Theo thái độ của mẹ chồng cô có thể nhận ra được, lời nói khách sáo trong buổi lễ kết hôn, hiện tại đã nhanh chóng thành sự trở mặt đầy lạnh nhạt. Cô nhất định phải đạt được sự cưng chiều của chồng mình, thậm chí, phải thông qua một chút thủ đoạn nho nhỏ để có được một đứa con. Cho nên, tối hôm qua anh muốn cô, trong lòng cô tràn đầy sự vui mừng, tuy trong sự vui mừng còn lẫn một chút trù tính mà người vợ không nên có.
Khi Tĩnh Tri ngồi xuống, chợt thấy nơi đầu giường có để một thứ gì đó, cô đưa tay cầm lên xem, là một tờ giấy và một hộp thuốc, vừa mở ra xem Tĩnh Tri không khỏi sửng sốt. Giữa lúc đó, đột nhiên tất cả ảo mộng của cô, từng chút, từng chút bị nghiền nát. . .
Đúng vậy, dạng phụ nữ nào mà anh không từng gặp qua, không từng chơi đùa? Anh làm sao có thể vì một đêm này mà chuyển biến thái độ chứ? Đột nhiên Tĩnh Tri tỉnh ngộ, cô muốn dùng thái độ hòa nhã để đối xử với anh, quả thực nếu đem so với việc cô mỉm cười thân thiện với anh xem ra còn khó hơn!
“Phó Tĩnh Tri, tôi chắc chắn sẽ không cho cô mang thai đứa con của tôi, cho dù cô có muốn chết đi được, tôi cũng sẽ không cho cô, cố ý không cho cô. Phu nhân của tôi, nhớ uống thuốc đấy, nó sẽ làm cho cô tránh bị đau đớn bởi lưỡi dao ở bệnh viện!” Nét bút sắc bén như vậy, lúc Tĩnh Tri nhìn vào thậm chí có thể đoán được biểu tình của anh khi viết những dòng chữ đó vừa lạnh lùng lẫn đắc ý như thế nào. Cô cứ ngồi khô héo ở chỗ đó, ánh mặt trời ấm áp như vậy, khoác lên trên cơ thể cô lại giống như một tầng sương lạnh.
Một lần nữa cô đã hiểu rõ ràng, cô đã biết được anh không thích cô, rất chán ghét cô… Lúc này, cô lại càng cảm thấy lạnh hơn, cảm giác này gần như làm cho cô bị đông cứng lại trong hôn nhân, một lần nữa cô lại thấy thật buồn cười cho việc trái tim mình lại ảo tưởng đi lưu giữ một người.
Anh muốn cô, toàn bộ là vì muốn làm nhục cô.
Không chút do dự , cô lấy viên thuốc kia ra, không cần uống nước, bỏ thẳng vào trong miệng, cô nuốt xuống thực khó khăn, cực kỳ khổ, thật sự cực kỳ khổ… nhưng mà cô lại thoáng nở một nụ cười cực kỳ sinh động.
Ngón tay thon dài của cô từng chút từng chút, cẩn thận gập tờ giấy kia lại, sau đó, xuống giường, mở chiếc hộp trang sức đựng của hồi môn của mình đã mang đến, rồi cẩn thận đặt ở chỗ kín đáo nhất.
Ngày trôi qua cực kỳ nhanh, kể từ khi bọn họ phát sinh quan hệ đến giờ đã là một tháng rồi.
Mẹ chồng cô lúc mới đầu cố nén lại tính muốn thuyết giáo, sau đó bắt đầu buông những lời nói thật khó nghe . Có một lần bà đã nói ra những lời thật sự khó có thể lọt tai, Tĩnh Tri cũng không nhẫn nại được nữa liền vứt chiếc điều khiển từ xa…Tuy cô đã lập tức thành khẩn xin lỗi, nhưng mẹ chồng cô vẫn thẳng thừng trở mặt với cô. Thiệu Đình không trở về nhà, những ngày khổ sở của cô đã bắt đầu dần đến.
