chỉ biết lắc đầu ngao ngán, haiza cái số ở đợ. Vừa vào đến nhà hàng, cô hỏi nhân viên phòng của chủ tịch AC thì được bọn họ đưa đến, nhưng trong phòng hiện tại không có người, cô hỏi một nhân viên đi ngang qua, được cho biết chủ tịch và mấy người khách lên tầng 10 đang karaoke trên đó. Phan An cũng đi theo hướng dẫn lên tầng 10, cô bấm điện thoại nãy giờ nhưng không ai nghe máy. Cậu ta không biết làm cái gì không hiểu! Dãy phòng này giành cho khách VIP cách bày trí bên ngoài thôi cũng đủ làm Phan An lóa cả mắt, đúng là thế giới của những người giàu. Cô gặp một nhân viên đứng ở gần cuối hành lang, xa đằng kia là quầy lễ tân của tầng này, cô hỏi:
- Em ơi, cho chị hỏi phòng của chủ tịch AC phòng nào vậy!
Thấy cậu ta có vẻ ấp úng Phan An nói thêm:
- Chủ tịch gọi tôi đến đây đón cậu ấy, nếu em không biết thì gọi quản lí đến đây cho chị!
Sau một lúc đắn đo, cậu ta cũng đưa Phan An đến căn phòng gần cuối hàng lang, rồi sau đó xoay người rời đi, Phan An bước đến nhẹ đẩy cửa vào, trong phòng tiếng nhạc sập sình, ánh đèn mờ mờ ảo ảo, mùi rượu nực nồng trong không khí xộc thẳng vào mũi cô, Phan An với tay đến cầu dao điện bật đèn lên, trước mắt cô là hai con người đang quấn lấy nhau, quần áo xộc dệt, Âu Cung Lãnh đang cùng Tuyết Hoa, bọn họ,.... Tuyết Hoa lúc này chỉ còn chiếc áo ngực được kéo gần như lộ ra hết một bên ngực, bàn tay Âu Cung Lãnh đang nhào nặn trên đó! Phan An như chôn chân tại chỗ, không hiểu sao khi nhìn thấy hai người họ như vậy đầu óc cô cứ ong ong, Âu Cung Lãnh gần như tỉnh ra, vì ánh đèn vừa bật sáng cậu ta nhìn đến người cậu đang ôm không phải Phan An, cô ấy đang đứng ở cửa vậy thì là ai, nhìn lại là Tuyết Hóa, hai mắt cậu như nổ lửa, đẩy mạnh cô ta ra khỏi người mình, ánh mắt ghét bỏ, cậu tiến thật nhanh đến gần Phan An định nắm lấy tay cô, nhưng lúc này cô đã lui ra xa, rồi quay đầu rời đi nhanh nhất có thể. Âu Cung Lãnh lấy tay xoa tráng, ấn ấn huyệt thái dương cho mình tỉnh táo lại, nhìn về phía Tuyết Hoa, cậu nói lớn:
- Quản lí đâu?
Một người thanh niên chạy nhanh đến, giọng lắp bắp:
- Dạ ông chủ cho gọi!
- Xử lí mọi chuyện ở đây cho tôi!
Âu Cung Lãnh bước đi không thèm nhìn lại Tuyết Hoa, lúc này cô ta khóc không thành tiếng, chỉ một chút nữa thôi thì cô đã chiếm được Âu Cung Lãnh. Cũng tại con ả khốn Phan An đợi đó cho tao! Cô vơ vội chiếc áo chạy nhanh theo hướng Âu Cung Lãnh.
Giờ phút này Phan An cũng chẳng hiểu nổi bản thân mình muốn gì, đã bảo là không có quan hệ gì với cậu ấy thì việc gì phải buồn, việc gì phải đau lòng!