Chúc các em đọc truyện vui vẻ.
😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘
Thần Phong nhìn thấy cử chỉ quan tâm của Chung Hân đối với Kim Chấn Huy, không biết vì sao trong lòng anh lại cảm thấy khó chịu vô cùng.
Thần Phong không kiềm chế được bản thân mình định xông tới đấm thêm vài đấm vào gương mặt khó ưa kia của Kim Chấn Huy, nhưng thật không ngờ Chung Hân lại nhìn thấu tâm tư của anh, cô liền xông tới ôm chặt Thần Phong không cho anh tiến đến gần Kim Chấn Huy hơn.
- Phong, anh không được làm hại anh Chấm Huy.
Chung Hân sợ hãi lên tiếng, cô không ngờ lời nói vô tình của mình là sự khởi phát của ngọn lửa căm phẫn trong lòng Thần Phong.
Anh cúu đầu nhìn vào người phụ nữ đang ở trong lòng mình, nhưng lại lo lắng cho người đàn ông khác.
Nhìn thấy nét mặt lo lắng của Chung Hân ngọn lửa trong lòng anh lúc này đã không còn ai có thể dập tắt.
Thần Phong như một con mãnh thú, anh hung hăng nắm chặt cổ tay Chung Hân kéo cô mạnh ra ngòai, Chung Hân bị hành động bất thình lình này của Thần Phong làm cho lúng túng, cô muốn nói gì đó với Kim Chấn Huy nhưng chưa kịp nói đã bị Thần Phong thô bạo lôi đi.
Cánh tay mềm mại chỉ dùng để đàn dương cầm của Chung Hân bị Thần Phong không thương xót nắm chặt đến nổi cổ tay cũng trở nên thâm tím.
Hứa Thừa Anh nhìn thấy tình huống căng thẳng liền bước vội vàng theo hai người, trong lòng muốn giúp Chung Hân nhưng không dám.
Hứa Thừa Anh biết với tính tình của Thần Phong, nếu anh đứng ra bênh vực cho Chung Hân, cũng sẽ như đổ thêm dầu vào lửa càng khiến lửa cháy mạnh hơn.
- Anh khiến tôi đau quá.....
Giọng nói đau đớn của Chung Hân vang lên từ phía sau, tuy Thần Phong nghe rất rõ, nhưng vẫn tiếp tục hành động mạnh bạo của mình.
Đối với Thần Phong, đau đớn nhỏ này chỉ là trừng phạt nhẹ cho sự gian dối của cô.
Thần Phong lôi Chung Hân qua một đại sảnh đông nghịt người, anh hiên ngang xem thường ánh mắt của mọi người lúc này đang tò mò không biết việc gì đã xảy ra.
Chung Hân vừa đau vừa xấu hổ, cô không biết Thần Phong đang nổi điên vì chuyện gì.
Tự nhiên lại giở chứng đánh người.
Chung Hân ngượng ngùng cúi thấp đầu không dám đối diện với ánh mắt dò xét của mọi người xung quanh.
Trong lòng Chung Hân thầm nghĩ, Thần Phong là người bá đạo nhất mà cô từng gặp qua, chưa từng có một ai hay việc gì có thể khiến Thần Phong nhượng bộ.
Kỳ thật tuy anh ngang tàng độc đoán nhưng Chung Hân lại thích, cô không thích loại đàn ông không có nhận xét của riêng mình chỉ biết mù quáng nghe theo lời phụ nữ.
Ánh mắt có phần ngưỡng mộ nhìn anh, lúc này cái Chung Hân nhìn thấy chỉ là bóng lưng cao lớn cùng với bờ vai rộng của anh.
Từ phía sau nhìn tới dáng người Thần Phong rất hấp dẫn, từ khí thế cho đến mị lực tỏa ra từ trên người anh thật sự khiến trái tim cô rung động.
Nhưng cô biết cho dù anh có ở kế bên cạnh cô, cô cũng không bao giờ chạm được.
Trong lúc Chung Hân còn đang mải mê suy nghĩ, cô đã bị Thần Phong lôi đến bãi đỗ xe VIP, bàn tay to lớn của anh vẫn nắm chặt cổ tay cô.
Thần Phong nhìn Hứa Thừa Anh nãy giờ vẫn âm thầm theo bên cạnh hai người.
Hứa Thừa Anh liền hiểu ý lấy chìa khóa xe trong túi áo vest ra, cung kính đưa cho Thần Phong.
Vừa mở cửa xe Thần Phong lại một lần nữa chẳng thương hoa tiếc ngọc ném Chung Hân vào bên ghế phụ, làm cánh tay cô đập mạnh vào cạnh cửa.
Cơn đau từ cánh tay làm toàn thân Chung Hân nhức nhối, cô giận dữ rút tay về nhìn Thần Phong bằng ánh mắt tức giận.
Tại sao anh có thể đối xử thô bạo, với một người con gái yếu đuối như cô.
Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng Chung Hân không hề nói ra suy nghĩ của mình, vì cô biết đối với cô Thần Phong chưa từng cảm thấy xót xa.
Nhìn thấy cử chỉ kháng cự của Chung Hân anh liền khom người vào trong xe, bàn tay cường tráng bóp mạnh hai bên má của Chung Hân, giữ chặt đầu cô bắt buộc cô phải đối diện với gương mặt phẫn nộ của anh.
- Tôi sẽ khiến cô hối hận vì đã cho tôi đội mũ xanh.
Lúc Thần Phong nói ra những lời này ánh mắt cùng với tà khí tỏa ra từ trên người anh khiến Chung Hân ớn lạnh đến nổi da gà, trong lòng cô hiện cảm giác bất an.
