• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Phan An đi xuống thì đã không thấy chủ tịch và Tuyết Hoa, cô nghĩ có lẽ bọn họ đã ra ngoài, cô nói với quản gia là mình ra ngoài có chút việc có thể tối cô về hơi trễ chút.




Phan An đi ra đường lớn bắt xe bus đi đến trung tâm thương mại, cô vào một gian hàng khá lớn mua một sợi dây chuyền, và nhờ họ khắc tên con trai cô lên: Hàn An Tuấn, đây có lẽ là món quà nhỏ cô giành tặng con trai trước khi bé đi xuất ngoại. Lúc trưa chồng cũ của cô Tuấn Kiệt có nhắn 5h chiều hôm nay là bọn họ sẽ lên máy bay! Phan An phải dời mọi kế hoạch của mình lại để đi ra sân bay đưa con lên máy bay, nhìn đồng hồ đã là 4h chiều, cô đón taxi thẳng ra sân bay! Lịch là cuối tháng sau con cô mới di dân ra nước ngoài định cư, sau lại đi gấp như vậy, cô cũng không có thời gian hỏi nhiều cùng anh ta, cô đến sân bay sớm hơn 30 phút để được ở lâu bên con trai thêm chút nữa, vừa hay Tuấn Kiệt chồng cũ và vợ hiện tại của anh ta dắt tay con trai cô đi tới, nhìn hai mắt cậu nhóc đỏ hoe, cô cố gắng không để mình rơi nước mắt trước mặt con trai, cô dặn con đủ điều, nào là tới nơi là điện cho mẹ, phải ngoan nghe lời ba và dì Hảo Hảo, ăn thật nhiều cho nhanh lớn để về thăm mẹ, hè năm sau mẹ sẽ sang thăm con và đón con về..... Đến giờ họ vào làm thủ tục, cô ôm con trai vào lòng, nhóc hôn lên tráng mẹ, cô đeo sợi dây chuyền lên cho con trai, Phan An nhìn con đi khuất hẳn mà bản thân vẫn còn đứng đó, hai chân cô không nhấc lên nổi, có người mẹ nào lại chịu xa con mình, nhưng vì muốn tốt cho con, cô đành chấp nhận để con theo ba nó ra nước ngoài định cư, nếu vì yêu con mà cô nhất quyết giữ con lại thì cô sợ bản thân không đủ khả năng lo cho con, vì hiện tại cô còn phải ở nhờ nhà chủ tịch. Gạt đi nước mắt Phan An rời khỏi sân bay, nhóc An Tuấn là một đứa trẻ rất ngoan và hiểu chuyện đến đau lòng, cậu nhóc lẳng lặng nhìn mẹ lần cuối rồi nắm tay ba đi vào phòng chờ.




Hôm nay, cũng là con đường trở về biệt thự hàng ngày nhưng sau Phan An thấy nó xa xôi, lạ lẫm quá! Cô đi trong vô định, điện thoại liên tục đỗ chuông, nhưng thế giới của Phan An hiện tại chỉ gối gọn lại những hình ảnh của con trai, Lâm Hân vừa nghe tin con trai cô theo ba xuất ngoại thì đã điện cho cô không biết bao nhiêu cuộc gọi nhỡ, Phan An ngồi ở công viên gần biệt thự, cô không biết đã ngồi đó bao lâu, đến khi có ánh đèn xe pha đến chiếu thẳng vào người cô, Phan An cũng chẳng phản ứng, một bóng người quen thuộc bước xuống xe, đang đi về phía cô rồi ngồi xuống bên cạnh người đó không ai khác là Âu Cung Lãnh.


Phải nói đến mấy giờ trước, Lâm Hân điện cho Phan An không được, đã nhắn với quản gia khi nào Phan An về thì bảo điện lại cho cô, Lâm Hân gọi đến biệt thự thì có Âu Cung Lãnh cũng ở đó, nên Lâm Hân đã kể toàn bộ sự việc cho anh nghe. Cả buổi chiều anh cũng cho người đi tìm cô, còn anh cũng đi ra sân bay hi vọng cô có thể gặp cô ở đó, anh cũng điện không biết bao nhiêu cuộc gọi cho cô, nhưng điều không bắt máy, vừa nghe có người báo cô đang ở công viên gần biệt thự anh đã tức tốc chạy ngay đến. Nhìn bóng cô chiếu trên mặt đường sau mà cô độc! Bất giác anh lại muốn che chở cho người con gái này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK