• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

* Xin lỗi các em vì thời gian qua chị không đăng chương mới.

Hiện tại chị đang đi du lịch Vietnam 4 tuần, khoảng thời gian này chị sẽ dành thời gian cho gia đình và bà con lâu ngày không gặp.

Nên chị không có thời gian để viết truyện, mong các em thong cảm.

Khi trở về Úc chị sẽ đăng nhiều hơn.

---------------------------------------------

Hai năm nay không có ngày nào Chung Hân không nghĩ đến tình cảnh khi cô gặp lại Thần Phong, cho dù cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đối mặt với anh, nhưng khi đối diện với Thần Phong cô không thể nào kiềm chế được sự căng thẳng trong lòng mình.

Chung Hân không tự chủ đảo cặp mắt sắc bén qua người của Thần Phong, không muốn cho anh biết cô đang quan sát anh.

Người đứng trước mặt cô chính là Thần Phong, nhưng Thần Phong bây giờ đã thay đổi.


Khi bác Văn nói cô thật sự không tin, trong lòng vẫn ôm hy vọng rằng bác Văn đã hiểu lầm đến anh.

Nhưng khi Thần Phong đứng trước mặt cô, cô mới tin rằng anh đã thay đổi không còn là chàng thanh niên lúc nào cũng thu hút người khác bằng nụ cười rạng rỡ và ánh mắt chính trực, khiến người đối diện chỉ cần nhìn vào sẽ tin tưởng anh vô điều kiện.

Anh vẫn như ngày nào, vẫn là gương mặt đẹp trai đó, nhưng trong ánh mắt đã không còn sự dịu dàng của lúc xưa, vẫn là nụ cười rực rỡ đó nhưng nụ cười bây giờ đã không còn sự hồn nhiên trong sáng nữa, ngược lại cái cô nhìn thấy chính là sự thâm trầm khó đoán.

Chạm phải ánh mắt khinh miệt của Thần Phong đang hùng hổ nhìn mình, Chung Hân lúng túng chuyển tầm mắt xuống bàn tay đang siết chặt cái hộp thuốc màu trắng vì hồi hộp.

"Cụp."

Một tiếng cụp vang lên làm Chung Hân giật thót mình ngước mặt lên nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Thần Văn bực bội đặt mạnh tách trà xuống cái bàn cafe thuỷ tinh trước mặt, ông tức giận vì thái độ không phân tôn ti này của Thần Phong.

-Đây là nhà của ba...muốn đi hay ở không đến phiên con quản!

Thần Văn gằn giọng lên tiếng, ông thật bất mãn với hành vi vô lễ của đứa con này.

-Tuỳ ba thôi.

Thần Phong đứng lên nói với giọng bất cần, anh chán nhất là bộ mặt tỏ ra nghiêm nghị của ông.

Anh không muốn đối diện với ba mình dù chỉ là một phút ngắn ngủi, trong lúc Thần Phong chuẩn bị bước lên bực thang được thiết kế theo kiểu Châu Âu sang trọng làm bằng gỗ cẩm lai, đột nhiên bước chân anh chợt dừng lại theo lời nói của ba anh.

-Tháng sau con và Hân Nhi sẽ cử hành hôn lễ.

Lời nói của Thần Văn làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc ngoại trừ Chung Hân ra.

Hứa Thừa Anh đứng một bên nhìn Thần Phong, trong lòng lo lắng sợ Thần Phong sẽ nổi trận lôi đình.

Thần Phong đứng bất động vài giây trong đầu phân vân không biết ông đang nghĩ gì, đột nhiên giọng cười ma quỷ của Thần Phong vang lên khiến cả căn phòng yên tĩnh một cách đáng sợ bất giác tràn ngập bởi hàn khí.

"Ha ha ha....."

Anh miễn cưỡng xoay người lại nhìn Thần Văn bằng ánh mắt thách thức.

Ông muốn giở trò gì?

Cô gái này không phải là người phụ nữ của ông sao?

Tại sao lại bất anh phải cưới cô ta?.

Thần Phong nghi ngờ dùng ánh mắt sắc bén quan sát nét mặt kiên quyết của Thần Văn, lúc này vì tức giận đã không còn sự ôn hoà của một nghệ sĩ đàn dương cầm nữa.

-Được!.

Nói xong Thần Phong liền quay đầu lại đi một mạch lên trên lầu, để lại sau lưng không biết là bao nhiêu ánh mắt khó hiểu nhìn theo bóng lưng ngang tàng của anh.

Bác Ninh đứng một bên thở dài trong lòng cảm thấy thương sót cho số phận của Chung Hân, ông đã chăm nom Thần Phong từ nhỏ nên chỉ cần Thần Phong nhíu mày Bác Ninh liền biết trong lòng anh đang nghĩ gì.

-Bác Văn, con không biết mình có thể làm trái tim anh ấy ấm áp trở lại không.

Chung Hân ngồi xuống bên cạnh ông nói với giọng bất lực, với thái độ vừa rồi của Thần Phong, trong lòng cô biết anh là một người rất khó có thể chinh phục.

-Con yên tâm, bác có mắt nhìn người rất tốt.

Bác nói con được thì chắc chắn con sẽ làm được, bác biết tính tình của đứa con này, nhưng lúc đầu phải làm khó đến con.

