“Anh muốn đi đâu?” Tĩnh Tri nhẹ giọng hỏi, nhưng Mạnh Thiệu Hiên không trả lời, không còn cách nào khác cô đành phải men theo đường cũ trở về, một lần nữa đưa anh trở lại phòng khách.
Pha xong ly cà phê nóng hổi, Tĩnh Tri bưng đến đặt vào tay anh, Tĩnh Tri ngồi ở phía đối diện, nghe thấy thím Tần gọi anh là Tam thiếu gia mới biết, hóa ra người kia là con thứ ba của nhà họ Mạnh, em trai của chồng mình.
Không biết vì sao trong lòng cô bỗng nảy sinh sự thương xót, Tĩnh Tri bảo thím Tần bứng tới chậu nước ấm và chiếc khăn mặt sạch sẽ, cô dịu dàng lau sạch những vết bẩn trên khuôn mặt và trên tay của anh. Cảm giác thấy những ngón tay của anh cứng ngắc như đá ở trong tay mình, Tĩnh Tri không khỏi mềm mỏng giải thích: “Anh đừng ngại, tôi tên là Tĩnh Tri, là chị dâu hai của anh. Anh cực kỳ yêu thích hội họa phải không? Tôi cũng cực kỳ thích, vừa rồi anh vẽ rất đẹp…”
Những ngón tay của anh trong lòng bàn tay cô đã dần mềm mại trở lại. Tĩnh Tri ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt vô thần của anh vẫn như cũ, không biết đang lạc đến phương nào, nhưng khóe môi đã có ý cười nhè nhẹ.
“Tôi không nhìn được, cho nên những gì tôi vẽ ra đều là màu đen.” Mạnh Thiếu Hiên nhẹ nhàng mở miệng, ánh mắt giống như đang tìm phương hướng của Tĩnh Tri: “Tôi cũng không nhìn thấy cô, nhưng tôi có cảm thấy cô nhất định rất xinh đẹp.”
Từ đó, Mạnh Thiệu Hiên thường xuyên kéo dài thời gian ở bên cạnh Tĩnh Tri, cô pha cà phê cho anh uống, còn anh đưa cô đi ngắm các loại hoa. Thời gian thong thả trôi đi, nhưng Tĩnh Tri lại cảm thấy như mình đã ở cùng Mạnh Thiệu Hiên lâu lắm rồi, chỉ có trái tim vẫn như mặt nước phẳng lặng.
“Loại hoa này vào mùa đông mới có thể nở à?” Tĩnh Tri tò mò nhìn vào đám cây xanh gầy guộc trồng ở trong chiếc bồn nhỏ trước mặt.
Mạnh Thiệu Hiên mỉm cười: “Đúng vậy, đây là loại cây do chính tay tôi lai tạo ra.”
“Anh thực là giỏi!” Tĩnh Tri thốt lên lời khen tự đáy lòng, Mạnh Thiệu Hiên cảm thấy ánh mặt trời cực kỳ ấm, mà giọng nói của cô, so với ánh mặt trời vẫn lại còn ấm hơn.
“Suốt mấy năm qua, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chú Ba cười như vậy.” Bỗng nhiên có một giọng nói cực kỳ lạnh lùng cắt ngang bầu không khí ấm áp êm dịu. Tĩnh Tri giật mình, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Mạnh Thiệu Đình đang đứng cách đó không xa, cả người anh mặc bộ quần áo màu đen, đôi mắt sắc bén, khóe môi căng thẳng, ánh mắt nhìn Mạnh Thiệu Hiên có vẻ cực kỳ xa cách.
Trong nháy mắt Tĩnh Tri đã bị Mạnh Thiệu Đình túm lấy cánh tay, cô thất kinh nhìn về phía Mạnh Thiệu Hiên, đã thấy anh đã một mình mò mẫm bước đi dọc theo đường mòn, bóng dáng đầy đơn bạc để lại một câu “vân đạm phong khinh” (dịch nghĩa: mỏng như mây, nhẹ như gió): “Anh Hai, anh giữ “Kim tương khảm ngọc” (chuông vàng nạm ngọc) ở trong nhà mà không biết, thật là phí của giời.”
Tĩnh Tri ngạc nhiên, nhưng cánh tay cô đột nhiên lại bị tay người nào đó càng siết chặt hơn. Cổ tay Tĩnh Tri bị anh túm chặt đến như sắp bị cắt đứt vậy, cô nhíu mày nghênh đón cái nhìn tối đen của anh: “Thiệu Đình, anh buông tay ra!”
“Cô nghĩ cô là một người có tư cách như vậy sao?” “Kim tương khảm ngọc” gì chứ, cô thật không xứng!”
Anh bỗng nhiên mở miệng nói rất cay độc, chợt vứt mạnh tay cô ra phía sau, xoay người bỏ đi khỏi vườn hoa.
Tĩnh Tri đứng ngây ra như phỗng ở nơi đó, cô từ từ nở một nụ cười cay đắng, Thiệu Đình, rốt cuộc anh nghĩ như thế nào mà thốt ra những thứ lời đả thương người khác như vậy?
Ngày hôm sau, từ thím Tần Tĩnh Tri được biết, Tam thiếu gia Mạnh Thiệu Hiên đã bị anh Hai mình là Mạnh Thiệu Đình tống ra nước ngoài để chữa bệnh rồi.