Vừa dứt lời Thần Phong đột nhiên buông tay, lúc này cô mới cảm nhận được hai bên má của mình truyền đến một cơn đau dữ dội.
Đợi đến lúc Chung Hân định thần lại Thần Phong đã lui ra khỏi xe, cô liền hoảng hốt chỉnh lại tư thế ngồi của mình, trước khi Thần Phong hung hăng đóng sầm cánh cửa.
Chỉ trong tích tắc Thần Phong đã ngồi vào trong xe, anh ngang nhiên không thắt dây an toàn phóng xe đi thật nhanh.
- Anh đã hiểu lầm, tôi và anh ấy......
Chung Hân lên tiếng giải thích, nhưng lời còn chưa dứt câu đã bị ánh mắt tỏa ra đằng đằng sát khí của Thần Phong lườm, làm cô im bặt không dám nói gì thêm.
Hiện tại Thần Phong không có tâm trạng để nghe cô nhắc đến người đàn ông khác.
Thần Phong lái xe với tốc độ khiếp người anh lạng lách qua những chiếc xe phiá trước đang là chướng ngại vật của anh, khiến ngũ tạng lục phủ của Chung Hân đảo lộn cả lên, cảm giác buồn nôn dâng lên trong lòng cô.
Chung Hân vội vàng dùng một tay che miệng của mình lại, tay còn lại cầm chặt tay cầm phía trên tránh cho thân thể bị chao đảo.
Thần Phong đang lái xe ánh mắt lạnh lẽo vô tình liếc nhìn Chung Hân, nhìn thấy Chung Hân sợ đến điếng hồn Thần Phong liền nhếch môi cười khinh thường.
- Bây giờ cô mới biết sợ, nhưng đã quá muộn rồi.
Thần Phong vừa nói xong liền ấn mạnh chân vào cần ga đánh tay lái qua bên phải, trong lúc Chung Hân chưa kịp đề phòng chiếc xe vì quẹo gấp nên quăng thân thể nhỏ bé của Chung Hân qua một bên, đầu cũng vì vậy nên va chạm mạnh vào kính cửa sổ.
Toàn thân Chung Hân như bị ai đó dùng cây đập mạnh, nhất là vị trí ở đầu, cảm giác choáng váng đột nhiên ập tới khiến Chung Hân say sẩm mặt mày.
Lúc này trước mắt Chung Hân là cảnh tượng mơ hồ, cô nhắm mắt lại rồi mở ra vài lần xem có nhìn thấy được rõ hơn không.
Sau vài lần thất bại cái cô nhìn thấy chỉ là một làn khói mỏng, Chung Hân bắt đầu hoảng hốt cô không biết mắt mình có bị tổn thương không.
-Phong...... Em......em không nhìn.....
Chung Hân chưa nói hết câu đột nhiên Thần Phong phanh gấp, vào lúc Thần Phong nổi điên anh sẽ không để bất cứ việc gì lọt vào trong tai mình.
Lần này đầu của Chung Hân lại một lần nữa đập mạnh vào thành xe.
Một cơn đau từ đầu lan tỏa khắp nơi trên cơ thể của cô, cô dùng hết sức ngã về phía sau để đầu dựa vào thành ghế.
Mắt mình bị sao vậy? Sao mình không thấy rõ?
Chung Hân đưa tay lên trước mắt nhưng cái cô nhìn thấy không phải là mấy ngón tay thon dài mà là một tầng mây mỏng.
Trong lòng còn đang bối rối đột nhiên cánh cửa xe bị một lực mạnh mở toang ra.
Bàn tay cứng như thép của Thần Phong chụp lấy cánh tay cô, kéo cô lê lết ra khỏi chiếc xe tiến vào cửa chính của biệt thự Thần Viên.
Cặp mắt của Chung Hân không nhìn thấy được gì, cô chỉ bước theo sự dẫn dắt của Thần Phong vào trong biệt thự.
Vừa kéo Chung Hân vào đến phòng khách Thần Phong liền ném cô lên ghế sofa, thân thể mảnh mai bị một lực mạnh quăng như đồ vật, đụng vào cạnh bàn cafe thủy tinh.
- Nói!
Người đàn ông đó với cô có quan hệ gì?
Thần Phong không thể nào kiềm chế được nộ khí của mình, cất giọng hung hãng chất vấn Chung Hân.
Bác Ninh, Tiểu Thu và mấy người giúp việc nghe được thiếu gia lớn tiếng trách móc liền biết Thiếu Phu Nhân xảy ra chuyện.
Mọi người liền bỏ cong việc của mình sang một bên, chạy vào phòng khách xem đã xảy ra chuyện gì.
Nhìn thấy thiếu gia đang đứng trước ghế sofa với thần sắc lạnh lùng trên người được bao trùm bởi hàn khí, còn Thiếu Phu Nhân đang nằm thê thảm trên sofa.
Tiểu Thu nhìn thấy nét mặt nhăn nhó của Chung Hân, liền biết thiếu gia đã khiến cô bị thương.
- Thiếu gia, Thiếu Phu Nhân đã bị......
- Câm miệng!
Thần Phong không để Tiểu Thu nói hết liền lớn tiếng cắt ngang, anh nhìn mọi người nói với giọng lạnh lùng.
- Lui xuống hết!
Không có lệnh của tôi, cấm vào.
Nghe Thần Phong nói vậy tuy trong lòng mọi người không muốn, nhưng bắt đắc dĩ lui ra ngoài.