* Quyển 1: Bá Chủ Hắc Đạo Cưng Chiều Vợ Sát Thủ.
( Lôi Lạc Thiên và Trình Lam).
*Quyển 2: Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Luật Sư Kiêu Ngạo Của Mình.
( Mạnh Hùng và Kiều Nhi).
* Quyển 3: Cô Vợ Xã Hội Đen Của Ông Trùm Hắc Đạo.
( Nam Liệt và Hàn Mạc).
*Quyển 4: Cô Vợ Thần Bí Của Ông Hoàng Làng Giải Trí.
( Tràn Hạo và Tần Gia Duyên)
*Quyển 5: Vợ Yêu Của Ông Trùm Mafia.
( Tần Gia Uy và Đường Vịnh Hi)
*Quyển 6: Tổng Tài Máu Lạnh Và Cô Vợ Trên Danh Nghĩa.
( Thần Phong và Chung Hân)
---------------------------------------------
Tại bệnh viện Thân Ái toạ lạc ngay trung tâm thành phố New York, một đội ngũ bác sĩ tinh anh đang tiến hành hàng loạt kiểm tra và cấp cứu cho bệnh nhân nằm trong phòng 155.
Sau một lúc dùng hết khả năng của mình, họ bất lực lắc đầu trong vẻ hối tiếc.
-Bệnh nhân Chung Hoa, đã tử vong vòng vào lúc 8.39 phút sáng.
Một vị bác sĩ cởi bỏ khẩu trang trên mặt, nhìn vào đồng hồ đeo trên cổ tay tuyên bố.
Mấy phút sau một căn phòng ồn ào bao quanh bởi bác sĩ và y tá đột nhiên trở nên bình lặng một cách đáng sợ.
Một cô gái với thân hình mảnh mai mái tóc dài màu đen ống ánh phủ xuống đôi vai gầy gò yếu ớt, ngồi bên giường bệnh với thần sắc tiều tụy.
Vốn vĩ cô sở hữu gương mặt hình trái tim, làn da hồng hào cặp mắt sáng long lanh nhưng bây giờ vì thức khuya dậy sớm chăm sóc cho người mẹ mắc bệnh nan y, thần sắc giờ đã trở nên vô cùng nhợt nhạt không còn sức sống, cặp mắt thâm quầng.
Bàn tay trắng nõn run run cầm lấy bàn tay gầy gò của mẹ, lúc này đã không còn hơi ấm nằm yên trên giường bệnh.
Cô thật bình tĩnh cho dù trong lòng có đau đến tê tâm phế liệt, nhưng ngoài mặt cô không hề tỏa ra chút biểu cảm gì.
Từng giọt từng giọt nước mắt nóng hỏi rơi xuống khuôn mặt tuyệt vọng, dừng lại trên mu bàn tay lạnh tanh của mẹ đang được cô áp sát vào cò má của mình.
-Hân Nhi, con đừng buồn.
Cái chết chính là sự giải thoát cho mẹ con.
Bàn tay to lớn mềm mại của Thần Văn
một nghệ sĩ đàn dương cầm nổi tiếng nhất thế giới, đặt trên đôi vai khẳng khiu nói ra những lời an ủi, Chung Hân không nói gì cô cắn môi giữ thái độ im phăng phắc.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề cùng với tiếng bíp bíp phát ra từ thiết bị y tế, khiến lòng Thần Văn đau như dao cắt.
Một cô gái chỉ mới 16 tuổi lại phải trải qua sự đau đớn tận tâm hồn lẫn thể xác, làm sao con bé có thể chịu nổi để vượt qua thời gian đau khổ này.
Thần Văn buồn bã lắc đầu, ông và mẹ Chung Hân là bạn thân, nhưng 5 năm trước khi Lãnh Minh người ba Chung Hân tôn kính nhất đưa một người phụ nữ và đứa con gái ngoài giá thú về Lãnh gia mọi việc đều thay đổi.
Triệu Nhàn là người phụ nữ độc ác vì muốn chiếm được vị trí Lãnh phu nhân và muốn con gái Lãnh Đồng của mình làm người thừa kế duy nhất của tập đoàn Lãnh Thị.
Triệu Nhàn đã cho người âm thầm theo dõi hai mẹ con Chung Hoa, chờ đợi thời cơ thích hợp ra tay trừ khử hai người.
Trên đường Chung Hoa đưa Chung Hân từ biệt thự Lãnh gia đến trường học đột nhiên xe bị đứt thắng.
