Vài ngày sau, trên tivi báo đài chiếu phát trực tiếp buổi phỏng vấn tại bệnh viện về vụ tai nạn liên hoàn vừa qua. Đồng thời ca ngợi việc tận lực cứu chữa giữ mạng sống cho nạn nhân của các bác sĩ và đội ngũ nhân viên hỗ trợ, trong đó có Kiều Dương.
Tuy bản thân không đóng góp hay giúp ích gì được cho Kiều Dương, nhưng nhìn anh được tuyên dương và quý trọng, Hà Mật Khuê lại tham lam tự hào thay.
Về công việc vẽ truyện tranh mạng của Hà Mật Khuê vẫn ổn định. Có điều bộ truyện dài sau gần nhiều năm kiên trì cũng đến lúc kết thúc.
Vì dự kiến bộ truyện sẽ hoàn thành trước Valentine Trắng, Hà Mật Khuê lại phải đau đầu nghĩ phúc lợi tặng cho độc giả.
Buổi tối ngồi trước bàn làm việc trong phòng, Hà Mật Khuê chống thái dương vận động đầu óc. Nhưng khổ nỗi, cô vừa xem đoạn clip phỏng vấn Kiều Dương, giờ đây trong tâm trí chỉ còn lưu lại hình bóng của anh.
Cũng chính ngay lúc này, Hà Mật Khuê liền nảy ra một dự định, dùng hình ảnh các “chiến sĩ áo trắng” để ca ngợi về cuộc chạy đua với thần chết vừa rồi.
Thức trắng một đêm để lên ý tưởng và vẽ phác thảo, buổi sáng Hà Mật Khuê tinh thần năng nổ đón Kiều Dưỡng trực ca đêm về.
Đối riêng với Hà Mật Khuê, Kiều Dương không cần động não, bởi liếc sơ qua sự nhiệt tình đột ngột của cô, anh liền nhìn thấu được phía sau có mưu đồ.
Kiều Dương về tới nhà đầu tiên là đi tắm, sau đó sẽ lên giường tranh thủ chợp mắt nghỉ ngơi.
Suốt lúc anh đi tới đâu, Hà Mật Khuê đều bám sát theo anh tới đó để hỏi về hôm anh được điều về cứu người, quá trình diễn ra cho tới khi hoàn thành,...
Thậm chí đến ngay cả lúc Kiều Dương đi tắm, Hà Mật Khuê cũng theo vào, miệng hỏi không ngừng nghỉ. Kiều Dương hoàn toàn bất lực, chỉ đành kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi được đặt
ra.
Tắm rửa sạch sẽ thoải mái, Kiều Dương lên giường đắp chăn, bên tai vẫn là tiếng lải nhải của Hà Mật Khuê. Anh hơi nhướng mày nhìn cô, nhếch môi ẩn ý cắt ngang: “Em dư năng lượng như vậy thì...”
“Em buồn ngủ!”
Hà Mật Khuê không đợi Kiều Dương nói xong đã hiểu đến nội dung của nửa câu sau. Cô vội gấp quyển sổ tay đóng lại, mang cất cùng bút lên tủ đầu giường, động tác dứt khoát nằm xuống nhắm mắt.
Kiều Dương bị hành động trốn tránh như có thiết lập sẵn bằng lời nói của Hà Mật Khuê mà không nhịn được cười.
Lúc Hà Mật Khuê “muốn”, cô có quyền tùy ý bất chấp.
Nhưng lúc Kiều Dương “muốn”, anh không thể dùng mỗi lời nói.
Qua mười một giờ, Hà Mật Khuê thức dậy nấu cơm trưa và dọn dẹp nhà cửa. Suốt khoảng thời gian dài Kiều Dương đến sống cùng, tay nghề nấu nước của Hà Mật Khuê dù không muốn nhưng vẫn tiến bộ vượt bậc.
Kiều Dương cái gì cũng tốt, chỉ có lãng mạn và nấu ăn là không tốt. Tuy nhiên Hà Mật Khuê không đòi hỏi ở anh quá nhiều, bởi ngoài kia còn việc lớn hơn cần anh làm.
Chuẩn bị cơm nước xong, nhân lúc nắng dần gắt, Hà Mật Khuê trở về phòng gom quần áo bẩn đem giặt phơi lên.
Trước khi bỏ quần áo vào máy giặt, Hà Mật Khuê tỉ mỉ lục hết các túi áo túi quần, tránh sót giấy tờ hoặc đồ đạc bên trong.
Khi lục đến túi quần tây Kiều Dương vừa thay ra sáng nay, Hà Mật Khuê tình cờ lấy ra được một tấm danh thiếp nhỏ.
Bên trên danh thiếp đến tên công ty, họ tên và chức vụ của chủ tấm danh thiếp.
Hà Mật Khuê vốn không để ý nhiều, nhưng vô tình thấy được chức vụ phóng viên được in bên trên, cô không tự chủ cần xem.
Ngay khi bắt gặp cái tên Trần Khả Liên, giữa hai chân mày của Hà Mật Khuê bất giác nhíu chặt lại, trong đầu tự nhủ chỉ là trùng hợp.
Đất nước rộng lớn thế này, không thể xa như vậy có thể gặp lại nhau tại đây.
Đến hơn mười hai giờ, giữa lúc Hà Mật Khuê cùng Kiều Dương ăn trưa, cô vô thức liên tục nhìn lén quan sát biểu hiện của anh.
Thấy anh vẫn thản nhiên như thường lệ, cô chần chừ một hồi lâu mới có can đảm mở miệng. Nhưng ngay vừa lúc Hà Mật Khuê muốn hỏi về tấm danh thiếp kia, điện thoại Kiều Dương lại đổ chuông cắt ngang.
Kiều Dương từ đầu đến cuối vẫn không nhận ra bầu không khí khác thường, lúc nhìn thấy dãy số lạ hiển thị, anh điềm tĩnh bắt máy.
Phía bên kia đầu dây sau khi kết nối liền truyền đến giọng nói mềm mại của một cô gái: “Bác sĩ Kiều, em là Khả Liên đây.”
Kiều Dương “à” một tiếng, không nhanh không chậm hỏi lại: “Có chuyện gì không?”
Khả Liên bên kia lại nói: “Cũng không có gì, em gọi nhắc anh về cuộc phỏng vấn lúc bốn giờ chiều nay.”
Hà Mật Khuê im lặng dõi mắt theo Kiều Dương, thái độ anh không nóng không lạnh, giọng điệu vẫn lịch sự như mọi khi.
Đợi anh cúp máy, Hà Mật Khuê mới cất tiếng hỏi: “Ai gọi anh vậy?”
“Là phóng viên”
Hà Mật Khuê vô thức lấy hơi lên, lồng ngực lập tức căng tức, ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh hỏi tiếp: “Là cô gái tên Khả Liên, con gái được bà chủ quán ở trạm nghỉ làm mai cho anh?”
“Sao em biết?” Kiều Dương ngạc nhiên thốt lên, rất nhanh lại tỏ ra điềm nhiên trở lại: “Mà đúng là trùng hợp nhỉ.”