“Chị, vừa rồi em đã hỏi anh rể đấy, anh rể cứ một mực nói bận việc, khi nào thì hai người đi hưởng tuần trăng mật vậy.”
Ngữ điệu trong lời nói của Tĩnh Ngôn hồn nhiên giống như trẻ con không chút kiêng kỵ, nhưng Tĩnh Tri lại cảm thấy bữa ăn sáng có chút nuốt không trôi, chiếc dĩa ăn trong tay đã vài lần cắm lên quả trứng ốp lếp, nhưng lại hạ xuống, mái tóc dài của cô rối tung, trên người là chiếc áo dệt kim màu xám nhạt áo hở cổ, cả người ngồi ở chỗ đó giống như đang tản ra một vầng sáng đẹp nhưng nhợt nhạt… Tĩnh Ngôn nhìn thấy cô như vậy cũng không khỏi có chút giật mình: “Chị..”
“Cuối tuần chúng tôi sẽ đi Hà Lan để hưởng tuần trăng mật.” Mạnh Thiệu Đình bỗng mở miệng nói, đưa tay cầm một ổ bánh bao chuyển đến đặt vào trong đĩa của Tĩnh Tri. Lúc này Tĩnh Tri mới phát hiện, áo lông cừu trên người anh nhìn có phần quen mắt. Nhìn lại một lần nữa cô nhận ra, đây đúng là chiếc áo cô đã mua hôm sinh nhật. Nhìn thấy chiếc áo lông cừu màu xám kia, tay cô lập tức xiết chặt lại, trong lòng giống như nảy lên điều gì đó có chút tức giận, như chua xót căng thẳng, đến nỗi mỗi tấc da trên người cô đều bị đau ê ẩm.
“Áo lông, hình như có phần hơi rộng…” Tĩnh Tri mỉm cười lặng lẽ, giống như một đóa hoa nhỏ đang thời hàm tiếu.
Mạnh Thiệu Đình nghe vậy, hai tròng mắt tối đen hơi hơi rủ xuống, nhưng khóe môi lại chậm rãi nhếch lên nói: “Hoá ra em thích người đàn ông hơi béo một chút, anh lại phải cố gắng rồi.”
Bọn họ hỗ trợ nhau làm cho Tĩnh Ngôn hận gần như muốn nghiến răng nghiến lợi, nhưng là cô ta lại vẫn giữ vẻ ngây thơ không biết gì, chiếc miệng nhỏ hồng nhạt cong lên, lắc lắc, lôi kéo ống tay áo Mạnh Thiệu Đình: “Anh rể, anh chỉ lo cùng chị nhu tình mật ý, chẳng để ý gì đến người ta cả…”
Mạnh Thiệu Đình giương mi lên, ánh mắt tùy tiện lướt qua Tĩnh Tri, thoáng nở một nụ cười thản nhiên.
Chẳng qua anh muốn để hai người phụ nữ này làm lá chắn cho nhau. Bởi vì, anh cảm thấy tuy mình không có khả năng yêu Tĩnh Tri, nhưng cũng sẽ không vì Tĩnh Ngôn mà ly hôn với Tĩnh Tri, để từ đó gặp phải phiền toái không cần thiết, mà điều trước nhất anh muốn lại là không li hôn, nhưng anh lại vẫn chấp nhận lời tuyên bố và sự hiến thân của Tĩnh Ngôn, chẳng qua là anh không muốn để cho chính mình và Phó Tĩnh Tri trong lúc đó có cái gì đó vượt quá khả năng.
Tuy nhiên, việc cô bị thương lần này đã làm cho anh quá mức xúc động thật sự. Anh không chán ghét cô, thậm chí có phần hơi thích, hơn nữa, thậm chí, buổi tối hôm qua khi An Gia Hoà thông báo với cô, trong lòng anh lại thấy không thoải mái khác thường, nhưng mà, cũng chỉ là không thoải mái mà thôi, anh không hy vọng lại tiếp tục phát triển lên thêm nữa.
Hiển nhiên là Tĩnh Ngôn cực kỳ tỏ ý bất mãn với hai người bọn họ đầy ân ái “trong mắt chỉ có đối phương”… Cô ta khôi phục lại tính trẻ con ngăn ở trước mặt Mạnh Thiệu Đình, một tay kéo Tĩnh Tri, một tay kéo Mạnh Thiệu Đình lắc lắc, “Chị, anh rể, người ta cũng chưa từng đi Hà Lan mà, lần này dẫn người gia cùng đi có được hay không? Người ta bảo đảm nhất định sẽ không làm bóng đèn, sẽ ngoan ngoãn một mình chờ đợi mà…”
Mạnh Thiệu Đình tùy tiện rút cánh tay ra, trên mặt tuấn dật hiện lên ý cười vô cùng lười biếng lại mê người: “Tĩnh Ngôn, anh và chị của em phải đi hưởng tuần trăng mật, chúng ta đương nhiên chỉ mơ ước sống trong thế giới của hai người thôi. Như vậy đi, mùa xuân sang năm, anh và chị của em sẽ cho em xuất ngoại đi du lịch.”
Trong lòng Tĩnh ngôn ghen ghét gần như muốn nổi điên, nhưng lại chỉ có thể bĩu môi, nói đầy vẻ tủi thân: “Chị và anh rể xấu lắm, cũng không thương Tĩnh Ngôn chút nào !”
