• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 43: Sắp đi công tác

“Phó Tĩnh Tri! Cô làm sao vậy? Cô đang ở nơi nào? Cô *** nói rõ ràng cho tôi!”

Tĩnh Tri nghe được tiếng của anh gầm thét, nhưng cô không còn chút khí lực để mở miệng, di động tuột xuống, rời khỏi lòng bàn tay… mắt cô trở nên tối đen, cô nhắm chặt mắt lại, nhưng trên môi vẫn đọng lại nụ cười nhợt nhạt… Hoá ra, khi em gặp khốn cảnh, người mà em nghĩ đến trước lại chính là anh…

Khi cô tỉnh lại, mở mắt ra đã cảm giác thấy trên mặt có hơi ấm của ánh nắng. Trong căn phòng ấm áp, Tĩnh Tri liếc thấy người kia đang ngồi ở bên giường. Anh vốn ưa thích sự sạch sẽ, tây trang và quần áo trong đều phải là lượt cẩn thận tỉ mỉ, nhưng hiện tại, anh ghé vào nằm ở trên giường của cô, đầu tóc lộn xộn, áo sơmi nhăn nhíu, quần đầy tro bụi lẫn bùn đất. Anh ngủ rất say sưa, mơ hồ Tĩnh Tri có thể nghe được tiếng ngáy của anh…

Từ lời kể của y tá cô được biết mình bị ngộ độc thức ăn, có thể là do ăn không được hải sản rửa ráy sạch sẽ, lại cũng người y tá ấy đã kể lại rằng, cô được Mạnh Thiệu Đình ôm vào bệnh viện, anh vẫn đợi cho đến khi cô bình yên vô sự mới trầm tĩnh trở lại, nằm ghé ở bên giường cô ngủ thiếp đi.

Trong lòng Tĩnh Tri mềm mại hẳn, không kìm nội nhẹ nhàng giơ tay định khẽ vuốt vuốt mái tóc rối tung của anh. Không ngờ, cô mới vừa cử động, Mạnh Thiệu Đình liền tỉnh lại, đôi mắt vốn đen như mực giờ đây gắn đầy tơ máu, quanh hốc mắt là quầng thâm tím ngắt, trên cằm chi chít râu, trông anh thật sự rất nhếch nhác. Nhưng mà giờ phút này trong mắt cô, anh lại giống như một thiên thần anh tuấn.

Tĩnh Tri toan cười to, nhưng mới vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên một cái bạt tai hung hăng đập vào trên mặt cô. Người nọ đầu tóc giống như một con sư tử giận dữ bắt đầu gầm lên: “Phó Tĩnh Tri! Cô đó. Mẹ nó, cô có muốn chết cũng hãy chết ở nhà họ Phó các người đi cho tôi nhờ… Sao cô lại chạy ra ngoài cách đến vài ngàn dặm, “thương xuân bi thu” (khóc thương cho mùa xuân mùa thu – ý nói về người nào đó khóc lóc than thở) để tìm cái chết hả, cô cho là như vậy sẽ không có người biết cô là vợ của Mạnh Thiệu Đình này sao? Đúng là, con mẹ nó, thực phiền toái! Cô thật sự muốn chết, cũng đừng có gọi điện cho tôi khóc lóc chết đi sống lại chứ! CAO, chưa từng bao giờ lại thấy có người phụ nữ nào lại phiền phức như vậy!”

Mạnh Thiệu Đình nói xong, xoay người rời đi ra khỏi phòng bệnh, Tĩnh Tri bị đánh đến hoa mắt, nhưng vẫn nhìn thấy anh đúng là đang khập khiễng đi ra ngoài.

Khi một khắc kia, cô được biết là anh đã nghìn dặm xa xôi tới đây, vừa mới rồi, một khắc kia, anh ghé vào bên người cô ngủ say, một khắc lúc cô ngẩng đầu nhìn thấy vẻ tiều tụy kia của anh, Tĩnh Tri thật sự thấy rất hạnh phúc và thỏa mãn… Nhưng mà, anh đúng là rất có khả năng, chỉ cần có hai ba câu nói như vậy, khiến cho cô từ Thiên đường đã rơi xuống Địa ngục.

Tĩnh Tri một mình ngồi máy bay trở về nhà, tuy anh nổi giận bỏ đi nhưng vẫn để lại người trợ lý ở bên cạnh để thay anh sắp xếp mọi chuyện.

Sau khi về thành phố A, thẳng đến cuối năm, anh bận rộn không thể dừng được, dứt khoát chuyển ra ngoài sống, không trở về nhà nữa. Trong lòng Tĩnh Tri mơ hồ suy đoán, anh hoàn toàn không muốn nhìn thấy mình nữa, bởi vì, việc “Tìm cái chết” của cô đã làm cho anh hoàn toàn chán ghét cô vì đã làm anh mất hết thể diện.

Thời điểm đầu tháng mười hai, Tĩnh Tri qua Mạnh Thiệu Tiệm, mơ hồ nghe được tin Mạnh Thiệu Đình lập tức phải đi công tác ba tháng, rốt cuộc cô đứng ngồi không yên. Anh đi công tác ba tháng, chứng tỏ là không thể ở nhà ăn tết đón năm mới rồi, mà Tĩnh Tri, không muốn để sự hiểu lầm cứ giằng co giữa hai người bọn họ, lẫn những chuyện không vui bị mang sang năm mới. Hơn nữa, khoảng thời gian ba tháng không biết sẽ gặp bao nhiêu chuyện xấu, cô có chút không yên lòng.

========

Chương 44: Trong quán cà phê

Sau khi đến công ty của Mạnh Thiệu Đình, Tĩnh Tri đứng một mình ở trong hành lang, cũng không dám đi lên. Giữa lúc cô còn đang do dự, bỗng nhiên trông thấy ở phía trước có một người đàn ông trẻ tuổi thanh tú mà tuấn lãng, đang nhìn cô có chút tò mò: “Chị dâu?”

“Anh là ai?” Tĩnh Tri có chút ngạc nhiên nghi ngờ nhìn chăm chú người thanh niên trước mặt.

“Tôi tên là Bùi Đông Tuấn, là bạn kiêm đồng sự của Thiệu Đình, sao vậy, chị dâu, chị muốn tìm gặp Thiệu Đình sao?”

“Uh`m, tôi tìm anh ấy có chút việc, nhưng mà…” Tĩnh Tri nhẹ nhàng khẽ mấp máy môi, cúi đầu thấp hơn, hàng lông mi vẫn không ngừng run rẩy, khuôn mặt trái xoan trắng tinh không hề tỳ vết, đầy đặn mà lại tinh xảo. Tuy cô còn trẻ tuổi, nhưng không có cảm giác kiêu căng, ngược lại khí chất thật tốt. Bùi Đông Tuấn không khỏi có chút thiện cảm với cô, coi như lần này ánh mắt nhị thiếu không tồi.

“Nhưng mà, tôi nghĩ chắc hẳn anh ấy sẽ không muốn gặp tôi.”

Tĩnh Tri không hề che dấu chút nào vềnỗi bất hạnh của mình, hàng lông mày dài đen tuyền giống như ngọn núi xa xa, cứ im lặng như vậy nhìn Bùi Đông Tuấn nhợt nhạt cười.

Nửa giờ sau, Tĩnh Tri ngồi ở trong quán cà phê đối diện chờ Mạnh Thiệu Đình. Những lời nói của Bùi Đông Tuấn giống như từng luồng, từng luồng sấm sét liên miên không ngừng, làm cho cô chấn động không thôi.

Hoá ra là buổi tối vào ngày nào đó, sau khi nhận được điện thoại, anh đã ngồi hai giờ trên máy bay, sau đó đi ba giờ ô tô, rồi đi bộ đến nơi thị trấn kia trọn vẹn hơn ba giờ, mới tìm được khách sạn mà cô đang ở trọ. Bởi vì cô đau đến gần như mất đi ý thức, lại hoàn toàn không hề nói rõ mình đang ở nơi nào, anh liền cứ như vậy gõ cửa từng nhà nghỉ, từng khách sạn một, tìm kiếm trong từng căn phòng một, cho mãi đến lúc cuối cùng nhìn thấy cô đang hôn mê bất tỉnh …

Khi tìm thấy cô ở trong một căn phòng trọ đơn giản, trong ngõ nhỏ, anh lại còn bị trật mắt cá chân, nhưng vẫn cứ như vậy mà ôm cô đi đến đặt vào trong xe. Trong bệnh viện, anh đã trông giữ cô một ngày một đêm, cho đến cuối cùng không chống đỡ nổi nữa mới ngủ thiếp đi.

“Khi đó Nhị thiếu khẩn trương đến nỗi gần như phát điên lên, cho dù thế nào, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng thấy anh ấy đối xử với người nào khẩn trương như vậy.”

“Cái mà Nhị thiếu tức giận không phải là vì cô làm cho anh ấy mất mặt, mà là anh ấy sợ hãi vì lúc ấy thiếu chút nữa cô đã mất mạng rồi…”

Những lời nói của Bùi Đông Tuấn vẫn còn văng vẳng bên tai, trong lòng của Tĩnh Tri đột nhiển thấy đau xót, nghe xong chuyện, theo bản năng tay cô nắm chặt lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa ra vào của quán cà phê ở phía đối diện, anh liệu có sẽ đến gặp cô không?

Trong đầu cô từng lần từng lần phát lại những lời nói của Bùi Đông Tuấn… Dần dần, những mảnh vui sướng nho nhỏ từ đáy lòng lại trồi lên, giống như là mùi hương nồng chocolate nóng trong chén, từng chút, từng chút làm ấm lại trái tim đã từng bị đóng băng của cô.

Trong cuộc hôn nhân này anh cũng là người bị hại, hai người bọn họ chịu thương tổn cũng đã đủ rồi, tất cả nên kết thúc.

Huống chi, cô không hề muốn ly hôn, lại càng không muốn để cho anh và Tĩnh Ngôn dây dưa không rõ.

Nếu như anh cũng có chút để ý cô, vì sao bọn họ lại không thể thử cùng hướng về phía phương hướng phát triển tốt đẹp được chứ? Ly hôn, làm loạn một hồi, sẽ chỉ có thể diện của nhà họ Phó bị vứt bỏ, cũng chỉ có con gái nhà họ Phó bị người ta mắng không biết xấu hổ! Cha của cô sẽ không chịu nổi sự nhục nhã như vậy!

Mạnh Thiệu Đình mặc một bộ tây trang cao cấp Armani màu đen, chiếc cà vạt đắt tiền màu đen thắt nút gồ lên nơi cổ áo giữa cần cổ, tôn lên đường cong của chiếc cằm tuyệt đẹp đầy khêu gợi, càng phát ra vẻ nghiêm nghị không sao kiềm chế được. Hai tay anh đút vào trong túi chiếc áo khoác đắt tiền, đầu ngẩng cao, giẫm lên tuyết đi từng bước một. Chỉ một quãng đường ngắn ngủn đã hấp dẫn vô số ánh mắt ái mộ, nhưng anh vẫn làm như không hề trông thấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK