- Cung Lãnh, anh đến tập đoàn đi, mấy ngày qua anh ở bên em suốt còn công việc nữa, em đã khỏe lên nhiều rồi! Mấy chuyện vặt này em làm được, với lại ở đây còn có mấy người của quản gia phân đến chăm sóc cho em rồi.
Âu Cung Lãnh vòng ôm lấy cả người Phan An, anh nhẹ nhàng nói:
- Em lo cho sức khỏe của mình kìa, nhanh khỏe lại còn đi đón Bảo Bảo về dự đám cưới của chúng ta!
Phan An có chút bất ngờ khi Âu Cung Lãnh đòi cưới, cô nói:
- Chuyện này chúng ta khoan hả nói đến, vả lại em mới li hôn không lâu, anh cho em thêm thời gian được không!
Âu Cung Lãnh nắm tay cô rồi nói:
- Anh dự định sẽ đợi em đến khi em thật sự sẵn sàng cùng anh đi đến cánh cửa hôn nhân thì chúng mình sẽ cưới, nhưng thời gian qua xảy ra quá nhiều chuyện vì vậy anh mới nhanh rước em về, em chỉ cần làm vợ của anh còn lại mọi chuyện cứ để anh lo!
- Cung Lãnh, em vẫn ở biệt thự, vẫn đi làm cùng anh mà! Có thay đổi gì đâu anh!
- Thay đổi chứ, cưới rồi em sẽ là phu nhân tập đoàn AC, chứ không phải trợ lí của chủ tịch AC.
- Em đang nói rất nghiêm túc, em cần thời gian!
- Anh cũng đang rất nghiêm túc đây!
Lúc này Phan An thật sự rất là mệt khi nói đến chuyện hôn nhân, đành rằng cô cũng yêu anh nhưng để kết hôn thì cô vẫn còn chưa chuẩn bị tâm lý, nói đúng hơn là sợ, cái bóng quá khứ rất lớn đối với cô!
- Cung Lãnh, anh đừng có trẻ con vậy được không? Sao anh không đặt mình vào vị trí của em mà suy nghĩ! Anh chưa bàn qua với em mà đã lên kế hoạch cho đám cưới! Thật sự em chưa sẵn sàng để bước vào cuộc hôn nhân mới, anh có hiểu không?
- Nếu chúng ta yêu nhau, thì chuyện cưới nhau là việc sớm muộn, vậy tại sao mình không lựa chọn là cưới sớm để thời gian được ở gần nhau nhiều hơn!
- Anh cứ giữ quan điểm đó thì có nói tới sáng mình vẫn không giải quyết được vấn đề.
Phan An đứng dậy đi ra ngoài để lại một mình Âu Cung Lãnh vẫn còn đang ngồi ngây ngốc ở đó! Anh cũng bực bội. Ném mạnh tách cafe trên tay vào gốc tường. Chuyện chẳng có gì anh chỉ muốn tạo bất ngờ cho cô, vậy mà trở thành hai đứa cãi nhau. Biết bao nhiêu cô gái muốn anh lấy làm vợ, mà chỉ có mình cô khi bàn đến lại cần thời gian suy nghĩ! Không hiểu cô là đang muốn làm gì!
Phan An nằm trên ghế sofa đợi gần 2h sáng, mà vẫn chưa thấy Cung Lãnh trở về, lát sau Alex đã kè Âu Cung Lãnh về trong tình trạng say khước, nồng nặc mùi rượu, khó khăn lắm cô với Alex mới dìu được Cung Lãnh về được phòng, trả chủ tịch về đúng vị trí Alex nhanh lẹ chuồng mất dạng còn không quên khóa cửa lại nữa chứ! Phan An vừa tháo giày cho cậu ta vừa lảm nhảm:
- Người gì mà uống rượu hay tắm rượu mà ướt hết quần áo! Lần sau còn thế này là bỏ mặc anh luôn, đồ cậu nhóc đáng ghét!
Đột nhiên bàn tay đang cởi áo khoác ngoài. ho anh thì bị nắm chặt lấy rồi kéo nhẹ về phía trước, Phan An mất thăng bằng ngã thẳng lên người cậu ta! Âu Cung Lãnh lúc này đã mở mắt, ánh mắt trìu mến như hút cả người Phan An vào trong đó! hai má cô phiếm hồng, bàn tay nhỏ nhắn chống đỡ trên bờ ngực của cậu ta, nhiệt độ giữa hai người không hề thuyên giảm mà ngày một nóng lên, Âu Cung Lãnh bất ngờ xoay người lại áp chế cô nằm dưới thân y, cậu ta nói giọng trầm ấm, ma mị bên tai Phan An:
- Em ổn không? Vết thương còn đau không?
Cô khẽ lắc đầu rồi chậm rãi nói:
- Em.... em... khỏe rồi, vết thương cũng tốt lên nhiều, sao anh....a...um...a...úm..
Nụ hôn của ai kia đã chặn lại, chiếc lưỡi thuần thục luồn lách trong khoang miệng, nó tìm được đồng bạn rồi cuống lấy, hai chiếc lưỡi quấn quít nhau không rời, dây dưa không dứt, anh quyến luyến rời đi khỏi môi cô, nhẹ đánh chiếc lưỡi liếm một vòng ở viền môi, rồi đưa dần vào tiếp tục khám phá từng ngõ ngách, Phan An bị hôn đến choáng váng đầu óc! Khi Âu Cung Lãnh quyến luyến rời khỏi môi cô nhẹ kéo theo một sợi chỉ bạc, ánh mặt si mê nhìn Phan An, bàn tay anh luồng vào trong chiếc váy ngủ cô đang mặc, di chuyển đến đâu thành công làm Phan An như đốt lửa đến đó, vừa chạm vào một bên bầu ngực căng tròn đầy đặn của người phụ nữ một con, cô cũng thuần thục ưỡng người về phía trước theo tay của cậu ta, Âu Cung Lãnh nhẹ nhàng xoa, nắn, miết nhẹ ngón tay ở đầu nhủ hoa, đã thành công kích thích Phan An, làm ngọn lửa trong cô bùng cháy, hai tay Phan An chạm vào từng thớ thịt trên người Âu Cung, cô hôn nhè nhẹ trên ngực anh và không ngần ngại để lại ấn kí là một dấu răng của cô, Âu Cung Lãnh nhíu mày, cười nói bên tai cô:
- Phan An, em nghịch lắm!
Cười một cách tà mị, hai tay anh không dừng lại tiếp tục nặn xoa, bóp đôi gò bồng đào đang căng tròn, anh cúi người xuống gặm lấy một bên bầu ngực căng tròn, chiếc áo ngủ đã được Âu Cung Lãnh cởi ra từ lâu, chỉ còn lại chiếc quần chíp màu nude che đi huyệt cốc của cô, anh hôn một đường dài từ cổ đến tận rốn, những nơi đi qua đều để lại một dấu hôn đỏ chót, anh vừa hôn vừa cắn dài xuống dưới. Phan An không chịu nổi, liền phản kháng, giọng nói yết ớt nghe như mèo kêu:
- Ư... đừng... đừng.... ư....a...đừng cắn...a....
Nghe như dụ hoặc mê người, Âu Cung Lãnh hôn lên vết xẹo phía dưới bụng của cô, đó là vết mỗ khi sinh Bảo Bảo, anh hôn lên nó và liếm một đường dài xuống đụng ngay quần chíp, anh dùng răng cắn và kéo chiếc quần chíp ra, thành công đưa tay vào thăm dò huyệt cóc, Phan An lúc này đã bị Âu Cung Lãnh khơi dậy dục hỏa, cả người như chưa thấy đủ, cả hai quấn lấy nhau, Âu Cung Lãnh đã lột hết tất cả những thứ vướng bận trên người anh xuống, sau khi treo ghẹo huyệt cốc ra nhiều nước hơn, anh nhẹ nhàng nhích chân cô ra rồi từ từ đưa sủng vật đang ***** **** vào trong, cả phối hợp rất ăn ý, kẻ đưa người đẩy ra vô theo đúng nhịp; những cái thúc sâu làm Phan An khẽ rên như mèo kêu, càng làm Âu Cung thêm khoái lạc, ra sức thúc càng mạnh, anh xoay người cô lại tránh cho vết thương ở vai bị động, rồi tiếp tục công cuộc cày bừa! Sau khi lên đỉnh lần thứ ba cô nghe loáng thoáng bên tai, Âu Cung Lãnh thì thầm:
- Ư,... bé ngoan của anh.... ư... sinh Bảo Bảo em cho anh nha cục cưng... ư... xíu nữa thôi cưng ơi... ư xíu nữa.... ư...xíu nữa...a...a...