" Híc...Em mà chết là anh phải để tang ba năm. Sau ba năm anh mới được có vợ khác đó biết không ? ..híc"
Khuất Vân Di nói mà nước mắt chảy dài . Cô rất yêu anh nhưng cô sợ anh sẽ cô đơn một mình khi không có cô bên cạnh .
"Em đừng nghĩ lung tung nữa . Em không có bệnh gì hết ."
Doãn Đình Nghiệm thở dài .
" Vậy tại sao em thấy mệt lắm. Em còn rất buồn ngủ , với lại tháng này em vẫn chưa có".
"Bảo bối à , ngủ nhiều cũng không phải là tốt đầu . Tại em ngủ nhiều nên mới mệt đấy . Còn việc em trễ tháng chắc là do cơ thể của em bị nóng thôi"
" Không phải đầu ...em sắp chết rồi"
"Bảo bối ? Ngày mai anh đưa em đi khám được không? Dù có như thế nào thì anh cũng sẽ nắm tay em vượt qua "
Doãn Đình Nghiêm ôm Khuất Vân Di vào lòng . Anh cũng hơi lo cho cô . Dạo này anh cũng thấy tính tình của cô thay đổi ít nhiều.
Sáng sớm Doãn Đình Nghiêm đã đánh thức Khuất Vân Di dậy để đi bệnh viện. Cả đêm anh không ngủ được vì lo lắng còn cô sau khi khóc xong thì lại ngủ ngon lành.
Chuyển đi công tác bên Pháp , Doãn Đình Nghiêm cũng giao cho Tiết Khương đi thay mình. Vợ anh không biết bị bệnh gì thì làm sao anh tập trung làm việc được .
Khuất Vân Di ôm chặt chiếc chắn không chịu rời giường . Cô đang rất buồn ngủ nha .
" Ưmm...em muốn ngủ "
" Mau thức dậy đi bệnh viện"
Khuất Vân Di chợt nhớ ra mà lồm cồm ngồi dậy. Cô sợ chết , cô sợ không còn được ở bên cạnh anh . Cô không cam tâm để người khác thay thế mình làm bà Doãn.
Doãn Đình Nghiêm và Khuất Vân Di đi đến bệnh viện của Hình Chí Viễn. Dọc đường đi cô cứ thút thít mãi làm anh thật sự đau lòng, lo lắng.
" Ngoan , không khóc"
Cả hai bước vào phòng làm việc của Hình Chí Viễn . Hình Chí Viễn đang uống cafe thì bị Doãn Đình Nghiệm làm cho giật mình đến bị sặc .
*khụ khụ*
"Mau khám nhanh lên"
Anh quát lên.
" Cậu đi khám bệnh hay đi làm ba tôi"
" Cậu mau khám cho vợ tôi ? Xem cô ấy như thế nào ?"
"Được rồi , chờ người lên lấy máu xét nghiệm.... Ờ mà , vợ cậu bị gì ?"
Hình Chí Viễn nhìn qua Khuất Vân Di . Nhìn cô bây giờ rất khác , thân hình cũng mũm mĩm
hơn xưa.
" Cô ấy bị mệt , ngủ nhiều còn bị trễ tháng nữa"
Khuất Vân Di đỏ mặt vì xấu hổ . Sao anh có thể nói ra vấn đề nhạy cảm như vậy cho người khác biết chứ . Có thể bỏ qua triệu chứng trễ tháng mà .
Hình Chí Viễn nhíu mày rồi quát vào mặt Doãn Đình Nghiêm. Vợ có triệu chứng mang thai mà cũng không biết .
"Qua khoa sản mà khám"
"Tại sao cậu không khám ?"
" Cậu điên à, tôi làm sao khám thai cho VỢ cậu được . Tôi khám cho cậu thì được , đồ thần kinh "
Hình Chí Viễn bực bội. Mới sáng sớm suýt bị Doãn Đình Nghiệm làm cho chết sặc và bị chết Vì tức .
" Khám thai ? Vợtôi có thai ?"
" Chẳng lẽ tôi có thai"
Doãn Đình Nghiệm và Khuất Vân Di mở mắt to hết cỡ.
" Không ..không phải ...em không có buồn nôn"
Khuất Vân Di ủ ở nói .
" Muốn biết phải hay không thì qua khoa sản khám"
Hình Chí Viễn nói rồi bước đi dẫn đường . Anh sợ Doãn Đình Nghiệm hết biết đường đi đến khoa sản.
Khuất Vân Di cùng ý tá đi vào bên trong để khám còn Doãn Đình Nghiêm và Hình Chí Viễn ngồi ở bên ngoài đợi kết quả . Nãy giờ Hình Chí Viễn cứ nhìn anh rồi cười miết .
" Cậu có thể nào bớt căng thẳng đi được không?"
"Độc thân như cậu thì làm sao hiểu "
Doãn Đình Nghiệm trong lòng bây giờ đang rất nôn nao, khó chịu .
Khuất Vân Di từ trong phòng khám bước ra, cô vui mừng nhảy cẩn lên người của Doãn Đình Nghiêm.
" Chồng à, em mang thai rồi "
" Mang thai mà em còn nhảy như thế này"
Doãn Đình Nghiêm mỉm cười , nãy giờ anh cũng đã đón được kết quả . Anh còn nhớ hai tháng trước anh cùng cô đi khám thì bây giờ làm gì có bệnh nan y như có nói được.
" Chồng à, anh có vui không ?"
"Vui , rất vui"
Doãn Đình Nghiêm hôn chặt vào môi của Khuất Vân Di . Hình Chí Viễn đứng bên cạnh chề môi , sáng nay anh chẳng cần ăn sáng.
Khuất Vân Di và Doãn Đình Nghiệm đi về biệt thự, anh sợ cô ở bên ngoài lâu sẽ mệt . Bảo bối của cả hai đã được 7 tuần tuổi và may mắn là cô không bị nghén.
Vừa lên xe thì Doãn Đình Nghiêm đã gọi cho Doãn gia và Khuất gia thông báo tin vui. Ông nội Doãn rất vui mừng khi biết tin Khuất Vân Di mang thai . Chắc ông sẽ kịp nhìn thấy cháu cố của mình rồi .