Vấn đề cô nêu ra khiến anh sửng sốt, làm xoay chuyển suy nghĩ của anh về người phụ nữ bên cạnh mình. Vốn trong mắt anh, cô thực sự rất đần độn và ngu xuẩn, làm một chút gì đó có lợi nhuận, dù cực nhỏ cũng không được, bất quá cũng chỉ cho anh lượm lặt được chút lạc thú nhất thời, về lâu dài chắc chắn là rất phiền phức.
Tĩnh Tri khẽ thở dài: “ Có thể thấy là đàn ông luôn luôn ích kỷ, khi thích thì thông minh là tốt, ngu dốt cũng được. Lúc không thích thì thông minh biến thành tinh ranh trong đối nhân xử thế, ngu dốt biến thành ngu xuẩn khiến người ta chán ghét, một khi đã vậy, thì tội gì em phải thay đổi?”
Gương mặt cô sáng sủa, mang chút dáng dấp oai vệ thản nhiên. Mạnh Thiệu Đình không khỏi thoáng chút động lòng, gật gù nói: “ Cô nói cũng đúng, giữ vững bản tính chính là việc khó khăn nhất.”
Hai người nói tới đây, bỗng nhiên lại yên lặng. Mạnh Thiệu Đình thoáng giật mình, sao mình lại có thể nói những chuyện như thế này với người phụ nữ kia được nhỉ? Trong lòng anh, người phụ nữ giống như là con chim sẻ nhỏ ở trong lồng vàng vậy. Anh suýt sáo các cô gái liền ca hát, khiêu vũ, vui đùa mang niềm vui đến cho anh, chứ không phải là người để tâm tình những triết lý về cuộc sống!
Nghĩ tới đây anh đứng lên, ngữ điệu vẫn lạnh lùng như cũ, chân mày nhếch lên mang theo vẻ trào phúng: “ Tôi đi làm, cô không có việc gì cũng nên bắt chước giống như các vị phu nhân khác, có thể đi dạo phố, đi spa hoặc đi mua sắm, nhà họ Mạnh chúng tôi đã đưa cho cô chiếc thẻ vàng có thể quẹt mua hàng thoải mái đấy!”
Tĩnh Trì cười ngước nhìn anh: “ Anh đã cho em mượn thư phòng là tốt rồi, sở thích của em không phải là đi dạo trên phố.”
Mạnh Thiệu Đình bình tĩnh chăm chú nhìn cô, thấy cô sắp xếp lại chỗ báo chí gọn gang, ngực không khỏi căng thẳng, không nhanh không chậm nói: “ Cái này, không cần thiết để cho cha cô biết hiểu không?”
Tĩnh Tri ngẩn ra, thấy anh chỉ vào tờ báo, trong ngực vẫn còn có chút chua xót nhưng vẫn cười nói: “ Đương nhiên, hơn nữa những thứ tin tức Bát Quái này, từ trước đến nay ba ba cũng không xem.”
“ Thế thì tốt, chủ nhật tôi muốn dẫn bạn gái tham gia tiệc rượu, còn đang lo lắng không biết trả lời Phó tiên sinh thế nào cho ổn.” Ngữ điệu của anh thoải mái, đưa tay cầm chiếc áo khoác, liếc mắt nhìn cô một cái, thấy cô hơi có chút thất thần, liền cảm thấy mĩ mãn xoay người ra cửa.
Anh đi ra ngoài đã lâu, nhưng Tĩnh Tri vẫn đứng sững sờ ở nơi đí, cô vậy mà lại tự cho rằng, anh đang lo lắng thay cô… Cũng không ngờ kết quả lại là, người ta chỉ là muốn ăn vụng một cách quang minh chính đại mà thôi.
Thiệu Đình, thật may mắn là tôi không hề yêu anh.
Rất nhanh chóng, Tĩnh Tri ổn định lại tinh thần, giúp thím Tần dọn dẹp lại phòng bếp, lại cũng chẳng còn việc gì để làm nữa. Hiện giờ cô đang ở trong thời gian nghỉ kết hôn, một tháng dài đằng đẵng, mà vẫn còn chưa tiếp tục đi làm. Tuy nhiên cô có đi làm thì cũng ở dạng nhàm chán như nhau, Phòng dạy đàn của cô, cũng chỉ đôi khi mới có một vài đứa trẻ nhỏ muốn học Piano hoặc là thanh nhạc, lúc đó cô mới có thể bận rộn một chút, thời gian khác, cô vẫn dùng để đọc sách cho hết thời gian rãnh rỗi.
Tuy cô được cha mình cưng chiều,nhưng vẫn bị mẹ cả và ba cô con gái chèn ép gắt gao, không thể vào làm trong công ty nhà họ Phó được. Cho nên sau khi tốt nghiệp đại học, Tĩnh Tri dưới sự giúp đỡ của cha đã mở phòng dạy đàn này, tạm thời tiêu phí thời gian.
Hiện tại cô ngồi một mình ở cửa sổ phía tây, bỗng nhiên có chút nhớ nhung hoài niệm căn phòng dạy đàn nho nhỏ với những tiếng nói non nớt khi học thanh nhạc của những đứa trẻ kia…
Lại một lần nữa cô nhìn thấy Mạnh Thiệu Đình, nhưng là vào hai ngày sau trong một buổi yến hội…
=======
Chương 10: Say rượuVốn dĩ Tĩnh Tri không thích tham gia loại yến hội này, ai ngờ ba ba lại gọi điện thoại tới, nói muốn dẫn bốn chị em đi tham gia một bữa yến hội. Đối với ba ba, Tĩnh Tri luông luôn ba nói gì nghe nấy, bởi vì ba ba rất ít khi yêu cầu cô làm cái gì, cho nên cô dường như là đồng ý ngay lập tức.
Khi đến nơi yến hội, Tĩnh Tâm bỗng nhiên cười “ Khì” một tiếng, ánh mắt liếc xéo Tĩnh Tri: “ Cô cũng còn dám đến cơ à?”
Ba ba còn đang xã giao, Tĩnh Tri nghĩ không muốn để cho ba ba đau lòng nên chỉ cười nhạt: “ Chẳng qua chỉ là một buổi yến hội thôi mà.”
“ Đừng quên thân phận của cô là con gái riêng, đứng cách chúng ta ra một chút.” Tĩnh Tâm kéo Tĩnh Nghi đứng sang một bên, cách xa với Tĩnh Tri một khoảng. Tĩnh Tri cũng không thèm để ý, đưa tay lấy một ly nước trái cây, một mình đứng yên lặng ở trong góc nhỏ nhìn mọi người trong hội trường.
Chỉ có Tĩnh Ngon khéo léo dựa sát vào cô, vẻ mặt lo lắng: “ Chị, chị không sao chứ?”
Tĩnh Tri cười dịu dàng, đôi mắt đen sáng trong như nước chợt lóe, nhưng lại thoáng hiện vẻ cô đơn.
Cô liếc mắt một cái nhìn Mạnh Thiệu Đình và La Phi Lệ đang bị vây quanh trong đám người.
Trong ngực cô đột nhiên cảm thấy đau xót, ly rượu trái cây bị cô uống một hơi cạn sạch. Trong phút chốc cô như bị dồn ép, cặp lông mày nhíu chặt lại, đầy chán nản.
Thiệu Đình đã nói, Chủ nhật định dẫn bạn gái tham gia một buổi yến hội, hóa ra là anh đi tham gia buổi yến hội này! Cô lập tức cảm thấy mình như đứng ngồi không yên, chẳng trách Tĩnh Tâm lại có thể nói cô thật còn dám đến yến hội một cách trào phúng như vậy! Hóa ra các chị em cô đều biết rõ, nhưng lại giấu diếm, cố ý nói với cha khuyến khích cô tới tham gia!
Nghĩ tới đây, cặp mày nhọn của cô không khỏi nhăn lại. Xem ra, cô từng bước nhường nhịn, cũng không thể làm cho hai người kia buông tha, ngược lại chỉ biết biến thành giòi trong xương, có đuổi cũng không đi.
Mới đầu Mạnh Thiệu Đình cũng không có lưu ý đến bọn họ, chờ đến lúc nhìn thấy Phó Chính Tắc thì mới phát hiện ra chuyện xem ra có chút không hay. La Phi Lệ đang ở trong tay anh, với cách ăn mặc đặc biệt cao nhã động lòng người, hai người bọn họ đúng là tiêu điểm của buổi yến hội, trốn cách nào cũng khó thoát.
Cũng không phải là anh sợ nhà họ Phó, chỉ là đối với bậc trưởng bối anh vẫn luôn giữ sự kính trọng không thể thiếu.
Mà lúc này, Phó Chính Tắc cũng đã nhìn thấy hai người bọn họ. Quả nhiên, khi nhìn thấy bên cạnh anh là La Phi Lệ, ánh mắt ông chợt cứng đờ, theo bản năng nhìn về phía Tĩnh Tri. Ánh mắt Mạnh Thiệu Đình nhì về hướng nhín của Phó Chính Tắc, cũng trông thấy Tĩnh Tri đang đứng ở một góc sáng sủa nơi đại sảnh của yến hội.
Cô mặc một bộ lễ phục lộ vai màu đen, mái tóc dài như mây được búi cao, hơi trang điểm một chút phấn, không phải thực chói mắt, nhưng cực kỳ có khí chất. Cô đứng ở nơi đó, thỉnh thoảng có một vài người nam giới đi qua đến gần cô, cô chỉ cười hòa nhã, lễ phép cự tuyệt. Mà bên người cô, bộ dáng như một con chim nhỏ nép vào bên cạnh, lại là tứ tiểu thư nhà họ Phó, Phó Tĩnh Ngôn. Mạnh Thiệu Đình nhìn chị em cô bộ dáng thân mật khăng khít, không khỏi nhếch môi, từ nơi đáy lòng cười thầm, tình cảm của hai chị em gái cũng thật là tốt đấy chứ nhỉ!
Mạnh Thiệu Đình nghiêng tai nói với La Phi Lệ một câu gì đó, nét mặt La Phi Lệ liền hiện vẻ không cam lòng, rời đi.
Tĩnh Tri đặt chiếc ly xuống, cảm thấy có một chút hoa mắt chóng mặt, không thể tưởng tượng được rượu trái cây lại còn có thể làm cho cô say rượu, bây giờ nhất định cô không tránh khỏi sẽ bị người ta chê cười chết mất, Tĩnh Tâm, Tĩnh Nghi trong lòng nhất định rất khoái chí đây.