“Tiểu thư, cô không sao chứ? Cô có muốn một ly đồ uống nóng hay không?” Tiếng nói của nhân viên phục vụ dè dặt vang lên ở bên tai.
Tĩnh Tri chậm rãi quay sang, nở nụ cười đẹp đến động lòng người mà lại thật thê lương: “Đương nhiên, thời tiết thế này, thích hợp nhất là được uống một cốc lớn chocolate đen nóng rồi.”
“Vâng, cô chờ cho một lát.”
Nhân viên phục vụ rời đi, Tĩnh Tri nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ đã tối đen. Tĩnh Ngôn, em hận chị cũng được, oán chị cũng được, chị chỉ hy vọng, em lại đừng có mắc thêm lỗi lầm nữa.
Chị là vợ của anh ấy, chị không muốn bị mất đi anh ấy, đúng là chị đã vì tư lợi của mình mà làm em bị tổn thương rồi.
Uống xong một cốc lớn chocolate nóng, Tĩnh Tri mặc chiếc áo choàng vào người, choàng quanh cổ một chiếc khăn phula màu xám bằng sợi thô. Thanh toán xong cô để lại một chút tiền buộc-boa, đẩy cánh cửa thủy tinh ra, đi vào trong bóng tối mịt mùng.
Đứng ở phía ngoài cửa quán rượu, cô nhìn đồng hồ, bảy giờ bốn mươi năm… Cô hít sâu một hơi, cúi đầu đi vào trong qua chiếc cửa xoay lớn màu vàng lộng lẫy. Khi cô đi vào, trong nháy mắt đó, vừa vặn Mạnh Thiệu Tiệm đi ra, trong lúc hoảng hốt anh thoáng nhìn thấy một bóng dáng màu đen gầy yếu quen thuộc, xoay người nhìn lại thì cũng đã không còn nhìn thấy gì nữa.
Mạnh Thiệu Tiệm yên lặng đứng thẳng một hồi, trong khoảng khắc, trong lòng anh chuyển động rất nhanh, cúi đầu lấy di động ra gọi một cú điện thoại.
Cúp điện thoại, cặp môi giống như đao khắc kia thoáng căng thẳng, người phụ nữ này chính ra phải là vợ của anh… Nhưng mà, đã lướt qua nhau mất rồi.
Anh không còn chần chờ nữa, tiếp tục đi nhanh đi về phía trước. Không vội, tính tình của cậu em trai anh từ trước đến nay cực kỳ rõ ràng, bọn họ không thể dài lâu được.
Nhưng mà anh đã quên, cho dù lúc trước anh không đào hôn, người mà anh phải cưới lại không phải là Tĩnh Tri, mà chính là Tĩnh Nghi.
“Minh minh chi trung, tự hữu thiên ý” (giữa sự sáng tối, đều có ý trời) Hơn nữa, chút chuyện nhân duyên và số mệnh đều là do trời đã định trước.
Mạnh Thiệu Đình đã dặn dò trước ở đại sảnh của quán rượu khi Tĩnh Tri đi vào nhờ giúp đỡ. Do vậy, nhân viên phục vụ đã ân cần đưa cô đi thẳng đến thang máy dành cho khách quý, ấn nút tầng 88.
Thanh máy đi cực kỳ nhanh, chạy một lèo không hề dừng lại, Tĩnh Tri thoáng quay mặt lại, nhìn vách thang máy gần như có thể coi là một tấm gương, soi lại thân mình, Từ khi từ ở Hải Nam trở về đến giờ, cả người cô gần như đã gầy đi một vòng, Tĩnh Tri yên lặng thở dài một tiếng, hi vọng, toàn bộ mọi chuyện đến lúc này đều được quên hết sạch sẽ.
“Mạnh phu nhân, mời đi bên này.” Nhân viên phục vụ cực kỳ ân cần nghiêng người dẫn đường, Tĩnh Tri thoáng cằm, mỉm cười nói: “Cảm ơn.”
Người nọ có chút “thụ sủng nhược kinh” (được sủng ái mà thấy sợ hãi) nhìn lại cô. Thấy cô cười chân thành vẻ mặt hiện ra sự ôn hòa, càng không khỏi nảy sinh sự kính cẩn, ra khỏi thang máy chỉ vài bước đã đến bên ngoài căn phòng.
Người hầu nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó liền tránh ra đứng ở một bên: “Mạnh phu nhân, mời ngài vào.”
Tĩnh Tri mở ví ra lấy chút tiền đưa tới: “Cảm ơn cô, Hẹn gặp lại.” Giọng nói của cô cực kỳ nhu hòa, dung mạo lại tao nhã mà khéo léo, làm cho người ta có cảm giác muốn tới gần. Người phục vụ nhận tiền buộc-boa, nói lời cảm tạ rồi rời đi. Tĩnh Tri lại hít sâu một hơi, xoay người lại, cánh cửa kia, cũng đã hé mở một khe nhỏ…
Mạnh Thiệu Đình đứng nghiêng người dựa vào khung cửa. Anh ngậm một điếu thuốc, híp mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới. Trời lạnh như vậy mà cả người anh chỉ có chiếc khăn tắm buông lỏng ở trên eo.
=======
Chương 50: Gần gũi như thế, mờ ám như thếMạnh Thiệu Đình đứng nghiêng người dựa vào khung cửa. Anh ngậm một điếu thuốc, híp mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới. Trời lạnh như vậy mà cả người anh chỉ có chiếc khăn tắm buông lỏng ở trên eo.
Mái tóc đen ướt sũng dán vào đôi má, rối tung nhưng ẩn giấu sự cuồng dã trong đó. Nhìn thấy trong ánh mắt hẹp dài mà lại mị hoặc của anh lộ ra vài phần cân nhắc, tùy ý đánh giá mình từ trên xuống dưới, Tĩnh Tri không khỏi cúi đầu, mặt đỏ bừng lên: “Anh nhìn em gì vậy…”
Anh cắn cắn đầu mẩu thuốc lá, thuận tay bỏ điếu thuốc lá vẫn đang cháy sáng xuống, đôi môi mỏng thoáng nhếch lên, lười biếng nói: “Em vào đi, nhìn đầu em có vẻ bị bẩn, nhanh vào tắm rửa đi.”
Lời nói tùy ý như thế, đúng là chỉ có ở vợ chồng đã kết hôn nhiều năm. Khóe môi Tĩnh Tri không khỏi liền nhếch lên, kỳ thật , cô là người rất dễ dàng thỏa mãn.
Chỉ cần anh đồng ý cho cô một chút sự tốt đẹp, cô đã cam tâm tình nguyện mang toàn bộ thế giới của mình nâng lên đặt trước mặt anh.
“Vâng.” Cô ngẩng mặt nhìn anh cười, nụ cười giống như một đóa hoa hàm tiếu,. Ánh mắt của Mạnh Thiệu Đình chợt sững lại, rồi cười theo: “Nhìn em thấy xấu muốn chết, còn cười cái nỗi gì!”
Thậm chí anh lại còn đưa tay vỗ vỗ vào đầu của cô. Tĩnh Tri không nhịn được càng cười vui vẻ. Đôi mắt sáng ngời lấp lánh, bất giác giọng nói mang theo vẻ nũng nịu, thích thú: “Này, Mạnh Thiệu Đình! Thật sự em cực kỳ xấu đến vậy sao?”
“Xấu đến không còn có thể nào xấu hơn được nữa, anh cũng không hiểu tại sao lại có thể cưới một người phụ nữ xấu như em được nhỉ?” Anh lập tức ngồi xuống ghế sofa, hai chân thon dài gác lên nhau, khẽ hếch cằm, giống như một bậc Chí Tôn vương giả vậy, nhưng nơi chân mày hình như đang ánh lên một nụ cười mơ hồ, cô nào có xấu như thế chứ? Chẳng qua, so với trong vô số phụ nữ của anh, sắc đẹp của cô tương đối phổ thông một chút mà thôi.
Tĩnh Tri có chút mất mác nho nhỏ, đầu cúi thấp hơn, cởi chiếc áo choàng treo lên trên giá áo, sau lưng, đường cong lồi lõm nhìn thật hứng thú. Ánh mắt của Mạnh Thiệu Đình nhìn dọc theo bờ vai gầy yếu kia một đường xuống dưới nơi eo của cô, xem ra, so với khi bọn họ hoan ái lần trước , cô đã gầy đi rất nhiều.
Tĩnh Tri tắm rửa xong đi ra ngoài, nhìn thấy anh đang ngồi ở chỗ đó tay bưng một ly rượu đỏ, cô đi qua cũng rót một ly, đến bên cạnh anh ngồi xuống, hớp một ngụm rượu nhỏ.
Ánh đèn cực kỳ mê ly, không khí cũng hoàn mỹ, Mạnh Thiệu Đình đặt cái ly xuống, đưa tay cầm lấy chiếc cằm của Tĩnh Tri. Cô bị anh nắm lấy cằm ép buộc ngẩng đầu lên, mà anh, từ trên cao nhìn xuống cô, bốn mắt nhìn nhau, trong không khí tựa hồ đang có tia lửa…
Tĩnh Tri hé mở đôi môi, trong hơi thở mơ hồ có mùi thơm ngào ngạt của rượu đỏ… Mạnh Thiệu Đình chậm rãi cúi đầu, gương mặt hai người vừa vặn cách xa nhau một centimeter.
Mà hơi thở nam tính mãnh liệt chuyên biệt thuộc về anh cũng cuồn cuộn phả đến… Dần dần Tĩnh Tri cảm thấy khó thở, theo bản năng, dưới ánh mắt gần như muốn nuốt hết của anh, Tĩnh Tri run rẩy nhắm hai mắt lại…
Hơi thở dồn dập dâng lên như trêu chọc anh… Mạnh Thiệu Đình không thể chờ đợi được nữa, cúi đầu hung hăng hôn lên đôi môi đỏ sẫm của cô, đầu lưỡi linh hoạt xâm nhập vào trong môi cô, cạy mở hàm răng trắng như tuyết, tùy ý chui vào các nơi trong khoang miệng, Tĩnh Tri cảm thấy phút chốc da đầu như run lên, máu trong cơ thể tựa hồ như cũng đã theo đó mà sôi trào hừng hực. Mạnh Thiệu Đình vừa hôn cô, lại vừa thành thạo xoa bóp khắp cơ thể của cô, “Tĩnh Tri… Tĩnh Tri…”