- Buông tay, đang ở công ty! Anh nên trả em về vị trí của em, từ sáng tới giờ anh cứ bắt em ngồi đây làm việc, lại phiền mọi người ra vài đưa tài liệu ngại chết được!
Hai tay Âu Cung Lãnh, ôm trọn gương mặt của cô, anh hôn nhẹ lên môi cô, anh nói:
- Ở cùng nhau, đi làm cùng nhau, gặp em 24/24.... nhưng anh vẫn chưa thấy đủ!
- Câu nói sến súa nhất của ngày, từ bao giờ Âu chủ tịch lại rắc thính với nhân viên nữ của mình như vậy à!
Vừa nghe cô nói xong, anh cúi xuống gặm lấy môi cô, lần này anh hôn cuồng nhiệt hơn, hai tay ôm trọn lấy mặt cô, đánh cái lưỡi vẽ một đường quanh viền môi cô, rồi nhẹ nhàng từ từ đưa nó vào khoang miệng tìm thấy đồng bạn, cả hai đùa giỡn quấn lấy nhau, dây dưa không dứt, cả người cô nóng râm ran, Âu Cung Lãnh cũng chẳng thua kém gì, anh từ từ đưa tay cởi chiếc cúc áo sơ mi của cô, cảnh xuân lộ ra trước mắt, Âu Cung Lãnh gần như bị cô hút hết lí trí, anh hôn lần xuống cổ cô vươn lưỡi liếm một đường dài đến tai cô, hai má Phan An lúc này đã đỏ như trái cà chua, hơi lạnh phà vào khoảng trống ở ngực chỉ đôi gò bồng đào đang nhấp nhô theo nhịp thở của cô, chiếc áo ngực màu hồng phấn bày ra trước mắt anh, Phan An như ý thức được mình đang ở công ty, cô vội chụp lại cánh tay đang cởi đến cúc áo cuối cùng, cô thì thào:
- Anh, đây là công ty!
Cô lắc đầu liên tục, Âu Cung Lãnh nhìn cảnh xuân bày ra trước mắt, ánh mắt nhiễm một tầng dục vọng, anh đứng dậy bế cô đi thẳng vào phòng trong, đặt cô lên giường định tiếp tục chuyện còn dang dở, thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, là tiếng Alex nói:
- Chủ tịch, chủ tịch Cố đợi ở phòng họp!
Âu Cung Lạnh, nhìn cô rồi cúi người cắn vào vai cô cho đến khi cô hét toáng lên:
- Âu Cung Lãnh! nhả ra, đau em, đau...!
Anh nhìn xuống vết cắn hiện rươm rướm máu, anh mới hài lòng, cài lại cúc áo cho cô.
Cuộc họp diễn ra trôi trãi, cuộc họp kết thúc Cố Thắng Anh mời Phan An dùng bữa tối, cô từ chối vì đã hẹn với Lâm Hân, còn Âu Cung Lãnh có hẹn với mấy đối tác khác dùng cơm! Gần đây, cô bạn Lâm Hân đang có tình yêu hay sao mà yêu đời hẳn ra, Phan An đoán không sai, khi cô đến chỗ hẹn đã thấy A Hào nắm tay Lâm Hân cười híp cả mắt, vừa nhìn thấy cô Lâm Hân vui vẻ nhướng mi mắt nói:
- Tớ đã tìm thấy được tình yêu!
Thực ra bọn họ đã quen biết nhau từ lâu, khi họ đi du học hoạt động cùng nhóm hội sinh viên ở bên đó, khi trở về cũng qua lại chơi chung nhóm bạn sinh viên, nhưng chưa phát triển tình cảm, chỉ chính thức qua lại khi lần trước bọn họ cùng tham gia chuyến thiện nguyện ở vùng núi.