Chung Hân cầm trên tay bản báo cáo, ánh mắt hiện lên tia phẫn nộ.
Một người là người phụ nữ của ba cô người còn lại là bạn tri kĩ của ba, nhưng hai người lại làm ra hành động cầm thú.
Họ đã có âm mưu từ 19 năm về trước muốn chiếm Lãnh Thị của ba cô, từ cái ngày Lãnh Đồng được sinh ra đời Triệu Nhàn đã lên kế hoạch bắt ba cô phải chịu trách nhiệm.
Cũng chính vào lúc hai mẹ con của Triệu Nhàn bước vào Lãnh gia, cũng là lúc họ cướp hết tất cả những gì thuộc về cô.
Cướp chồng của mẹ, cướp ba của cô.
- Triệu Nhàn........Thái Thịnh.......
Hai người giỏi lắm!
Chung Hân tôi sẽ không tha cho hai người.
Chung Hân nghiến răng trong lòng ước sao Triệu Nhàn và Thái Thịnh sẽ gặp báo ứng.
Suy nghĩ đến đây Chung Hân chợt ngước mắt lên nhìn vào Thiết Sang Sang.
- Chị Sang Sang chị có biết ai giỏi về máy vi tính không?
Em cần một hacker giỏi.
Thiết Sang Sang trưng ra bộ mặt nghiêm túc, suy nghĩ một chút chợt lên tiếng.
- Chị biết có ba người, đó là Lôi Lạc Thiên, Trình Lam và Đường Vịnh Hi.
Nhưng ba người này đều là bạn tốt của Thần Phong.
Nghe Thiết Sang Sang nhắc đến Thần Phong gương mặt Chung Hân chợt biến sắc, vào giờ phút này cô thật sự không muốn nghe đến tên anh.
Chung Hân còn đang tức giận vì sao Thần Phong lại không quan tâm đến cô.
Nhìn thấy vẻ mặt xám xịt của Chung Hân, Thiết Sang Sang cũng cảm thấy xót xa, yêu một người đã khó hận một người càng khó hơn.
- À còn có một người, tuy không giỏi như ba người kia nhưng rất tuyệt.
Chung Hân nghe Thiết Sang Sang nói vậy nét mặt hớn hỡ hẳn lên, cô đứng lên nhìn Thiết Sang Sang.
- Là ai vậy chị?
Chỉ cần Thiết Sang Sang nghĩ đến người này, nét mặt chợt hiện lên một nụ cười xán lạn.
- Là Lôi Lạc Thần con trai của Lôi Lạc Thiên và Trình Lam, tuy cháu ấy mới lên 9 tuổi, nhưng là một thần đồng trong lĩnh vực công nghệ thông tin.
Chung Hân nghe Thiết Sang Sang nói một đứa trẻ mới lên 9 tuổi, lại có khả năng hacking siêu việt trong lòng thật sự khó tin.
Nhìn thấy ánh mắt ngờ vực của Chung Hân, Thiết Sang Sang cười tươi lên tiếng trấn an cô.
- Hân Nhi, em yên tâm chị dám dùng đầu của Trần Siêu để bảo đảm với em rằng, Lôi Lạc Thần sẽ không khiến em thất vọng đâu.
Chung Hân cười híp mắt, chị này lúc nào cũng đùa được.
Tuy Thiết Sang Sang đang nói với giọng đùa bỡn, nhưng Chung Hân biết trong lòng của Thiết Sang Sang Trần Siêu và bảo bối là quan trọng nhất.
- Vậy chị giúp em, liên lạc với cháu ấy.
Chung Hân mỉm cười nhì Thiết Sang Sang nói, nếu Thiết Sang Sang thật sự tin tưởng vào Lôi Lạc Thần, vậy cô cũng tin.
Thiết Sang Sang lập tức lấy điện thoại di động trong túi áo ra bấm một dãy số.
- Đại Tiểu thư, cô có biết bây giờ là mấy giờ không mà gọi điện cho tôi vậy?
Giọng nói lớn tiếng còn ngái ngủ của Đường Tam vang lên từ trong điện thoại, khiến Thiết Sang Sang đau cả tai, cô đem điện thoại di động đặt ra xa tai của mình.
Cô gái này sao lại tuỳ hứng đến như vậy.
