• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên mặt Hà Mật Khuê không có bất kỳ cảm xúc nào, cô hờ hững nhìn thẳng vào mắt Kiều Dương, chầm chậm hỏi ngược lại: “Hôm qua anh trực ca đêm, buổi tối có ca cấp cứu. Vậy thời gian anh gặp Khả Liên là nửa đêm? Rạng sáng? Hay là trước lúc về nhà cùng em? Trong khoảng thời gian đó cô ấy đến tìm anh, xem ra rất lòng, đúng không?” 

Kiều Dương ngạc nhiên không thốt nên lời, dĩ nhiên không phải vì ngỡ ngàng trước sự suy đoán tài tình của Hà Mật Khuê, mà là vì trí tưởng tượng của cô sâu xa hơn anh dự đoán. 

Anh khổ tâm xoa xoa ấn đường, cười không nổi mà khóc cũng chẳng xong, chỉ đành lực bất tòng tâm trình bày: “Thưa thiếu phu nhân tương lai, ngày hôm qua khi anh vừa đến bệnh viện thì cô ấy đã có mặt ở đó. Anh không gặp riêng, khi ấy còn có vài người khác. Để lát nữa ăn cơm xong, anh gọi điện đến bệnh viện nhờ cắt video giám sát qua cho em tự xác nhận.” 

Dừng khoảng hai giây, Kiều Dương còn bổ sung thêm: “Lúc đó anh nhớ chỉ hơn năm giờ chiều, làm gì có chuyện linh tinh cho em suy diễn.” 

Cơn giận trong Hà Mật Khuê sau khi nghe Kiều Dương nói liền giảm đi một nửa, thế nhưng mặt mũi cô vẫn không có chút nào gọi là bớt giận. 

Trái với câu trả lời Kiều Dương mong đợi từ Hà Mật Khuê, cô dễ dàng nắm bắt được mấu chốt vấn đề mà bắt bẻ lần nữa: "Gặp được Khả Liên, anh để từng giờ từng phút vì sợ sẽ quên kỷ niệm đẹp với cô ấy hay sao?” 

Hai mắt Kiều Dương trợn trắng, thật sự không còn cách nào chống đỡ trước trí tưởng tượng bay xa và bay cao của Hà Mật Khuê thêm phút giây nào nữa. 

Tuy Hà Mật Khuê không còn tức nhưng không có nghĩa sẽ hết giận. Có điều, Kiều Dương sớm đã chuẩn bị tinh thần cho vấn đề lần này, bị ghen nhưng lại rất vui. 

Sau bữa cơm trưa, Hà Mật Khuê về phòng tiếp tục thực hiện dự án phúc lợi sắp tới, và mỗi khi Kiều Dương “ve vãn” đến gần trong bán kính một mét, cô liền lườm nguýt, ghét bỏ ra mặt. 

Đối diện với bộ dạng “hận thấu xương tủy” của Hà Mật Khuê, Kiều Dương chỉ còn biết cười khổ. 

Quanh quẩn một hồi, anh an vị xuống đệm phía cuối giường, tầm mắt hướng về chỗ Hà Mật Khuê đang ngồi ở bàn làm việc tại góc phòng. 

Ánh sáng từ ngoài khung cửa sổ rọi vào phòng, tấm màn trắng thi thoảng chuyển động nhẹ theo cơn gió thổi qua. Từ góc nhìn của Kiều Dương, anh thấy được bóng lưng nữ tính mềm mại của Hà Mật Khuê, vô tình biến khung cảnh trước mắt trở nên yên bình. 

Đợi một lúc lâu, chính thức xác nhận bị Hà Mật Khuê vứt khỏi tầm mắt, Kiều Dương không đợi được nữa phải chủ động lên tiếng bắt chuyện trước: “Anh hủy buổi phỏng vấn rồi, sao em còn giận anh?” 