=======
Chương 42: Cố tìm đường sống trong chỗ chếtTĩnh Tri nhìn biểu hiện của em gái, trong lòng có cảm giác không nói nên lời. Hai chị em từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm giữa hai người tốt đến nỗi, ngoại trừ bàn chải đánh răng và bạn trai ra, gần như bất cứ thứ gì hai chị em cũng đều có thể chia sẻ, cùng nhau sống tương thân tương ái suốt mười mấy năm vậy mà giờ đây, Tĩnh Ngôn, em lại lừa gạt chị thảm như vậy.
Hiện giờ, trước mặt chị em vẫn coi chị là đồ ngốc, trêu chọc, liếc mắt đưa tình với chồng của chị, em còn muốn lừa gạt chị bao lâu nữa đây? Tĩnh Ngôn, chẳng lẽ chị em mình lại phải đi đến mức “binh qua tương kiến” trên đường đi sao? (binh qua tương kiến = gặp nhau là so gươm giáo, ý nói gặp nhau là phải đánh nhau)
Chị tuyệt đối không muốn như vậy, chưa bao giờ nghĩ muốn như vậy. Anh ta cũng không hề yêu chị, ngoại trừ em, cho dù bên ngoài anh ta có những phụ nữ khác, chị đều có thể nhẫn nhịn. Vì ba ba, vì nhà họ Phó, vì bản thân chị cũng còn chưa rõ lòng mình, chị cũng đều có thể nhẫn nhịn, nhưng chỉ riêng một mình em, Tĩnh Ngôn, chị nhất định không cho phép.
“Tĩnh Ngôn, em cũng đã hai mươi tuổi rồi, không thể cứ không hiểu chuyện như vậy.” Ngữ điệu Tĩnh Tri trầm ổn, nhưng ánh mắt trầm trầm rơi vào Tĩnh Ngôn gần như đang treo nửa người ở trên người Mạnh Thiệu Đình.
Tĩnh Ngôn bị một trận sợ hãi, dù sao cô ta cũng tuổi cũng còn trẻ, tâm cơ không tới mức quá sâu, cái nhìn của Tĩnh Tri đầy sắc bén và thấu suốt, làm cho cô ta thấy sợ hãi không tự chủ được, đành ngoan ngoãn đứng thẳng lại, nhìn lại Tĩnh Tri đầy đáng thương tội nghiệp: “Chị…”
“Được rồi, nếu như em muốn trở về thì cứ nói ra, để chị bảo Thiệu Đình đưa em về nhà.” Tĩnh Tri nở nụ cười, lấy khăn tay lau miệng, đứng lên cầm tay em gái.
Trong lòng bàn tay nhỏ nhắn non mềm kia có rịn chút mồ hôi tinh mịn, Tĩnh Tri làm bộ như không chú ý tới.
“Chị, chị không cùng ra ngoài sao?” Đương nhiên Tĩnh Ngôn thật mừng rỡ, giống như chú cún con, cô ta nhìn chăm chú vào Tinh Tri không rời vẻ đầy mong ngóng.
“Chị có chút không thoải mái.” Thời điểm Tĩnh Tri nói chuyện, cảm thấy ánh mắt của Mạnh Thiệu Đình phóng sang, cô làm ra vẻ không biết, buông tay Tĩnh Ngôn ra: “Em về đi thôi.”
“Chị, chị không thoải mái thì hãy nghỉ ngơi cho tốt, em cùng với anh rể đi ra ngoài trước đây ! Em cũng đang rất muốn đi mua một chút đồ!” Tĩnh Ngôn nói xong, liền vui vẻ giống như một đứa trẻ bám vào cánh tay của Mạnh Thiệu Đình, Tĩnh Tri đứng ở phía sau hai người, nhìn bọn họ đi ra ngoài, trên môi cô dần dần thoáng hiện lên ý cười rất nhỏ.
Đến buổi chiều, khi Mạnh Thiệu Đình trở về nhà, Tĩnh Tri đã đến một thị trấn nhỏ xa xôi trên đảo Hải Nam. Trên bàn trang điểm trong phòng ngủ có dán một tờ giấy ghi ngắn ngủn bảy chữ: “Cái gì em cũng đều biết hết”.
Trời đã tối từ lâu, Tĩnh Tri tìm một khách sạn để trọ, sau bữa tối tùy tiện ở quán bán hàng ăn hải sản dưới lầu, Tĩnh Tri trở về căn phòng trong khách sạn để nghỉ ngơi. Cô muốn một mình ra ngoài để yên tĩnh một chút, suy nghĩ lại một chút về những chuyện mà cô không biết phải đối mặt như thế nào.
Tắm rửa xong xuôi, Tĩnh Tri liền cảm thấy có cái gì đó không thích hợp, đầu váng mắt hoa, toàn thân không còn chút sức lực nào, tiếp theo đó là bắt đầu liên tục nôn mửa không ngừng… Cô cố sức gắng gượng đi về đến phòng ngủ tìm di động của mình, trong bụng nhộn nhạo đến khó chịu, giống như là có thứ gì đó đang xé rách mỗi một tấc da thịt của cô… ngón tay không biết làm sao lại chạm được vào phím bấm, nhưng cô cũng đã bấm được một số điện thoại…
Khi nghe thấy tiếng nói quen thuộc truyền đến, Tĩnh Tri đã đau đến gần như ngất, nhưng nụ cười vẫn thoáng hiện ra…
“Thiệu Đình… Em đau quá…”