- Tam Nhi, đã là 2 giờ chiều mà cô còn ngủ hả?
Thiết Sang Sang lắc đầu nói, đầu dây bên kia chuyền đến tiến ngáp thật dày của Đường Tam.
- Oápppppppppp..........
Hôm qua tôi đi đua xe đến gần sáng mới về, chỉ ngủ được một chút lại bì người ta đánh thức.
Đường Tam nói với giọng trách móc, lúc cô ngủ ghét nhất là bị người khác quấy rầy.
- Được rồi được rồi, hôm nay tôi có chuyện gấp muốn nhờ cô giúp đỡ, khi trở về Thành Phố S tôi mời cô dùng cơm.
Thiết Sang Sang lắc đầu, cô gái này lúc nào cũng nghịch ngợm như vậy, trong lòng Thiết Sang Sang chợt hiện lên lòng trắc ẩn đối với Tề Phong.
Tề Phong còn phải chiệu hành hạ dài dài.
- Vậy mới được chứ, cô cần tôi giúp gì?
Đường Tam không khách khí nói.
- Tôi muốn nhờ Lạc Thần một chuyện, nhưng không muốn cho Trình Lam biết.
Đường Tam nghe Thiết Sang Sang nói vậy liền trở nên tỉnh táo hẳn lên, cô ngồi bật dậy nói với giọng hứng thú.
- Tìm Lạc Thần có chuyện gì, tôi cũng muốn biết?
Đường Tam cảm giác được việc sắp diễn ra nhất định rất thú vị, đâu thể thiếu phần của cô.
- Chung Hân muốn nhờ Lạc Thần một chuyện.
"Hazzzzzz........."
Thiết Sang Sang thở dài sao cô lại quên mất, cô gái Đường Tam này nổi tiếng nhất chính là ham chơi, chỗ nào có chuyện vui liền nhào tới.
Nhưng Thiết Sang Sang phải công nhận Đường Tam quả thật có năng lực, nhất là ở lĩnh vực chế tạo vũ khí.
Chung Hân......Chung Hân....sao tên này lại quen đến như vậy?
Mình nghe qua ở đâu rồi ta....
À là vợ của Thần Phong, mình đã nghe Gia Vỹ nhắc qua.
Suy nghĩ một lúc Đường Tam mới nhớ ra Chung Hân là ai.
- Được để tôi liên lạc với Lạc Thần ngay.
Sau khi nói xong Đường Tam liền cúp máy, vài phút sau đột nhiên màn hình máy vi tính của Chung Hân chớp chớp.
Chung Hân nghi ngờ nhìn vào màn hình, rồi nhìn sang Thiết Sang Sang với vẻ mặt khó tin.
- Chị Sang Sang, là chuyện gì vậy em còn chưa bật lên máy vi tính.
Chung Hân kinh ngạc nói, khi nhìn thấy màn hình máy vi tính đột nhiên được bật lên.
Thiết Sang Sang cười cười trong lòng khâm phục cậu bé Lạc Thần này.
Thiết Sang Sang lập tức đi vòng qua sau bàn làm việc của Chung Hân.
Cô đặt tay trên vai Chung Hân làm động tác vỗ vỗ.
- Chào mừng em đến với thế giới hacker.
Thiết Sang Sang vừa nói xong một hàng chữ màu trắng nhảy lung tung trên màn hình, sau đó gương mặt đẹp trai của một cậu bé xuất hiện trước mặt của Chung Hân.
Chung Hân kinh ngạc quan sát cậu bé thật kĩ, cậu bé đẹp trai đến không thể tả, làn da trắng như tuyết mái tóc màu đen huyền khiến đôi mắt sắc bén màu hổ phách càng tỏa sáng, nhìn vào thu hút vô cùng.
- Cô Sang Sang, cô tìm cháu?
Cậu bé lạnh lùng nói, ánh mắt phẳng lặng không hề tỏ ra sự tò mò hay hiếu kỳ vì sao có người tìm mình.
- Lạc Thần, cô Chung Hân muốn nhờ con giúp đỡ.
Thiết Sang Sang nhìn Lôi Lạc Thần nở một nụ cười rạng rỡ.
Lôi Lạc Thần là một cậu bé rất đáng yêu nhưng có điều lại quá lạnh lùng, giống y như ba và mẹ của cậu bé.