Hà Mật Khuê từ từ xoay đầu nhìn Kiều Dương, thái độ không đến nỗi nào nhưng giọng điệu lại đầy chanh chua, âm thanh có hơi cao về sau: “Em đâu có bắt anh hủy, em cũng đâu dám ép buộc anh làm tổn thương đến “người quen của anh.” 

Hai chữ “người quen” thoát ra từ miệng Hà Mật Khuê đầy ngụ ý mỉa mai, đôi chân mày cô cũng lên xuống theo âm điệu giọng nói cao thấp vô cùng linh hoạt. 

Kiều Dương cảm tưởng nước mắt sắp rơi ra dù đang buồn cười trước phản ứng đanh đá của Hà Mật Khuê. Còn nhớ ngày nào cô chỉ là một cô gái nhẹ nhàng, nhút nhát, giờ đây lại sắp biến thành “họ nhà mèo”. 

Rõ ràng Kiều Dương ý thức được than đang đỏ, nhưng trước sự ghen tuông một cách bất chấp của Hà Mật Khuê, anh lại chơi liều tự tay đổ thêm xăng vào. 

“Thôi vậy.” Kiều Dương giả vờ bất đắc dĩ đứng dậy, quay lưng đi về phía đầu giường, cố tình buông lời khiêu khích: “Em không cấm thì chiều nay anh cùng mọi người phỏng vấn, dù gì cũng đã hứa rồi, đột ngột hủy bỏ cũng không nên” 

Dõi theo Kiều Dương ngang nhiên không chịu hiểu, bộ dạng lại thảnh thơi tựa lưng vào đầu thành giường xem máy tính bảng, Hà Mật Khuê tức đến phun lửa. 

Cô loay hoay tìm kiếm, thấy giấy trên bàn liền vo tròn lại ném về phía anh, gằn giọng mắng: “Đáng ghét!” 

Tuy cuộn giấy không bay được tới chỗ Kiều Dương nhưng thành công thu hút sự chú ý của anh. Anh ngước mắt nhìn Hà Mật Khuê đang tức giận đến mức lồng ngực nhấp nhô thở hồng hộc, thoáng chốc sắc mặt anh liền đanh lại. 

Kiều Dương đặt máy tính bảng qua tủ đầu giường, bước xuống đi đến gần chỗ Hà Mật Khuê, biểu cảm nhường nhịn đã sớm thay thế bằng sự nghiêm nghị. 

“Em hiểu lầm, anh đã giải thích rõ. Em không thích, anh cũng đã không làm. Em giận dỗi, anh kiên nhẫn xuống nước chịu đựng. Kết quả thì sao? Em lại càng được nước lấn tới!” 

Nhìn thấy gương mặt nghiêm khắc của Kiều Dương, bộ dạng hùng hổ của Hà Mật Khuê liền Xìu hẳn đi, trong hai mắt từ từ dâng lên màng nước ủy khuất. 

Kể cả khi Hà Mật Khuê tỏ ra hối hận hay vô tội, thái độ Kiều Dương vẫn cực kỳ đanh thép bắt bẻ: “Hà Mật Khuê, từ khi nào em lại trở thành một người không biết điều như vậy?” 

Hà Mật Khuê kinh ngạc tròn mắt, trái tim co thắt tưởng như ngừng đập. Nhưng trước mặt cô, Kiều Dương vẫn thẳng thắn một cách vô tình. 

“Anh nhường nhịn em là vì muốn chúng ta luôn hoà thuận vui vẻ. Còn nếu anh thay lòng, anh chẳng có lý do gì bám khư khư bên cạnh em, hạ mình nhún nhường trước em.” 

Ngừng một chút, Kiều Dương lại tiếp lời la rầy: “Anh bảo vệ, nuông chiều theo ý em là vì không muốn em chịu thiệt, chứ không phải là để em trở thành cố chấp như thế này.” 

Dứt lời, Kiều Dương hừ lạnh đầy phẫn nộ, trước mắt Hà Mật Khuê lập tức nhoè đi vì nước mắt, trong lòng vừa tủi lại vừa không cam tâm. 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK