- Thuộc hạ đi trước.
Lăng Triều cúi đầu cung kính nói rồi kéo Hứa Thừa Anh ra ngoài.
Hai người đi được vài bước Lăng Triều liền nhìn Hứa Thừa Anh nói.
- Hôm nay cậu bị sao vậy?
Thường ngày cậu là người thông minh nhất, chỉ cần nhìn thấy sắc mặt của chủ nhân liền hiểu suy nghĩ của ngài ấy.
- Hazzzzzz...
Chính vì tôi hiểu nên mới lo lắng, hiện tại chủ nhân đã có tình cảm với Chung Hân.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, chỉ e là chủ nhân sẽ quên đi tiểu thư Lãnh Thiên Hân.
Hứa Thừa Anh thở dài nói, từ trước tới giờ ngoài Lãnh Thiên Hân ra Thần Phong chưa từng để ý đến ai, nhưng vừa rồi ánh mắt của Thần Phong nhìn Chung Hân đã thay đổi không còn sự chán ghét của trước đây ngược lại có phần dịu dàng yêu thương.
Chung Hân ngồi trong phòng khách vừa nhìn thấy Hứa Thừa Anh và Lăng Triều, với gương mặt vô cùng phức tạp rời khỏi Thần Viên.
Chung Hân vội vàng đi lên thư phòng, cô rụt rè ló đầu nhìn qua cánh cửa được khép hờ, nhìn thấy Thần Phong đang ngồi trên sofa ngã đầu vê phía sau nhắm mắt lại định thần, đôi chân thon dài vắt chéo lẫn nhau, sau khi quan sát Thần Phong một lúc ánh mắt Chung Hân chợt chuyển vào khay thức ăn đặt trên bàn.
Đồ ăn trên khay vẫn còn nguyên chưa từng đụng đến, trong lòng cô nghĩ không biết Hứa Thừa Anh và người đàn ông kia đến báo cáo điều gì với Thần Phong, lại khiến anh không ngon miệng.
Nhìn vào dáng vẻ của Thần Phong cô nghĩ chắc anh vô cùng mệt mỏi, không biết vì lý do gì Chung Hân lại không tự chủ bước nhẹ nhàng đến phía sau ghế sofa.
Tuy Thần Phong vẫn nhắm mắt nhưng anh có thể cảm nhận được có người tiến đến gần mình, trong lòng của Thần Phong đột nhiên dựng lên một bức tường phòng thủ.
Cho đến khi mùi hương thoang thoảng của hoa Dạ Lý Hương xông thẳng vào mũi anh, Thần Phong mới buông xuống sự đề phòng trong lòng mình.
Bàn tay Chung Hân vừa chạm vào đầu của Thần Phong, đôi mày anh hơi giật giật đó là phản ứng của sự cảnh giác đối với người khác khi chạm vào người của anh.
Cảm giác được Thần Phong không có sự bài xích đối với cô, đôi tay mềm mại đưa đến huyệt thái dương của Thần Phong làm động tác xoay vòng theo kim đồng hồ.
Chung Hân từng học qua khi một người căng thẳng mệt mỏi, chỉ cần nhẹ nhàng massage huyệt thái dương sẽ cảm thấy nhẹ nhõm dễ chịu hơn nhiều, đúng như Chung Hân nghĩ đôi mày rậm đang câu lại vì động tác này của cô từ từ giãn ra.
Chung Hân vừa massage cho Thần Phong ánh mắt vừa quan sát gương mặt tuấn tú của anh.
Sao người đàn ông này lại có dung mạo đẹp đến như vậy?
Sống mũi cao cái cằm kiêu ngạo, cặp mắt to hai mí rõ rệt nhìn vào thật thu hút, thu hút đến nổi khiến người đối diện cảm giác như bị lạc vào một không gian nào đó không tìm ra lối thoát, mặc dù anh đang nhắm mắt nhưng ánh mắt của anh cô sẽ không bao giờ quên được.
Chung Hân không hiểu vì sao từ lúc gặp lại Thần Phong sự vui vẻ trong anh đã không còn nữa, cái Chung Hân nhìn thấy chỉ là sự thâm sâu khó đoán.
Cả căn phòng lúc này thật yên tĩnh yên tĩnh đến nổi Chung Hân chỉ còn nghe được tiếng nhịp tim của Thần Phong, tiếng hít thở đều đều của anh nói cho cô biết Thần Phong đã ngủ.
Chung Hân ở bên cạnh Thần Phong gần một năm tuy hai người ít khi ngủ chung giường, nói cho đúng hơn là chỉ một lần duy nhất lúc Thần Phong say mềm không còn ý thức quay trở về Thần Viên, còn lại đa số thời gian Thần Phong đều ở ngoài khi trở về anh cũng chỉ ngủ trong thư phòng.
Nhưng Chung Hân biết Thần Phong rất khó ngủ, anh rất nhạy cảm với tiếng ồn, chỉ cần một tiếng động nhỏ Thần Phong cũng giật mình tỉnh giác.
Chung Hân đợi đến khi Thần Phong ngủ thật say cô mới từ từ rút tay về, Thần Phong dù đang ngủ say nhưng khi bàn tay ấm áp kia vừa rời khỏi đầu anh, Thần Phong liền cảm nhận được cặp mắt thâm thúy từ từ mở ra.
Anh xoay đầu nhìn Chung Hân lúc này đang đứng sau lưng anh nhìn anh với cặp mắt sáng lung linh như những vì sao trên bầu trời, sáng đến nỗi Thần Phong bị cuống vào đó.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau ánh mắt của Thần Phong khiến Chung Hân cảm thấy áp lực vô cùng, không khí xung quanh cơ hồ giảm xuống một cách trầm trọng làm Chung Hân cảm thấy ngộp thở.
- Tôi có chuyện cần nói với anh.
Chung Hân lên tiếng phá vỡ bầu khổ khí quái đản này.
Thần Phong vẫn như cũ không nói gì cặp mắt nhìn cô giống như đang đợi cô nói tiếp.
Chung Hân liền chuyển tầm mắt của mình sang chỗ khác, cô thật không quen khi Thần Phong nhìn mình như thế này.
- Thứ bảy tuần tới có một hoạt động từ thiện gây qũy cho những đứa bé mồ côi, tôi được mời đến trình diễn.
- Vậy thì sao?
Thần Phong lãnh đạm nói, ánh mắt hơi khép lại bàn tay nâng lên xoa xoa huyệt thái dương.
Sắc mặt của Thần Phong vô cùng mệt mỏi, Chung Hân không biết anh cảm thấy khó chịu ở chỗ nào.
- Tôi sẽ tự mình đến đó.
Từ lúc cô mang trên người danh phận Thần phu nhân, Thần Phong đã không cho cô xuất đầu lộ diện trước công chúng, nhưng hoạt động lần này mang lại nhiều ý nghĩa cho những đứa trẻ mồ côi và quan trọng nhất cô biết hai người cô muốn gặp cũng sẽ có mặt ngày hôm đó, nếu lỡ cơ hội này cô không biết đến lúc nào mới gặp được họ, nên dù cô biết Thần Phong không thích cô vẫn nhận lời Tim, người đứng ra tổ chức buổi hoạt động này.
- Không được!
Thần Phong không cần suy nghĩ liền nói, cặp mắt của anh lúc này vẫn nhắm nghiền.
Chung Hân nghe xong liền tức đến xanh cả mặt, cô giận dữ nói.
- Tôi đến đây là để thông báo với anh, chứ không phải hỏi ý của anh.
Chung Hân lúc này như một con sư tử hung hăng vươn mống vuốt của mình, Thần Phong nghe cô nói vậy liền mở mắt ra thích thú nhìn cô.
Thật không ngờ khi người phụ nữ này nỗi giận cũng khá thú vị.
- Tôi nói không được tức là không được, em có hiểu không?
Thần Phong chăm chú nhìn cô, anh muốn biết tiếp theo sau Chung Hân sẽ làm gì.
- Không được, cũng phải được!
Chung Hân nói năng cộc lốc sắc mặt cũng vì quá giận nên từ xanh chuyển sang đỏ.
Vừa nói xong Chung Hân không cho Thần Phong cơ hội để nói tiếp liền xoay người đi xăm xăm ra ngoài.