Nhìn thấy Chung Hân đang bước tới, Thần Phong liền chú ý đến phía sau của cô.
Người ngồi ở vị trí cái bàn tròn phía sau chính là Lão Ngô và Lão Thái của công ty Lãnh Thị.
Cô ấy qua để đó làm gì?
Trong lúc Thần Phong còn đang suy nghĩ, đột nhiên Chung Hân bước tới bên cạnh anh, trên tay cầm hai ly rượu đỏ một ly cô đưa cho anh ly còn lại là cho bản thân của mình.
- Em vừa mới đi đâu?
Thần Phong nheo mắt nhìn cô, anh cũng không hiểu vì sao mình lại quan tâm đến như vậy.
- Tôi khát, nên mới đi lấy đồ uống.
Chung Hân nhìn Thần Phong bình thản nói, vừa rồi trong lúc cô bước về phía này đã vô tình bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Thần Phong nhìn mình.
Thần Phong ngước mắt về hướng Chung Hân vừa mới bước tới, quả thật có một cái bàn dài được phủ miếng trải bàn màu trắng, trên bàn đặt rất nhiều thức ăn nhẹ và đủ các loại rượu và nước giải khát.
Thì ra mình thật đa nghi.
Thần Phong cười cười, nhận lấy ly rượu từ trên tay cô nâng lên uống một hơi cạn sạch.
Anh ung dung đặt ly thủy tinh trống lên cái bàn bên cạnh, Chung Hân nhìn anh đầy vẻ khó hiểu chẳng lẽ vừa rồi anh chưa uống gì hết sao, sao lại khát đến như vậy?
Chung Hân thở dài người đàn ông này uống rượu sao như uống nước vậy?
Chung Hân lắc đầu đưa ly rượu trên tay đến đôi môi hồng phấn của mình uống một ngụm, trong lúc cô không để ý ly rượu trên tay đã bị Thần Phong đoạt lấy, anh điềm nhiên nâng ly uống một hơi cạn sạch.
Chung Hân kinh ngạc nhìn anh, đôi mắt to tròn không hề chớp lấy một cái.
Không biết Thần Phong vô tình hay cố ý đặt môi của mình ở ngay vị trí dấu son môi của cô lúc này đã in trên chiếc ly thủy tinh.
Hai gò má Chung Hân nóng phừng phừng, cô đỏ mặt nhìn sang chỗ khác.
Gương mặt thanh tú của Chung Hân bất giác ghé sát vào tai của Thần Phong nói.
- Anh khát lắm sao?
Mùi hương ngọt ngào của hoa Dạ Lý Hương tỏa ra từ người cô cùng với hơi thở nóng ran phà thẳng vào mặt của Thần Phong làm toàn thân anh lập tức có phản ứng.
- Phụ nữ khi say rất nguy hiểm.
Thần Phong nuốt một ngụm nước bọt nhẹ giọng nói, ánh mắt phong lưu nhìn thẳng vào gương mặt phiếm hồng của Chung Hân.
Ánh nhìn lạ lẫm của Thần Phong khiến Chung Hân cảm thấy bất an, cô nhích người ra xa Thần Phong một chút.
- Khi anh say mới là nguy hiểm.
Chung Hân nhìn anh bĩu môi nói trong đầu liền hiện lên tình cảnh hôm Thần Phong say mèm ôm cô ngủ cả đêm.
Nhìn thấy vẻ mặt đỏ như trái cà chua của Chung Hân, Thần Phong liền biết cô đang nghĩ gì, trong lòng cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Đúng vào lúc này Triệu Nhàn, Triệu Sang và Lãnh Đồng xuất hiện, ba người với gương mặt vô cùng kiêu ngạo bước chậm rãi vào.
Lãnh Đồng vừa nhìn thấy Thần Phong liền vui mừng bước nhanh tới choàng tay qua cánh tay đang đặt trong túi quần tây của anh.