Thần Văn vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Chung Hân nói, ông làm ra những việc này không phải vì ông mà là vì Thần Phong và cô.

Ông chỉ mong sao tình yêu của cô có thể cảm hoá được Thần Phong, cũng như tình yêu của Thần Phong dành cho cô, có thể khiến sự thù hận trong lòng cô tiêu tan.

Vì ông biết một người luôn sống trong thù hận sẽ không bao giờ được hạnh phúc.

Lúc này Thần Phong đang đứng trên lầu nhìn xuống, khi anh nhìn thấy ba của mình nắm lấy bàn tay trắng nõn của Chung Hân một cách âu yếm, trong lòng anh càng thêm phẫn nộ.

Anh nóng giận đi xăm xăm đến phòng, dùng chân đá văng cánh cửa phòng ngủ ra, với nét mặt hầm hầm bước vào trong.

Hứa Thừa Anh nhìn thấy nộ khí của Thần Phong, liền đứng sang một bên trước cửa phòng không dám đến gần Thần Phong.

Bàn tay to lớn thô bạo giật mạnh cái cà vạt sọc màu xanh nhạt, đeo trên cổ ném sang một bên.

Được! nếu ông đã không ngại hai cha con dùng chung một người phụ nữ, vậy anh cũng chẳng màng.

Giận thì nói vậy nhưng thật ra Thần Phong là một người vô cùng chấp nhất, phụ nữ không trong sạch anh tuyệt đối sẽ không chạm vào.

Một tháng trôi qua thật nhanh, Chung Hân không hề rời khỏi biệt thự Thần Viên nửa bước.

Vốn vĩ Chung Hân là một cô gái với tính tình hoạt bát đáng yêu, nhưng vì mấy năm trốn tránh Triệu Nhàn nên Chung Hân không được tiếp cận với người ngoài, thời gian mẹ và cô lưu lại một nơi lâu nhất cũng chỉ là vài tháng cho đến một năm.

Từ lúc đó trở đi Chung Hân không có bạn bè cũng xem như không có người thân, ngoài Thần Văn thường xuyên giếng thăm lo lắng quan tâm cho hai mẹ con ra, người còn lại chính là Kim Chấn Huy người bạn duy nhất của cô.

Thời gian hai năm khi cô ở Mỹ chăm chú học đàn dương cầm, trong dịp tình cờ cô quen được Kim Chấn Huy anh ấy là người bạn thân cũng là người anh kết nghĩa của cô.

Quả đúng như câu "giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, chỉ trong vòng thời gian một tháng cả biệt thự Thần Viên trên dưới đều có thiện cảm với Chung Hân.

Từ bác Ninh quản gia cho đến mấy người giúp việc và cả những người chăm nom vườn hoa đều quý mến Chung Hân thật lòng, vì tính tình hoạt bát dễ gần hay giúp đỡ người khác nên mới được nhiều người yêu mến.

Hôm nay là ngày đầu tiên của mùa Xuân một mùa tràn đầy sức sống, những bông hoa xinh đẹp tranh nhau chớm nở biến những vườn hoa với phong cảnh nhạt nhẻo âm u của mùa Đông trở nên một nơi tràn đầy sinh khí, mùa xuân cũng đem lại cho mọi người cảm giác của sự sống, của niềm hy vọng, cũng là mùa Chung Hân thích nhất.

Vì mùa Xuân mang lại cho Chung Hân cảm giác mọi thứ đều bắt đầu lại từ đầu, những sự đau thương tột cùng sẽ như cơn gió mùa Đông giá rét thoáng trôi qua tận chân trời xa xăm.

Ngòai trời lúc này thật mát mẻ, Chung Hân cùng với người giúp việc đang chăm chú chăm sóc những cây hoa trong vườn, mặt trời giữa trưa với ánh sáng gắt gao xuyên qua những tán cây um tùm chiếu thẳng xuống thân hình mảnh mai với chiếc đầm dài màu đỏ, khom người cẩn thận cắt tỉa từng cành cây khô khốc.

- Tiểu Thu, tại sao trong vườn hoa chỉ trồng duy nhất một loài hoa Dạ Lý Hương này?



Thật kỳ lạ Chung Hân chưa từng nhìn thấy một ngôi biệt thự rộn lớn xa hoa như thế này lại không hề có bong hoa xinh đẹp như Hoa Lan, Hoa Oải Hương, Hoa Uất Kim Hương ngược lại chỉ trồng một loại hoa Dạ Lý Hương với sắc màu trắng nhạt nhẽo thật khiêm nhường.


Một loại hoa tượng trưng cho sự kín đáo, nhưng thật đáng tiếc loài hoa Dạ Lý Hương này chỉ sống trong thế giới của riêng mình, một loại hoa luôn tiềm ẩn nhiều nỗi tâm sự.


Những bong hoa khác khi chạm phải ánh sáng bình minh lập tức tranh nhau phô bày sắc màu tươi tắn, ngược lại hoa Dạ Lý Hương thật khép nép thu mình vào lúc những tia sáng rạng đông rọi vào, chỉ nở duy nhất vào thời điểm ban đêm, những chùm hoa Dạ Lý Hương màu trắng nhạt rủ xuống từ từng khóm lá xanh um tùm, không thể nào làm rung động trái tim của người yêu sắc màu sặc sỡ ngoài mùi hương thơm ngát làm động lòng người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK