" Cho cảnh sát vào đây . Dù là ai bảo lãnh cho Doãn Thừa Nhiệm thì cũng lập tức giết bỏ và không cần hỏi ý của tôi"
Doãn Đình Nghiêm nói rồi quay lưng bỏ đi . Đã đủ để anh nhìn thấy ông Doãn quan tâm , yêu thương anh như thế nào rồi . Trong lòng của ông Doãn , anh luôn xếp sau mọi thứ . Nếu anh và Doãn Thừa Nhiệm cùng nhau bị bắt và chỉ được cứu một người thì chắc có lẽ ông sẽ cứu Doãn Thừa Nhiệm.
Bốn năm đại học bên Mỹ , Doãn Đình Nghiêm luôn cố gắng hơn người để làm cho ông nội Doãn và ông Doãn tự hào và ông Doãn sẽ yêu thương , quan tâm anh hơn . Nhưng không ...ông Doãn không xem điều đó là niềm vui , tự hào mà lại ganh tị với anh . Ganh tị vì anh tài giỏi hơn ông và hơn Doãn Thừa Nhiệm.
Sau khi Doãn Đình Nghiêm bước ra khỏi căn nhà hoang thì cảnh sát đã đi vào bắt lấy Doãn Thừa Nhiệm vào tù. Ông Doãn chỉ biết nhìn theo mà không làm được gì cả . Ông thấy mình làm ba nhưng không xứng đáng làm ba . Ông không bảo vệ , quan tâm, lo lắng được cho Doãn Đình Nghiệm mà càng làm cho anh thêm hận ông. Ông làm ba nhưng không dạy dỗ Doãn Thừa Nhiệm nên người nên bây giờ mới hãm hại chính anh trai của mình .
" Ba ơi , cứu con ...."
Doãn Thừa Nhiệm la hét lên rồi ngất đi. Hai chân của anh chảy rất nhiều máu . Làm như vậy mới hiểu được nỗi đau mà Doãn Đình Nghiêm phải chịu
gần 3 năm về trước .
** Tất cả mọi tình tiết trong truyện đều do mình hư cấu ra nên mọi người đừng khó chịu khi mình lại viết về tình cảm thiêng liêng của người ba như vậy . Pháp luật cũng không dễ dàng như vậy đâu ạ . Mong mọi người hãy hiểu và thông cảm **
Khuất Vân Di đang ngủ thì cảm thấy trống rỗng , cô quơ quơ tay để tìm Doãn Đình Nghiêm nhưng không thấy anh đâu.
Khuất Vân Di hốt hoảng ngồi bật dậy nhìn xung quang nhưng không thấy Doãn Đình Nghiêm . Không phải lúc nãy anh còn ôm cô ngủ sao ?
Khuất Vân Di xuống giường đi qua thư phòng tìm Doãn Đình Nghiêm nhưng vẫn không thấy . Anh có thể đi đâu được chứ ngoài phòng ngủ và thư phòng ?
Khuất Vân Di suy nghĩ chuyện gì đó rồi đi nhanh xuống lầu . Nhìn thấy vệ sĩ đứng canh gác ở trước cửa nhà thì cô đã hiểu . Doãn Đình Nghiêm đã lừa gạt cô ngủ rồi bỏ đi.
" Doãn Đình Nghiêm đi đâu ?"
Khuất Vân Di hét vào mặt vệ sĩ. Cô không thể giữ được bình tĩnh nữa rồi . Lòng của cô bây giờ như lửa đốt .
" Thiếu phu nhân , thiếu gia đi công việc một lát . Ngài ấy dặn dò không cho thiếu phu nhân ra ngoài"
Vệ sĩ mặt xanh lét nói . Ai mà không biết Khuất Vân Di rất hung dữ và còn được Doãn Đình Nghiêm cưng chiều , sủng nịnh .
" Mau đưa tôi đi gặp anh ấy . Nhanh lên"
" Không được đầu thiếu phu nhân"
" Các người không xem lời nói của tôi ra gì à , mau lên"
Khuất Vân Di hùng hổ bước ra nhưng vệ sĩ ngăn lại . Mọi người ở đây ai cũng biết Doãn Đình Nghiêm đã đi đâu ? Tìm gặp ai . Nơi đó quá nguy hiểm với cô và đều quan trọng hơn là cô đang mang thai nên dù thế nào cũng không được đi đến đó .
Khuất Vân Di thấy mình không ra khỏi đây được liền đi lại sofa ngồi xuống chờ anh khóc như đứa trẻ.
" Doãn Đình Nghiệm đáng ghét ...híc xấu xa ... anh mà dám bỏ rơi em là em sẽ cùng con xuống dưới đánh chết anh ...huhu"
Khuất Vân Di cứ ngồi khóc , lo lắng cho Doãn Đình Nghiêm. Cô nhìn ra ngoài thì thấy trời sắp sụp tối mà vẫn không thấy anh về.
" Bảo bối , ba con rất đáng ghét phải không? Ba làm cho hai mẹ con mình lo lång"
Khuất Vân Di đặt tay lên bụng xoa nhẹ mà nước mắt rơi xuống . Doãn Đình Nghiêm bỏ đi như vậy mà không nghĩ cô ở nhà sẽ rất lo lắng cho anh . Không phải vợ chồng thì phải đi bên cạnh nhau, cùng nhau vượt qua những khó khăn , thử thách sao ? Sao chuyện anh nghĩ trong đầu và anh làm cô đều không biết .
Chiếc xe của Doãn Đình Nghiệm lái vào biệt thự . Anh nhanh chóng đi xuống để tìm Khuất Vân Di . Không biết cô đã thức chưa và đã ăn uống gì chưa ?.
Doãn Đình Nghiêm vừa bước vào nhà thì đã nhận lấy đôi mắt ngập nước của Khuất Vân Di nhìn anh .
Khuất Vân Di nhìn thấy Doãn Đình Nghiệm an toàn trở về mà vui mừng trong lòng nhưng cô vẫn đang giận anh , trách anh.
Khuất Vân Di không chạy lại ôm anh hay nói một lời gì mà đứng dậy bỏ đi lên phòng . Doãn Đình Nghiêm biết cô đang giận mà đi lại ôm lấy cô dỗ dành . Mỗi việc anh làm , anh đều nghĩ đến cô và con.
"Mẹ lại giận ba rồi ?"
" Buông ra"
"Bảo bối , anh đi công việc . Anh thấy em ngủ ngon nên mới không gọi em. dậy"
"Anh đi đâu ? Công việc gì ? Tại sao bọn họ không cho em đi tìm anh ?"