Tĩnh Tri ở nhà bị mọi người chung quanh khinh bỉ. Cô dứt khoát tiếp tục mở lại lớp dạy đàn nho nhỏ của mình, việc kinh doanh cũng không tốt lắm. Thỉnh thoảng có đứa trẻ muốn học đàn, cô cũng nhận phụ đạo một chút những kiến thức sơ đẳng ban đầu… Cứ như vậy, ngày qua ngày,cứ như sóng nước chẳng hề xao động, mãi đến khi có một ngày, trong lúc vô tình, cô nhìn thấy một tin tức được đăng rộng rãi trên mặt báo. . .
Cậu Hai của tập đoàn Mạnh thị vung bút mua biệt thự ở Đông Sơn để “Kim Ốc Tàng Kiều” (nhà vàng giấu người đẹp), quan hệ thông gia giữa hai nhà Mạnh- Phó tràn đầy nguy cơ. . .
Trọn một bài giới thiệu được dùng đủ các loại giọng văn tường thuật lại người mà Nhị thiếu gia nhà họ Mạnh trong truyền thuyết mới kết hôn kia đang sủng ái. Thậm chí còn có mấy bức ảnh chụp cực kỳ rõ ràng, nhìn thấy rõ cả ánh mắt chân thành của hai người đang nhìn nhau thật nồng nàn sâu sắc…Thậm chí, phóng viên phỏng vấn còn viết trên báo rằng vị bạn bè của Nhị thiếu gia, khi ấy còn công nhiên xưng hô “chị dâu”, đủ loại dấu hiệu cho thấy, Mạnh Thiệu Đình bây giờ đã tìm được một phụ nữ mà mười cô nàng La Phi Lệ cộng lại cũng không sánh bằng một phân của cô ấy…
========
Chương 24: Anh có niềm vui, tôi có tri kỷBây giờ là chị dâu hai, không chừng có một ngày, bạn bè của anh sẽ gọi là chị dâu cả thôi!
Tĩnh Tri khép lại tờ báo, thở dài một hơi, số điện thoại của ba ba lại nhấp nháy trên màn hình, Tĩnh Tri không muốn nhận, đưa tay nhấn nút tắt… Cô nhìn ra bên ngoài, bầu trời đã xám xịt, xem ra trời sắp đổ mưa rồi. Cô không mang theo ô, nhưng vẫn rất ngang bướng lập tức đi đóng cửa, ra về dù đã sắp mưa.
Lúc cô chuẩn bị đóng cửa thì nhìn thấy An Gia Hòa cõng trên lưng một bộ giá vẽ lớn, chạy vài bước đã tới dưới mái hiên, vừa vặn đến nơi thì trận mưa to đã rào rào đổ xuống sau lưng anh.
“Thực may mắn vừa kịp.” Anh ôm trong lòng một xấp giấy vẽ, mỉm cười nhìn cô.
“Em muốn đóng cửa sao?” Anh có chút sốt ruột nhìn cô, Tĩnh Tri đứng yên trong khoảnh khắc, lại mở khóa cửa ra: “Anh vào đi, trận mưa lớn quá.”
Cô mới quen An Gia Hòa một tuần trước, khi anh đưa cháu gái của mình tới mua đàn. Cô là bà chủ nên chỉ trả lời hết sức đơn giản, vẫn với phong cách cực kỳ khách sáo như cũ.
Nhưng anh đã mua chiếc Piano ngay tại trận, rồi tiếp theo đó, từ ngày hôm sau anh liền vác luôn chiếc giá vẽ của mình đến.
Tĩnh Tri và anh nói chuyện với nhau rất hợp, bọn họ đều rất thích tranh sơn dầu của Mạc Nại, hơn nữa An Gia Hòa cũng thích nghe ca khúc của Vương Phi. Ba ngày sau, anh cũng rất tự nhiên đề xuất vẽ một bộ tranh về cô, Tĩnh Tri cũng không phải là người làm ra vẻ nhu mì liền đồng ý luôn.
Cho nên bây giờ anh mới đến, cũng mang theo những bức vẽ đã hoàn thành cho Tĩnh Tri xem.
26 bức vẽ rất đơn giản, trên cơ sở những bức họa lần trước, đã đổi thành những bức tranh, đường nét sáng tối rất đẹp, độ dày mỏng của bóng mờ được xử lý vô cùng hoàn hảo, càng tuyệt vời hơn khi anh khắc họa được ánh mắt lạnh lùng và trầm tĩnh của cô, hơn nữa anh còn lột tả được tia nhìn ảm đạm trong ánh mắt lạnh lùng kia.
Tĩnh Tri lập tức liền có hảo cảm với người họa sĩ trẻ tuổi ở trước mặt mình… Thường nói nghệ thuật là tương thông, cô yêu âm nhạc, anh thích vẽ tranh, giữa hai người coi như có chung niềm yêu thích nho nhỏ “tương tri cầm sắt” (duyên hiểu biết âm nhạc hội họa) với nhau, nhưng cũng không người nào nguyện ý phá vỡ.
Cứ thế giai điệu âm nhạc tình cảm với giọng ca ấm áp của Vương Phi qua đĩa CD vang lên trong không gian.
“Ta như một quân cờ
Tiến lui tùy ý người quyết định
Ta không phải tướng lãnh duy nhất trong mắt người
Nhưng mà người không để mắt đến người lính nhỏ…”
Ngón tay vốn đang nhẹ nhàng gõ trên phím đàn theo tiết tấu dừng lại… Không hiểu sao Tĩnh Tri chợt có chút cảm xúc ưu tư. Thực tình mà nói, loại tình cảm này, xem ra hình như đã bắt đầu từ hơn một tháng trước rồi.
Trời mưa cực kỳ lớn, hạt mưa gõ vào chiếc tủ kính trưng bày đàn kêu leng keng thùng thùng. Trong lúc đó cô và An Gia Hòa đang ngồi trước hai ly cà phê nóng còn đang bốc hơi. Tĩnh Tri pha cà phê QCA cực kỳ khéo, loại cà phê này đặc biệt đắng, đắng đến nỗi có thể kích thích thần kinh người ta, nhưng đồng thời lại có một mùi vị khác biệt, làm người ta chỉ một lần uống mà nhớ mãi… Có lần sau khi ăn xong, cô rót cho Mạnh Thiệu Đình một chén, anh nếm một ngụm, liền đổ luôn vào sọt rác, anh không thích… Chỉ cần là những gì có liên quan tới cô, anh luôn luôn không thích.
Hôm nay trời mưa như vậy, Mạnh Thiệu Đình đang làm gì đây? Anh có trở về không? Hôm nay là sinh nhật của cô…
Cô có chút không khống chế nổi ý nghĩ, sau lần phát sinh quan hệ đó, Tĩnh Tri cũng chưa từng gặp lại anh, mà cũng không nhìn thấy anh, cũng không biết được thái độ của anh, không biết thái độ của anh cũng sẽ không biết được bước tiếp theo cô sẽ nên làm như thế nào… Cô vẫn cần phải cố gắng là niềm vui của anh.
=======
Chương 25: Lạt mềm buộc chặtTòng Vân ngồi bên chiếc bàn trà thấp làm bằng trúc, ngón tay thon dài nhúm một dúm trà Bích Loa Xuân, thả vào trong chiếc chén sứ men xanh, rót nước sôi xoay tròn mấy vòng lên trên lá trà. Lá trà dần dần nở ra, nước trà biến thành màu hổ phách nhàn nhạt. Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu hương trà đang nhẹ nhàng bốc hơi nghi ngút như sương, mãn nguyện thở dài một tiếng: “Thích nhất là hương vị như vậy.”
Hai tay cô nâng một ly trà đưa đến tay người đàn ông ở trước mặt. Người đàn ông kia nhìn cô, nở nụ cười đầy cưng chiều, nhận ly trà đồng thời hai tay giữ chặt lấy cô, kéo cô vào trong ngực mình. Anh nếm một ngụm trà rồi để xuống, hai tay vẫn ôm cứng thân thể mềm mại của Tòng Vân, dịu dàng nói: “Đã nói là trời mưa xuống sẽ giữ khách lại, đêm nay em có muốn anh ở lại không?”
“Em cũng không giữ anh đâu, hôm nay là ngày đặc biệt, em khẳng định phu nhân của anh đang đợi anh đấy.” Đúng vậy, hôm nay là ngày đặc biệt, là sinh nhật của Phó Tĩnh Tri. Nhưng mà anh lại không muốn trở về.
“Đang ở với em nên anh không muốn trở về, bé Vân ngoan à, em hãy cho anh ở lại đây đêm nay đi, em xem mưa thế này…” Anh vừa nói đầy mê hoặc, vừa nhìn mặt cô thật mê muội. Ngón tay anh cũng đã hai ba lần tháo cúc áo sơmi của cô, thành thạo cầm nơi đẫy đà của cô, giọng nói hàm chứa vẻ gấp gáp, môi dán vào cổ của Tòng Vân, môi thoáng cấp bách mút qua lại: “Kỳ sinh lý của em qua rồi, Vân nhi, đêm nay anh sẽ không đi đâu…”
Nụ hôn của anh đặc biệt nhiệt tình, lại triền miên, quần áo của Tòng Vân gần như bị anh cởi sạch. Ngón tay anh đã thăm dò vào trong ngực của cô có chút cấp bách muốn nắm lấy vật mềm mại mê người kia. Đương nhiên trong lòng Tòng Vân đã nổi lên sóng tình nóng bỏng quay cuồng, nhưng vẫn lại ép buộc bản thân mình, nhẹ nhàng đè tay anh lại: “Thiệu Đình…”
Giọng nói của cô cực kỳ êm tai, Mạnh Thiệu Đình chỉ nhẹ nhàng ưm một tiếng, động tác của tay vẫn không dừng lại. Nội y của Tòng Vân bị anh thành thạo tháo mở. Nơi đẫy đà nhảy vào trong lòng bàn tay anh. Cảm giác quá mức tuyệt mĩ làm cho anh không tự chủ được… Anh nặng nề thở dốc, đôi môi dọc một đường xuống phía dưới, đang định hôn lên nơi khe rãnh thì giữa lúc đó, bỗng nhiên Tòng Vân lại mạnh mẽ ra sức đẩy anh ra, khép chặt quần áo của mình lại: “Thiệu Đình, anh cần phải đi! Hết mưa rồi…”
Tòng Vân lạnh lùng mở miệng, không chút lưu luyến. Không biết có bao nhiêu người ghen tị với vị trí của cô trong lòng Mạnh Thiệu Đình, cũng không biết có bao nhiêu người thật hâm mộ cô bởi sự đối xử thật tâm của với cô. Anh thật cẩn thận để mang lại cho cô niềm vui, anh thuộc lòng kỳ sinh lý của cô, thuộc lòng tất cả những yêu thích của cô, vung tiền như rác, mi tâm cũng không hề nhíu lại.
Nhưng mà chỉ có chính cô lại vẫn luôn duy trì sự tỉnh táo. Những thứ này chẳng qua là một biểu hiện bình thường khi người đàn ông mê luyến sắc đẹp của một người phụ nữ. Đến khi sự tươi mới qua đi, cô, Tòng Vân này, chẳng phải lập tức sẽ trở thành nhất thời sao?
Cô chắc chắn sẽ không vì một đêm hoan ái trên giường, mà khiến cho hứng thú của anh đối với mình bị giảm sút đi. Cho nên, lúc này cô không thể lưu giữ anh lại…
Thân thể Mạnh Thiệu Đình dựa vào phía sau, như cười như không chăm chú nhìn người con gái ở trước mặt. Đôi mắt hẹp dài sắc bén gần như làm cho Tòng Vân không còn chỗ để trốn chạy, may mà rất nhanh, anh đã đứng lên, đặt lên trán cô một nụ hôn lễ nghi: “Ngày mai anh sẽ trở lại thăm em.”