=======
Chương 8: Chuyện xấu dậy sóngCô thoáng ngạc nhiên, nhưng đáy lòng vẫn như cũ, giống như sóng nước chẳng xao, chỉ “À” một tiếng, nhưng cũng không lấy làm lạ, xem ra thím Tần đã cố ý nói với cô tin tức này.
Sáng sớm ngày thứ hai khi rời giường, cô kinh ngạc khi thấy Mạnh Thiệu Đình vậy mà đã ngồi ở trước bàn ăn vừa ăn bữa sáng vừa xem báo.
Tĩnh Tri mặt dày gắng gượng ngồi xuống phía đối diện với anh. Cô cảm thấy không khí yên tĩnh đến dọa người, tiện tay cũng cầm lấy tờ báo, đang đọc tờ báo Tân Văn, cô liền chỉ tay vào trang báo lúng túng, gượng gạo nói: “Không biết tờ báo Tân Văn này cũng đã bắt đầu đăng những thứ tin tức Bát Quát này từ lúc nào thế nhỉ?”
Mạnh Thiệu Đình vô tình thoáng liếc qua một cái, vừa định thu hồi ánh mắt, chợt dừng lại, anh nhìn vào tấm hình chụp hai người rất quen thuộc kia, rồi lạnh lẽo liếc nhìn cô một cái: “Tôi có thể lý giải thành là cô đối với từng hành động nhỏ cả người chồng này trong lòng luôn mang sự bất mãn nên cố ý khiêu khích không?”
“Hả?” Tĩnh Tri sửng sốt một phen, cô theo ánh mắt của anh nhìn xuống tờ báo, không khỏi kinh ngạc đến ngây người, trên tấm hình kia nam chính, rõ ràng là chồng của cô! Còn nữ chính thì lại chính là người thường xuyên nhìn thấy, chính là Đại Minh Tinh mới nổi, tiểu thư La Phỉ Lệ.
“Ách, thật xin lỗi, em không nhận ra người đó chính là anh, đương nhiên…. ách… em không hề có ý định khiêu khích…” Tĩnh Tri luôn bình tĩnh, hơn nữa cô có lối suy nghĩ rõ ràng, nhưng giờ phút này gặp phải ánh mắt soi mói của Mạnh Thiệu Đình, ngôn ngữ cũng trở nên hỗn loạn hơn, cô không khỏi cúi thấp đầu hơn, không sao nói rõ ràng được.
“Cô hiểu được như vậy là rất tốt. Cô hãy nhớ kỹ điều này cho tôi, chuyện của Mạnh Thiệu Đình tôi, không tới phiên cô quản, nếu như cô để cho tôi biết được, cô dám động tay chân gì đó ở sau lưng tôi, Phó Tĩnh Tri, tôi sẽ cho cô cái chết cực kỳ khó coi!” Mặt anh ghé sát vào cô cực kỳ gần, Tĩnh Tri ngửi thấy rõ mùi hương nhàn nhạt của nước cạo râu tỏa ra từ trên người anh…
“Anh cứ yên tâm, em sẽ không làm bất cứ điều gì.” Cô hít sâu một hơi, bình thản nói, thậm chí trên khuôn mặt nhỏ nhắn, sáng bóng hình trứng ngỗng kia còn mang theo nụ cười.
Mạnh Thiệu Đình nhìn cô đầy nghi ngờ: “Tốt nhất là cô nên thật sự không làm điều gì hết!”
Tĩnh Tri bình thản liếc nhìn anh một cái, lại thuận tay đổi lại ly sữa nóng tới cho anh: “Đương nhiên, em hẳn sẽ không ngốc đến độ đi trêu chọc để cho chồng mình ghét bỏ.”
Mạnh Thiệu Đình nhìn ly sữa trong suốt, khóe môi chậm rãi thoáng gợi lên ý cười lạnh bạc: “Phó Tĩnh Tri, phụ nữ không nên quá thông minh.”
Tĩnh Tri nhướng nhướng mày, bỗng nhiên cười sáng lạn: “Nhưng mà so với ngu dốt thì thông minh luôn luôn tốt hơn mà.”
Mạnh Thiệu Đình tựa hồ bị nét cười của cô cuốn hút, đưa tay bưng chén sữa, ngực Tĩnh Tri nhảy dựng lên, ánh mắt có chút tha thiết nhìn động tác của anh.
Anh bưng ly sữa lắc lắc rồi lại nặng nề đặt xuống, liền nhìn thấy vẻ ảm đạm nơi đáy mắt của cô, bất giác trong lòng thích thú, nói châm biếm: “Nhưng mà cô không biết rằng từ trước đến nay, đàn ông chỉ thích những cô gái ngu ngốc hay sao? Như vậy sẽ dễ dàng để dụ dỗ và bảo vệ hơn…”
Đầu lông mày của Tĩnh Tri nhíu lại: “Nhưng mà từ trước đến nay, tính kiên nhẫn của đàn ông chỉ có hạn, đối với những cô gái ngu ngôc, trong khoảng thời gian ngắn có thể cảm thấy trêu đùa thật thú vị, nhưng sau đó một thời gian dài chẳng phải sẽ rất chán ghét đó sao?”