Cũng may hai mẹ con Chung Hân kịp thời nhảy ra khỏi xe, Chung Hoa biết việc này không phải là một tai nạn.
Bà biết Triệu Nhàn đã có âm mưu để giết hai mẹ con bà từ lâu.
- Chị hai, em thấy chiếc xe đã đâm xuống vực thẳm chắc chắn hai mẹ con Chung Hoa đã chết.
Lúc này Chung Hoa đang ẩn núp trong một bụi cây bên cạnh, bàn tay mềm mại run rẩy bụm miệng Chung Hân không cho cô phát ra bất kỳ âm thanh nào, sợ kinh động đến những tên sát thủ đang truy sát họ.
Nghĩ đến sự an toàn của Chung Hân,
Chung Hoa liền liên lạc với Thần Văn nhờ ông giúp đỡ đưa bà và đứa con gái 11 tuổi bỏ trốn.
Chung Hoa biết việc trốn tránh này nhất định sẽ là một con đường chông gai đày ải gian khổ, nhưng bà vẫn bất chấp.
Bà biết với thế lực của Triệu Nhàn nếu để họ biết hai mẹ con bà còn sống, Triệu Nhàn nhất định sẽ giết cùng đuổi tận.
Trong suốt thời gian 5 năm nay Chung Hân phải chăm sóc cho người mẹ mang trong người chứng bệnh uất ức, dù Thần Văn có đề nghị để ông làm điểm tựa lo lắng cho hai mẹ con cô, để Chung Hân không cần vất vả vừa đi học vừa đi làm thêm, lo tiền thuốc cho mẹ.
Nhưng Chung Hân đã từ chối, con bé nhìn ông bằng ánh mắt sáng như những vì sao trên bầu trời.
-Bác Văn, con cảm ơn bác nhiều, nhưng hiện tại con có thể lo được cho mẹ con.
Thần Văn thật kinh ngạc khi con bé chỉ mới 11 tuổi lại có lòng tự trọng đáng nể, có những người trưởng thành chưa chắc gì làm được như cô, dù Chung Hân ăn không no mặc không ấm, cô cũng chưa từng tìm đến ông để cầu xin sự giúp đỡ.
-Bác Văn, con không sao!
Bác cho con thời gian riêng tư với mẹ một chút, có được không bác?.
Giọng nói khe khẽ không sức sống của Chung Hân làm lòng ông đau đớn, con bé thật đáng thương đến giây phút này nó vẫn giấu giếm sự đau đớn trong lòng không muốn bộc lộ ra bên ngoài.
Càng thấy Chung Hân như vậy ông càng thêm lo lắng, chỉ sợ như câu "tức nước vỡ bờ" đến một ngày nào đó con bé không còn chịu nổi, sẽ suy nghĩ dại dột làm hại đến bản thân.
-Vậy cũng được, để bác đi mua cho con một chút thức ăn.
Từ hôm qua đến bây giờ con chưa ăn gì cả, ngoài vài hớp nước lạnh ra.
Ông nói xong đành quay người rời khỏi căn phòng lạnh tanh khiến lòng người ảm đạm, trong lòng ông không an tâm vừa bước đến cửa Thần Văn bất giác ngoái đầu lại nhìn Chung Hân, ông thở dài khi nhìn thấy một cô gái trẻ đáng lẽ ra ở lứa tuổi này cô phải luôn tươi cười hồn nhiên như những đứa con gái khác, vô ưu vô tư chỉ biết đi học và dạo phố.
Ông u sầu lặng lẽ bước đi, cả đoạn đường đến phòng ăn trong lòng Thần Văn luôn cảm giác bất an, ông gấp gáp đi mua thức ăn rồi mau chống quay trở về phòng bệnh.
Chung Hân vươn bàn tay nhỏ bé của mình sờ vào gương mặt lạnh ngắt của mẹ, cô nhắm mắt lại cố nuốt xuống cơn đau đớn trong lòng.
Khi vị bác sĩ tuyên bố thời gian tử vong của mẹ, cả thế giới xung quanh cô dường như sụp đổ. Những mảnh ký ức về mẹ lần lượt hiện ra trong đầu cô.
Mẹ! sao mẹ lại nhẫn tâm bỏ lại con, sao mẹ không quan tâm đến Hân Nhi nữa?
Mẹ đừng nằm im lặng như thế, mẹ nói gì đi, con không thể nào sống thiếu mẹ được.
Mẹ....mẹ con phải làm sao đây? trên thế gian này nếu không còn mẹ con cũng chẳng muốn sống để làm gì.