Hứa Thừa Anh biết khi Thần Phong tỉnh lại nhất định muốn trở về Thần Viên.
Sau khi đưa Thần Phong về biệt thự,
Hứa Thừa Anh đã cho người nghiêm ngặt canh chừng trong và cả ngoài biệt thự một cách cẩn thận.
Bác Phúc không hề kinh ngạc về việc
Thần Phong bị trọng thương, ông là tâm phúc của Thần Phong nên chuyện của Hội Thần Hoa ông cũng biết, có đều không nói ra miệng thôi.
Còn về phần Tiểu Thu và mấy người giúp việc bị một màng bảo vệ hoành tráng này làm cho kinh hãi.
Biệt thự Thần Viên lúc này như một nhà giam sang trọng, mỗi một góc đều có vệ sĩ canh chừng.
Tháng đầu tuy tính mạng của Thần Phong không còn nguy hiểm nhưng anh luôn ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, lúc nào Cao Trí cũng trực bên cạnh giường của Thần Phong tránh xảy ra việc rủi ro.
Cho đến tháng thứ hai khi Thần Phong ý thức được chuyện gì đã xảy ra, Cao Trí mới rời khỏi nhưng cách vài hôm sẽ đến xem tiến triển hồi phục của Thần Phong.
Tám giờ tối trong phòng ngủ chính yên tĩnh đến nổi khiến người ta cảm giác ớn lạnh trong lòng, tiếng động duy nhất chính là tiếng tích tắc từ chiếc đồng hồ treo trên tường.
Cái đèn ngủ trên đầu giường tỏa ra ánh sáng màu cam nhàn nhạt chiếu thẳng lên thân hình cao lớn của Thần Phong.
Lúc này Thần Phong mới vừa tỉnh lại, được Hứa Thừa Anh đỡ dậy ngồi dựa tấm lưng vạm vỡ vào đầu giường, tấm chăn màu trắng tuỳ tiện phủ lên nửa thân dưới của anh.
Thần Phong đau lòng ngã đầu về phía sau, nhắm mắt lại cảm nhận mùi hương quen thuộc của Chung Hân.
Trong căn phòng này chỗ nào cũng lưu lại dấu tích của cô, từ những vật dụng hàng ngày cho đến tấm trải giường đều lưu lại mùi hương đặc trưng của Chung Hân.
Đột nhiên giọng nói âm lãnh của Thần Phong vang lên, khiến Hứa Thừa Anh và Lăng Triều cảm giác vô dụng vô cùng.
- Thừa Anh, có tìm được Hân Nhi chưa?
Việc đầu tiên Thần Phong quan tâm chính là tung tích của Chung Hân, cho dù anh không thể xuống giường cũng phải dùng mọi cách để tìm cô cho bằng được.
Hứa Thừa Anh với nét mặt bất lực không biết phải nói gì đành cúi đầu trước mặt anh.
Nhìn thấy Thần Phong sa sầm mặt Lăng Triều liền lên tiếng.
- Chủ nhân, thuộc hạ đã cho người tìm khắp nơi cũng không thấy, chắc Chị dâu đã rời khỏi Trung Quốc.
Trong ánh mắt sắc bén của Thần Phong chợt sẹt qua tia lạnh lẽo, anh chau mày cất giọng trầm khàn.
- Các người khiến tôi quá thất vọng, không biết từ lúc nào các người lại trở nên vô dụng đến như vậy?
Có điều tra danh sách hải quan xem có tên Hân Nhi không?
Câu cuối cùng Thần Phong gầm lên trong cơn thịnh nộ, khiến Hứa Thừa Anh và Lăng Triều cảm giác thấp thỏm trong lòng.
Hứa Thừa Anh cúi đầu nhẹ giọng lên tiếng.
- Thuộc hạ đã cho người điều tra, nhưng không có tên Chung Hân hay Lãnh Thiên Hân trong danh sách hải quan.
Khi nói ra những lời này Hứa Thừa Anh cũng cảm thấy khó tin, một người sống sờ sờ không thể đột nhiên như không khí biến mất không tung tích.
Nghe Hứa Thừa Anh nói vậy trong lòng Thần Phong cảm giác bất an, anh nghĩ trong chuyện này chắc chắn có người cố tình che giấu tung tích của Chung Hân.
Ngẫm nghĩ một chút Thần Phong chợt khom người tới cầm lấy điện thoại di động trên bàn bên cạnh, hành động mạnh bạo này của anh đã động đến vết thương trên người khiến Thần Phong đau đến toát mồ hôi trán.
Thần Phong không quan tâm đến cơn đau trên người, lập tức bấm vào một dẫy số quen thuộc trên điện thoại.
- Phong, cậu đã ổn.
Giọng nói lạnh lùng của Tần Gia Uy vang lên, khiến tâm trạng của Thần Phong càng thêm buồn bực.
Đúng như những lời Tần Gia Uy đã nói trước đây, bây giờ anh thật sự rất hối hận vì mình đã không trân trọng Chung Hân.
- Gia Uy, cậu hãy giúp tôi một chuyện....
Thần Phong nói đến đây đột nhiên dừng lại, lúc này Tần Gia Uy đang bật loa ngoài nói chuyện với Thần Phong vì Đường Vịnh Hi đang ngồi trên đùi của Tần Gia Uy trong thư phòng.
- Phong cậu cần gì cứ nói.
Tần Gia Uy vừa nói vừa khom tới yêu thương đặt lên má của Đường Vịnh Hi một nụ hôn nhẹ.
- Tôi.....tôi muốn nhờ cậu tìm một người.
Giọng nói trầm khàn mang theo sự khó xử của Thần Phong vang lên, anh thật sự không muốn Tần Gia Uy cảm thấy đắc ý vì lời nói của mình trước đây đã trở thành sự thật.
Thật ra thì trước khi Thần Phong gọi cho Tần Gia Uy, anh đã biết về chuyện Chung Hân cuối cùng cũng chịu không nổi mà rời khỏi Thần Phong.
Anh biết sớm muộn gì Thần Phong cũng sẽ điện thoại nhờ anh, vì trên thế gian này ngoài hai vợ chồng Lôi Lạc Thiên ra, hacker giỏi nhất chính là vợ yêu của anh Peace.
- Cậu muốn tôi giúp cậu tìm vợ?
Tần Gia Uy hỏi cho có hình thức chứ trong lòng anh đã biết câu trả lời.
Đường Vịnh Hi nghe anh nói vậy ánh mắt thích thú nhìn Tần Gia Uy, cô đã nghe qua về chuyện Thần Phong và cô vợ trên danh nghĩa của anh.
Điều khiến Đường Vịnh Hi hứng thú chính là tại sao, sau thời gian một năm Thần Phong mới động lòng.
- Phải.
Giọng nói mang theo nhiều nỗi xót xa của Thần Phong vang lên, khiến ánh mắt lạnh lùng của Tần Gia Uy phát sáng.
Một chữ ngắn gọn đã nói lên tất cả, Tần Gia Uy mỉm cười rốt cuộc người bạn thân này của anh cũng đã suy nghĩ thông suốt, biết được người nào là quan trọng nhất trong lòng mình.
- Được, sau khi điều tra xong tôi sẽ cho cậu hay.
Tần Gia Uy nói xong liền cúp máy, bàn tay to lớn choàng qua eo của Đường Vịnh Hi kéo cô sát vào lòng.
Đường Vịnh Hi kinh ngạc trong lòng, bàn tay mềm mại vươn lên vuốt ve khoé môi anh.
- Gia Uy, xem ra người bạn này đối với anh rất quan trọng.
Đường Vịnh Hi cười tươi nhìn anh dịu dàng nói, từ trước tới giờ ngoài chuyện của cô và Gia Nghiêm ra Tần Gia Uy chưa từng vì ai mà nở một nụ cười, nhưng hôm nay anh đã vì Thần Phong mà cười vui vẻ.