• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghĩ đến cái tên Hồ Điệp này, Lăng Triều chợt nhớ đến chuyện trước đây.

- Mười hai năm trước khi tôi mới vừa gia nhập vào hắc đạo, đã từng nghe người trong giới lan truyền hai tổ chức sát thủ đứng nhất nhì trên thế giới thời bấy giờ chính là tổ chức Thần Long và tổ chức Kim Xà, họ có tay chân khắp nơi trên toàn thế giới.

Tổ chức Thần Long nhận nhiệm vụ giết những tên cặn bã trong xã hội, trong khi đó tổ chứ Kim Xà sẽ nhận tất cả nhiệm vụ dù tốt hay xấu họ chẳng màng, cái họ quan tâm chính là tìm cách củng cố thế lực của mình để tiêu diệt tổ chức Thần Long.

Nhưng không biết vì sao mười năm trước hai tổ chức sát thủ này đột nhiên hợp nhất, đổi tên thành Tổ Chức Kim Long.

Hiện tại Nam Ca chính là người cầm đầu của tổ chức, nhưng bên ngòai có lời đồn đại đến khi Nam Cường, con trai của Nam Ca và Hàn gia được tròn 16 tuổi sẽ chính thức tiếp nhận tổ chức Kim Long này.

Lăng Triều chậm rãi kể cho Hứa Thừa Anh nghe.

- Chuyện này tôi đã từng nghe qua, nhưng nó có liên quan gì đến Hồ Điệp?

Hứa Thừa Anh nghe Lăng Triều nói vậy trong lòng vẫn chưa hiểu rõ.

- Hiện tại Hồ Điệp chính là nữ sát thủ đứng đầu của tổ chức Kim Long, cô ta là một người máu lạnh ra tay tàn nhẫn không để cơ hội cho kẻ địch phản kích.


Mấy năm gần đây tuy cái tên Hồ Điệp này được nhắc đến rất nhiều vì lối hành sự vô tình lãnh khốc không thua gì với sát thủ Tử Thần thời xưa, nhưng điều khiến người trong hắc đạo xôn xao không phải là sự độc ác của cô ta.

Ngòai cái hình xăm con bướm trên vai ra, không một ai nhìn thấy dung nhan thật sự của cô ta cả, những kẻ nhìn thấy dung mạo của Hồ Điệp đều bị cô thẳng tay đưa xuống âm tào địa phủ để phục mệnh với Diêm Vương.

Chỉ cần nghĩ đến người đẹp băng lãnh này trong ánh mắt của Lăng Triều không khỏi hiện lên sự thích thú.

- Cậu chắc là cô ta?

Hứa Thừa Anh nghe Lăng Triều nói vậy trong lòng tò mò, một người phụ nữ thần bí nguy hiểm như cô ta luôn khiến người khác phải hiếu kỳ.

- Tôi không chắc!

Nhưng dựa theo những gì cậu thấy, tôi chỉ nghĩ ra được cô ta mà thôi.

Không ai có khả năng khiến chủ nhân bị thương ngoài cô ta ra.

Hôm nay Chung Hân cũng như thường lệ ngồi trước cửa sổ sát mặt đất, ánh mắt thâm thuý cứ nhìn ra cánh cổng bằng sắt được phủ lên bởi lớp sơn màu trắng nhìn vào thật hùng vĩ, chia ranh giới giữa biệt thự Thần Viên với bên ngoài.

Tiểu Thu trên tay cầm một bình hoa Dạ Lý Hương do đích thân Chung Hân cắt ngoài vườn hoa vào.

Từ khi hoa trong vườn được Chung Hân tận tình chăm sóc, hoa Dạ Lý Hương cũng tốt và mọc thêm rất nhiều nhánh hoa um tùm.

Mỗi ngày Tiểu Thu đều phụ trách thay nước bình hoa cho Chung Hân, vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Chung Hân suy tư ngồi trước cửa sổ nhìn ra ngòai cổng lớn, chờ đợi một người mà trong lòng Chung Hân hiểu rất rõ sẽ không vì cô mà quay trở về, Tiểu Thu đau lòng lên tiếng.

-Thiếu Phu Nhân, chị đừng chờ nữa, thiếu gia đã một tháng mấy không về nhà.

Em nghĩ chắc cậu ấy đã ra nước ngoài công tác.

Thật ra Tiểu Thu không biết Thần Phong có ra nước ngoài hay không, cô chỉ nói vậy để Chung Hân cảm thấy dễ chịu hơn.

Nhìn thấy Chung Hân mỗi ngày đều ngồi thất thần chờ thiếu gia, Tiểu Thu cảm thấy xót xa trong lòng.

Chung Hân nghe Tiểu Thu nói vậy liền xoay mặt lại nhìn Tiểu Thu nở một nụ cười yếu ớt.

- Chắc là vậy.

Chung Hân buồn bã đứng lên trong lòng cô biết Tiểu Thu chỉ nói vậy để an ủi cô, chứ việc của Thần Phong đau đến phiên người giúp việc như Tiểu Thu biết.

Chung Hân nhìn thấy bình hoa trên tay của Tiểu Thu trong lòng cảm thấy vui hẳn lên, cô bước tới nhận lấy bình hoa dịu dàng đưa đến mũi nhắm mắt lại hít vào một hơi thật sâu.

Mùi hương ngào ngạt tỏa ra từ hoa Dạ Lý Hương làm Chung Hân nghĩ đến những chuyện thời thơ ấu.

Nghĩ đến mẹ, nghĩ đến ba nghĩ đến Thần Phong nghĩ đến cậu thanh niên Phillip luôn theo bên cạnh cô.

Sắc mặt vừa chớm nở nụ cười dịu dàng đột nhiên đông cứng lại, ánh mắt mông lung làm người ta nhìn vào không nhìn thấu được nội tâm của cô.

Tiểu Thu theo bên cạnh Chung Hân hơn nửa năm nói cho chính xác là 9 tháng, trong thời gian chín tháng này Tiểu Thu luôn quan sát Chung Hân.

Cô cảm nhận được trên người Chung Hân có gì đó lạ lạ, trong niềm vui lúc nào cũng tàng ẩn một nỗi sầu không rõ.

Chung Hân bước đến cái bàn bên cạnh, cô nhẹ nhàng đặt bình hoa trở về vị trí của nó.

Chung Hân quay người lại cất bước nhẹ nhàng vào phòng tắm, đột nhiên tiếng thủy tinh vỡ nát vang lên từ phía sau cô.

"Choang............"

Chung Hân và Tiểu Thu hoảng hốt, cùng một lúc xoay người lại xem.

Đập vào mắt hai người chính là bình hoa vỡ nát, những nhánh hoa Dạ Lý Hương nằm thê thảm dưới vũng nước trên sàn nhà mảnh vụn thủy tinh văng ra tứ tung, khiến Chung Hân cảm giác bất an trong lòng.

Chung Hân bất tri bất giác khom người nhặt lên những nhánh hoa Dạ Lý Hương mà cô yêu thích nhất.

- Thiếu Phu Nhân, cẩn thận.

Tiểu Thu vừa nói dứt câu bàn tay trắng như tuyết, bị mãnh vỡ thuỷ tinh ghim sâu vào.

Tiểu Thu quýnh quáng đỡ Chung Hân lên để cô ngồi lại trên giường, Tiểu Thu vươn tay rút một tờ khăn giấy chậm lại vết thương trên ngón tay của Chung Hân.

Cô lật đật chạy ra ngoài gọi người giúp việc đến thu dọn những mảnh vỡ nằm khắp nơi trên sàn nhà.

Chung Hân ngồi bất động, ánh mắt có phần sợ hãi nhìn vào ngón tay đang chảy máu của mình.

Đó là điềm báo, điềm báo của việc không may.

Tiểu Thu quay trở lại liền nhìn thấy Chung Hân ngồi ngây người nhìn vào tay của mình, cô bước đến gần Chung Hân.

Tiểu Thu nhìn thấy toàn thân Chung Hân run rẩy, đột nhiên Chung Hân vươn tay nắm lấy tay của Tiểu Thu siết chặt đau đến nổi Tiểu Thu cảm giác bàn tay của mình sắp bị Chung Hân bẻ gãy.

- Tiểu Thu, chị rất sợ.

Trước khi mẹ chị qua đời cũng đã từng xuất hiện cảnh tượng này, chị không biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì.

Giọng nói run run của Chung Hân chợt dừng lại một chút, bàn tay đang nắm chặt tay Tiểu Thu bất giác kéo cô đến gần hơn.

- Tiểu Thu, thiếu gia có xảy ra chuyện gì không?

Chung Hân giật mình kinh ngạc khi ý thức được những gì mình vừa nói ra, cô không ngờ người quan trọng nhất trong lòng cô bây giờ lại là Thần Phong.

Vừa suy nghĩ đến việc có chuyện không may sẽ xảy ra với người cô yêu thương nhất, Chung Hân liền nghĩ đến Thần Phong trước tiên.

Trong lời nói của Chung Hân Tiểu Thu nghe ra được sự quan tâm mà từ trước tới giờ Tiểu Thu chưa từng thấy qua ở Chung Hân.

- Thiếu Phu Nhân, chị bình tĩnh đó chỉ là việc ngoài ý muốn mà thôi.


Thiếu gia sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, Thiếu gia là người nắm trong tay thế lực tối cao với tầm ảnh hưởng lớn trong xã hội, em chưa từng nghe qua có người muốn đối phó với thiếu gia.


Chị yên tâm đi sẽ không sao đâu.


Tiểu Thu dùng tay vỗ vỗ lên mu bàn tay Chung Hân để trấn an cô.


Nghe Tiểu Thu nói vậy Chung Hân mới vơi đi phần nào lo lắng nhưng trong lòng vẫn còn vương vấn niềm bất an kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK