Mạnh Thiệu Đình không nói, cũng lấy ra một điếu thuốc châm lửa hút. Trong ánh mắt của Mạnh Thiệu Tiệm nhìn rõ ràng có một tia sáng loé lên rất nhanh, nhưng ngay lập tức lại chìm vào trong sóng nước chẳng xao: “Em lo lắng cho Tĩnh Tri sao.”
Mạnh Thiệu Đình ngón tay kẹp điếu thuốc đang đưa lên bỗng nhiên dừng lại một chút. Khuôn mặt tuấn dật hiện lên vẻ trào phúng nhàn nhạt, chợt mở miệng có chút oán giận: “Chẳng phải là bởi vì anh đó sao, lúc lâm trận bỏ chạy, nên mới có thể khiến em bị gặp phải một cuộc hôn nhân làm cho người ta ghê tởm, mà hiện giờ, người phụ nữa kia lại bị thương vì em, làm sao em có thể mở miệng đuổi cô ấy cút đi chứ?”
“Thiệu Đình! Không cho phép em nói ra những lời như vậy, Tĩnh Tri là vợ của em, hơn nữa, cô ấy vì em nên mới bị thương!”
Vẻ mặt của Mạnh Thiệu Tiệm có chút giận tái đi, anh đưa tay dụi đầu mẩu thuốc lá, mặt nhăn lại, hàng mi đen đậm hơi lay động, sống mũi kiên nghị thẳng tắp, nhưng cặp môi lại mím chặt thành một đường thẳng.
“Anh cả, anh có vẻ cực kỳ bảo vệ cô ấy nhỉ, em cũng chưa hề nghe thấy anh nói giúp cho ai nhiều như thế đâu!” Mạnh Thiệu Đình chơi đùa điếu thuốc trong tay, cặp mày nhíu lại, đôi môi lạnh bạc khẽ nhếch lên mang theo ý cười lành lạnh.
“Anh chỉ giúp lý, không giúp thân.” Mạnh Thiệu Tiệm khôi phục lại như cũ, “Thiệu Đình, em nên quý trọng người đã đối xử tốt với em như vậy.”
“Chẳng lẽ em lại phải chỉ vì muốn cảm tạ ơn cứu mạng của cô ấy mà mang hạnh phúc cả đời của em để báo đáp lại hay sao?” Mạnh Thiệu Đình tiện tay đem đầu mẩu thuốc lá để vào trong chiếc gạt tàn. Anh phủi phủi tay, nói xong dựa về phía sau vẻ khinh thường, ngẩng đầu lên, chợt nụ cười dần dần cứng lại…
Tĩnh Tri đứng ở nơi đó, bám vào thành lan can, trên mặt cũng không có quá nhiều biểu tình, cô chỉ im lặng nhìn Mạnh Thiệu Đình, mỗi một câu của anh nói ra, cô đều nghe rõ ràng.
Hoá ra, cuộc hôn nhân mà cô coi trọng như vậy, nhưng lại khiến anh có cảm giác ghê tởm, cô vì anh mà bị thương, lại thành sợi dây trói buộc anh, cô đối tốt với anh, muốn luôn được ở gần bên cạnh anh, lại thành ra làm mắc lại hạnh phúc cả đời của anh.
Khi anh ôm cô chạy như điên về phía bệnh viện, thời điểm lúc anh xoa bóp, thay băng cho cô, lúc anh doạ nạt bắt cô ăn cháo, Tĩnh Tri đã từng cho rằng là do anh thích cô, để ý đến cô, cũng giống như giây phút cô không chút do dự nhào lên bảo vệ anh, cô mới hiểu được, cô đã để ý đến anh biết bao nhiêu.
Nhưng mà, cô lại sai lầm rồi. Bàn tay nắm lấy lan can dần dần xiết chặt lại, thậm chí trong ngực thấy đau đớn kịch liệt vì không sao thở nổi, là do cô đã quên rằng kịch giả tình thật, hay là cô vẫn không thể thoát khỏi được sự đời thường nhật bởi anh là người đàn ông đầu tiên của cô?
“Cô ra ngoài làm gì? Không biết rằng mình bị thương vừa mới hồi phục lại hay sao!” Mạnh Thiệu Đình ngoài mạnh trong yếu lên giọng, tuy giọng điệu phẫn nộ, nhưng khi nhìn thấy Tĩnh Tri, ít nhiều đã có cảm xúc căng thẳng. Anh biết, vừa rồi mình đã buông những lời nói lung tung, có thể nói, những lời đó đã làm tổn thương đến người khác biết bao.
“Thiệu Đình, Tĩnh Tri là vợ của em, em không nên quát cô ấy như vậy…”
“Anh cả, anh cũng biết cô ấy là vợ của em, vậy thì cũng không cần thiết ở lại chốn này mà bảo vệ cho cô ấy đâu!” Mạnh Thiệu Đình phủi mông đứng dậy, đi vài bước lên lầu, nắm lấy cổ tay Tĩnh Tri kéo cô đi vào phòng ngủ: “Cô cứ nằm trên giường cho tôi nhờ đi!”
=======
Chương 38: Lời thông báoTĩnh Tri không tránh né, cô ngoan ngoãn nằm lại trên giường, thực ra cô rất muốn khóc một hồi thật to, nhưng từ khi cô đặt bút ký tên, từ khi cô bước chân vào nhà họ Phó, từ đó, cô biết rằng cô đã mất hết cái quyền này. Một đứa trẻ bị người ta xa lánh có tư cách để khóc lớn sao? Cũng giống như lúc này, một người vợ bị thất sủng, nếu ở trước mặt chồng mà khóc lớn ầm ĩ thì chỉ tổ làm cho anh càng thêm chán ghét cô mà thôi.
“Cô đã thế nào để mê hoặc đại ca vậy, khiến anh ấy, một người vốn lạnh lùng như thế cũng lên tiếng nói tốt giúp cô vậy?” Anh cúi mặt xuống chất vấn khiến cho hốc mắt Tĩnh Tri đột nhiên đau xót, cô kéo chăn lên che kín mặt: “Thiệu Đình, em muốn ngủ một lát.”
“Tôi thật sự đã xem thường cô rồi, Phó Tĩnh Tri!” Anh đứng đó một lúc lâu, bỗng nhiên quăng lại một câu nói, dứt lời liền đạp cửa đi ra ngoài.
Một tiếng va đập nặng nề vang lên giống như nện vào lòng của Tĩnh Tri. Cô nằm ở trên giường, nhìn lên trần nhà, cảm thấy vách tường bốn phương tám hướng đều hướng về cô mà đè ép vậy. Cô cảm thấy thật khó thở, dường như cô bị cuộc hôn nhân này hành hạ đến mức sắp hít thở không thông rồi!
Ở trong quán coffee với An Gia Hoà vẫn cho tới tận đêm khuya, Tĩnh Tri cũng không hề nói gì nhiều về chuyện của mình, nhưng có một người cùng tán gẫu với cô về một sự yêu thích gì đó cũng đã dần dần kéo cô từ trong vực sâu nặng nề ra ngoài.
Thời điểm cô chuẩn bị ra về thì đã rất muộn. An Gia Hoà cố ý muốn lái xe đưa cô về, Tĩnh Tri nghĩ đến Mạnh Thiệu Đình mấy ngày nay cũng không trở về nhà nên đã đồng ý. Trong suy nghĩ của Tĩnh Tri, quan hệ giữa cô và An Gia Hoà giống như là Thanh Phong Minh Nguyệt vậy, (ý nói mối quan hệ bạn bè trong sáng) cô không có một chút xấu hổ nếu như có gặp người khác ở nơi này, cho nên cô rất thản nhiên tiếp nhận ý tốt của anh.
An Gia Hoà có một ánh mắt nhìn cực kỳ ôn nhu, làm cho người ta khi nhìn hoặc là cùng nói chuyện với anh, cho dù không tự chủ được cũng sẽ bình tĩnh trở lại…Có một số người thực sự có một sức mạnh như vậy, giống như là giờ phút này, anh ngừng xe, xoay mặt lại nhìn Tĩnh Tri: ” Tĩnh Tri.”
“Có chuyện gì vậy?” Tĩnh Tri đứng ở bên ngoài cửa nhà họ Mạnh, mỉm cười hỏi lại.
“Tôi có thể nói với cô điều này hay không, tôi thích cô.” Anh thình lình phát ngôn ra một thông báo, khiến Tĩnh Tri lập tức sửng sốt… cô đã kết hôn , hơn nữa, cô cũng không có khả năng ly hôn.
An Gia Hoà nhìn thấy cô nhíu chặt mi tâm, trên gương mặt trơn bóng giống như đồ sứ kia là vẻ mặt đầy ngạc nhiên và đề phòng, còn nữa, cánh môi hồng nhạt hơi hơi nhếch lên, tiết lộ tâm trạng bất an của cô.
An Gia Hoà khẽ thở dài ở trong lòng, nhưng lại chợt cười ôn nhu: “Cô không cần căng thẳng, tôi chỉ muốn nói cho cô biết như vậy thôi.”
Tĩnh Tri buông ánh mắt xuống không nói lời nào.
“Chúng ta còn có thể tiếp tục làm bạn bè được không?” Tay An Gia Hoà tựa hồ muốn hạ xuống, nhưng lại vẫn cố nhịn.
Tĩnh Tri nhẹ nhàng gật gật đầu: “Đương nhiên, tôi vẫn coi anh là bạn tốt của mình.”
An Gia Hoà lái xe đi rồi, Tĩnh Tri vẫn im lặng đứng ở trong gió đêm lạnh lẽo, tuyết lại bắt đầu rơi, bay lả tả.
Tĩnh Tri chậm rãi xoay người, mở cửa, lại liếc nhìn thấy Mạnh Thiệu Đình tựa vào ở bên cạnh hàng rào, lạnh lùng nhìn cô: “Cô muốn ăn vụng, cũng không cần thiết phải mang về nhà cho người khác xem đâu, thật sự quá ghê tởm.”