- Anh phong, Đồng Đồng rất nhớ anh.
Giọng nói ẻo lả của Lãnh Đồng khiến dạ dày của Chung Hân hiện lên cảm giác buồn nôn.
Cô hừ lạnh trong lòng cười khinh thường, đúng là mẹ nào con nấy.
Cô còn nhớ rất rõ lúc trước ở trước mặt ba cô Triệu Nhàn cũng bày ra bộ dạng phóng đãng này.
Thần Phong cười cười gật đầu chào hỏi Triệu Nhàn và Triệu Sang, ánh mắt thâm thuý liếc nhìn Chung Hân.
Anh muốn xem Chung Hân có phản ứng gì khi anh bị người phụ nữ khác quấn lấy.
Thần Phong thật không ngờ Chung Hân lại bình tĩnh đến như vậy, sắc mặt lãnh đạm dửng dưng của cô, càng khiến lòng Thần Phong khó chịu.
Lãnh Đồng nhìn thấy thần sắc âm u trên gương mặt của Thần Phong liền nghi ngờ nhìn theo ánh mặt của anh, nhìn thấy anh nhìn chằm chằm vào Chung Hân trong lòng tức giận.
Cô thật không cam tâm, Chung Hân có gì tốt, sắc đẹp thì không bằng cô gia thế cũng thua xa.
Sau khi mọi người trò chuyện một lúc Chung Hân xin phép đi nhà vệ sinh, Thần Phong bị Triệu Sang giữ lại nói về dự án của ngân hàng Mạnh Thị đang định giao lại cho hắn ta.
Thần Phong nghe Triệu Sang nói vậy tuy ngoài mặt anh tỏ ra không hề quan tâm, nhưng trong lòng Thần Phong lúc này thật muốn đem tên Triệu Sang ngu ngốc này chém ra thành trăm mảnh, còn cả cái tên Kim Tổng kia.
Thần Phong đã cho Lăng Triều điều tra người đàn ông ôm Chung Hân lần trước và người bị anh đánh một trận chính là Kim Chấn Huy, Kim Tổng của Ngân Hàng Mạnh Thị.
Nhưng Lăng Triều không thể điều tra được quan hệ giữa Chung Hân và Kim Chấn Huy là gì, điều này cứ như cái gai luôn ở trong lòng anh.
Thần Phong là một người thông minh trên thương trường là người ra tay độc đoán dứt khoát, nhưng một khi đến vấn đề tình cảm thì Thần Phong thật sự là một kẻ đần độn.
Chung Hân vừa mới bước ra khỏi phòng vệ sinh liền bị Lãnh Đồng chặn lại.
Lãnh Đồng đứng trước lối ra vào, cô ta khoanh hai tay trước ngực nhìn Chung Hân từ trên xuống dưới bằng ánh mắt khinh thường.
Chung Hân nhìn một cái là biết ngay ý đồ của Lãnh Đồng, Lãnh Đồng đang muốn ra oai trước mặt cô.
Chung Hân nhìn Lãnh Đồng nở một nụ cười rạng rỡ, thản nhiên bước ngang qua người của Lãnh Đồng.
Trong lúc Chung Hân lướt ngang qua người Lãnh Đồng, Lãnh Đồng đột nhiên đưa chân ra gạt chân của Chung Hân.
- Ahhhhhhhhh........
Một tiếng thét đau đớn vang lên, Lãnh Đồng đau đến muốn xông tới giết chết Chung Hân ngay.
Vừa rồi Chung Hân đã nhìn thấu tâm tư của Lãnh Đồng, khi chân Lãnh Đồng đưa ra trước mặt Chung Hân, cô đã nâng chân lên đôi giày cao gót nhọn liễu không lưu tình dùng hết sức dẫm xuống bàn chân của Lãnh Đồng.
Nhìn thấy Lãnh Đồng ôm chân vì đau đớn trong lòng Chung Hân vui đến không nói nên lời, từ lúc cô quay trở lại nơi này chắc việc làm vừa rồi của cô là việc khiến cô tự hào nhất.
- Chung Hân.... Tao sẽ không tha cho mày!
Lãnh Đồng gầm lên trong cơn giận dữ, liền xông tới bàn tay từ trên cao dán xuống gương mặt trắng nõn của Chung Hân.
Chung Hân nhìn thấy Lãnh Đồng mất đi lý trí hành động ngu xuẩn liền nhếch môi cười đắc ý.
- Đúng là đầu người óc heo.
Chung Hân vừa nói vừa nâng tay chụp lấy cánh tay mảnh mai của Lãnh Đồng, Chung Hân siết chặt cổ tay của Lãnh Đồng lạnh lùng nói.
- Tốt nhất cô không nên chọc đến tôi, bằng không...........
Chung Hân cố tình bày ra bộ mặt gian xảo nói không dứt câu để Lãnh Đồng tự suy nghĩ ra cô sẽ làm gì, Lãnh Đồng bị ánh mắt cùng với hành động mạnh mẽ của Chung Hân làm cho kinh hãi, từ lúc nào một người nhu nhược yếu đuối như Chung Hân lại trở nên đáng sợ đến như vậy?
Trong lúc này đột nhiên Chung Hân nhìn thấy Thần Phong từ bên ngoài đại sảnh bước vào, cô liền buông tay Lãnh Đồng ra lui về phía sau tự làm mình ngã xuống mặt đất.
Thần Phong bất ngờ trước cảnh tượng trước mắt, lúc này Lãnh Đồng đang đứng xoay lưng về phía anh bàn tay vẫn đang ở trên không trung, còn Chung Hân thi nằm thê thảm dưới mặt đất tay xoa xoa vào nửa bên mặt của mình.
Trong lòng Thần Phong nóng như lửa đốt anh bước hai bước thành một tới bên cạnh Chung Hân, vừa bước ngang qua người Lãnh Đồng anh đột nhiên đẩy Lãnh Đồng sang một bên khiến thân thể của Lãnh Đồng đụng vào bức tường bên phải.
- Hân Nhi, em có sao không?
Thần Phong lo lắng nhìn cô, Chung Hân bị ánh nhìn dịu dàng như nước của Thần Phong làm tim cô rung động, cô muốn nói cho anh biết mình không sao nhưng miệng lại không thốt ra được lời nào.
Nhìn thấy Chung Hân như vậy trong lòng Thần Phong đau nhói, chắc cô bị Lãnh Đồng doạ đến điếng hồn.
- Đồng Đồng em đang làm loạn cái gì?
Thần Phong vừa nói vừa đỡ Chung Hân đứng lên từ mặt đất, anh dịu dàng dìu cô đi ngang qua Lãnh Đồng.
Vừa bước ngang qua Lãnh Đồng Thần Phong liền ném cho Lãnh Đồng một ánh nhìn sắt lạnh, muốn cảnh cáo Lãnh Đồng ngàn lần vạn lần không nên đụng đến Chung Hân.
Nhìn thấy ánh mắt phát ra tia lửa của Thần Phong nhìn mình, Lãnh Đồng liền nép người sang một bên.
Thật đáng sợ, ánh mắt của Thần Phong thật đáng sợ, đây là lần đầu tiên Thần Phong lại tỏ ra giận dữ đến như vậy trước mặt cô.
- Chung Hân cũng do cô mà ra, Lãnh Đồng tôi xin thề sẽ khiến cô trả lại gấp mười lần nỗi nhục của ngày hôm nay.
Lãnh Đồng ôm một bụng đầy ấm ức nhìn theo bóng lưng hai người.
Chung Hân cô giỏi lắm, có ngày tôi sẽ lột bỏ cái mặt nạ nhu mì của cô.