“ Thư Mặc đệ vào trong với tổ phụ trước đi, ta có chuyện muốn nói riêng với Nương Nương!”
Giang Thư Mặc gật đầu đang tính đi vào thì nàng ta ngăn lại. “ Tổ phụ đang nghỉ ngơi có gì đệ để lát nữa hãy vào, ta với đại ca qua một bên rồi nói!”
Giang Thư Viễn dựa ở một bên nhìn hai người dẫn nhau rời đi, trong lòng Giang Thư Viễn cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm với vị đường tỷ ruột thịt này. Hắn chỉ biết nàng ta không hề đơn thuần như vẻ bề ngoài nàng ta luôn thể hiện, nàng ta quyết đoán và độc ác hơn bất kỳ ai. Vốn Giang Thư Mặc chuẩn bị trở về một lát nữa lại tới thăm Giang thái phó, vừa bước được hai bước thì hăn nghe thấy động tĩnh bên trong như có tiếng đồ vật rơi xuống, khoong suy nghĩ nhiều Giang Thư Mặc lập tức chạy vào trong, cảnh tượng đằng sau cánh cửa khiến hắn ngỡ ngàng.
.............
Giang Thi Hàm bị Giang Thư Viễn dẫn tới rừng trúc cạnh hậu viện, vắng vẻ lại điêu tàn. Đây là nơi hoang vu nhất của phủ thừa tướng, trước kia chính tay Giang Thi Hàm khi vẫn còn là một thiếu nữ 12 tuổi, chính tay tiễn một di nương của cha mình xuống xuối vàng, rồi tỏ ra vô tội nói mình không cố ý. Giang Thi Hàm nhìn đại ca mình, có chút không hiểu vì sao hắn lại dẫn mình tới nơi này.
“ Chuyện năm đó chắc muội vẫn chưa quên!”
Giang Thi Hàm chấn động năm đó vì để bản thân nàng ta vào cung thuận lợi Giang gia không để cho nàng ta bất kỳ vết nhơ nào, tổ phụ đã ra lệnh câm toàn bộ những người biết chuyện phải miệng kín như bưng. Toàn bộ nô bộc biết chuyện cũng bị đánh chết không thì bị đem đi bán.
Giang Thư Viễn trầm ngâm nhìn nàng ta giả bộ trấn tĩnh hắn nói tiếp: “ Thần vương là người thông minh, mấy mánh khóe nhỏ của muội không qua nổi mắt của hắn đâu. Tự sắp xếp cho tốt, ta và hắn tuy là bạn thời niên thiếu nhưng hắn sớm đã không còn là thiếu niên năm đó nữa rồi, nếu muội vẫn u mê không tỉnh ngộ, thì ta hay tổ phụ đều không thể cứu muội đâu!”
Giang Thư Viễn cũng không nhiều lời với nàng ta quay đầu liền muốn rời đi. Mắt thấy Giang Thư Viễn đi xa, vốn là Giang Thi Hàm không định mở miệng lại không nhịn được ấm ức lên tiếng “ Đại ca huynh có từng nghĩ nếu năm đó huynh chịu nói một tiếng, Mạc Ảnh Quân hắn nhất định sẽ thu lưu ta, ta cũng sẽ không phải sống những ngày tháng cẩn thận từng ly từng tý trong cung. Tại sao rõ ràng có thể làm như vậy nhưng cả huynh và Tổ phụ đều không ai chịu giúp ta!”
Giang Thư Viễn bất lực nhìn bộ dạng điên cuồng của nàng ta, muội muội nhỏ hắn yêu thương bảo bọc rõ ràng đã rất cẩn thận dạy dỗ sao lại để nàng ra nông nỗi này. “ Sao đến giờ muội vẫn không chịu hiểu, Mạc Ảnh Quân thiếu Giang gia một cái ân tình nhưng đã trả hết từ lâu, hắn từng cứu phụ thân của chúng ta trên quan trường bao nhiêu lần......” Rồi còn vì ta cầu xin mà tha cho muội bao nhiêu lần, riêng lần này Mạc Ảnh Quân đã nói, sẽ không động thủ với Giang Thi Hàm khi nàng trong sự bảo vệ của Giang gia, còn khi không có Giang gia bảo vệ, Mạc Ảnh Quân sẽ không nhân từ. Giang Thư Viênx nhìn nàng ta muốn nói lại thôi.
Cuối cùng hắn để lại một câu, ân tình giữa Giang gia và Mạc Ảnh Quân đã không còn, dặn nàng ta đừng chấp mê bất ngộ nữa. Giang Thư Viễn cuối cùng đã hiểu ra vì sao Mạc Ảnh Quân lại chọn Thời Quân Dao, tuy nói nàng so với Giang Thi Hàm không tài vẹn bằng. Nhưng tấm lòng của Thời Quân Dao, Giang Thi Hàm có thúc ngựa cũng đuổi chẳng tới, mà vừa hay Mạc Ảnh Quân lại thiếu khuyết tình cảm nhất. Chung quy lại tất cả vẫn là duyên số, Giang Thi Hàm tới sớm nhưng lại không phải thứ Mạc Ảnh Quân cần.
............
Ba ngày sau Giang thái phó qua đời, Hung nô đóng quân ngay tại sát biên giới Mạc Hi Quốc sĩ khí bừng bừng chuẩn bị đánh vào Đông Đô. Phía tây thành Đông Đô đưa quân chi viện, bất ngờ sau đó bị Nam Chiếu đánh lén, Thành Thiên Chức thất thủ bị Nam Chiếu chiếm đóng. Biên giới Phía Nam một tháng yên bình, tưởng chừng sẽ không xảy ra chuyện gì nữa, Tấn vương bất ngờ đưa thư hiệu lệnh chiêu hàng tới nếu không sẽ công đánh Dữ Châu, Ngũ Vương gia trước giờ không quản chuyện triều chính nhất thời bị bức thư dọa tới ngây người.
Sau một thời gian giằng co Bắc Nguyệt đã chịu êm xuôi việc của A Lan Nhược Mẫn, ai ngờ lợi ích đã nhận về tới danh địa Bắc Nguyệt liền trở mặt đem binh công đánh Vĩnh Xuyên, trên danh nghĩa lấy lại công bằng cho Tam công chúa.
Mạc Hi Quốc một lúc bị bốn nước vây công đánh tới không kịp trở tay, Hoàng đế không còn cách nào chỉ có thể thỏa hiệp gọi Mạc Ảnh Quân vào cung thương lượng đại sự. Hoàng đế cứ tưởng thu lại được binh phù thì có thể thu lại quyền lực, không ngờ nhanh như vậy đã lại phải nhờ tới hắn. Cũng chỉ có thể trách triều đường có quá ít tướng quân có thể trọng dụng, đám quan lại kia ngoại trừ phun nước miếng ra thì toàn là lũ vô dụng.
Hoàng tử thì toàn từ nhỏ sống trong nhung lụa tuy có ít võ nghệ nhưng kinh nghiệm thiện chiến lại không có, với thế bốn bề vây công như bây giờ thì hoàn toàn không thể trông cậy. Chỉ có duy nhất Mạc Ảnh Quân đáp ứng đủ yêu cầu bây giờ, cũng chỉ có hắn có thể dẹp loạn lúc này. Hoàng đế vẫn không can tâm, nhìn bộ dạng không thèm để tâm tới quyền lực người người thèm muốn kia, càng làm Hoàng đế khó chịu. Hoàng đế nhìn xung quanh một lượt cuối cùng đưa ra quyết định.....
“ Truyền lệnh của Trẫm, nay biên giới loạn lạc lòng dân hoang mang. Lệnh Thần vương Mạc Ảnh Quân dẫn đầu đem quân thảo phạt giặc ngoại xâm, Lục Vương gia Mạc Phong Thành làm phó tướng cùng Thần Vương hỗ trợ lẫn nhau......” đi cùng chuyến này còn có thêm vài thế gia công tử, Lương gia đệ đệ của Lương Qúy phi Lương Mẫn, Trác Tư Hành đi theo cha là Trác Bác Hầu chi viện cho Ngũ Vương gia ở Phía Nam. Điều làm Hoàng đế đau đầu nhất là Hung nô và Nam Chiếu cộng lại quá hung mãnh, nếu để Mạc Ảnh Quân đến đây thì phía Bắc Nguyệt......
“ Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần nguyện vì phụ hoàng phân ưu dẫn quân chinh phạt Bắc Nguyệt.” Mạc Phong Tức thấy Mạc Phong Thành được trọng dụng mà mãi chưa thấy ánh mắt Hoàng đế nhìn tới mình liền bắt đầu sốt ruột. Mạc Phong Tức nghĩ rất đơn giản, Mạc Ảnh Quân làm được thì mình cũng làm được, chỉ là một Bắc Nguyệt nhỏ bé có gì mà đáng sợ.
Nhưng Mạc Phong Tức đợi mãi vẫn không thấy Hoàng đế chuẩn tấu, lúc này Tứ Vương Gia vẫn luôn im lặng liền lên tiếng: “ Hồi phụ hoàng, theo nhi thần thấy ngoài tiểu Hoàng thúc vẫn còn một người nữa rất thông thạo trận địa Bắc Nguyệt!”
“ Hoàng huynh Bắc Nguyệt có địa hình đặc biệt, cách bàyc binh bỗ trận cũng có cách thức riêng. Năm đó ngoại trừ thần đệ còn có Mạc Phong Nhiên, rất thông thạo việc phá trận địa. Hiện giờ nước sôi lửa bỏng Hoàng huynh, hắn bao nhiêu năm nay chắc cũng đã biết hối lỗi, mong Hoàng huynh dơ cao đánh khẽ để hắn lấy công chuộc tội!”
“ Mong Hoàng thượng dơ cao đánh khẽ để Nhị vương gia lấy công chuộc tội!”
“ Mong Hoàng thượng khai ân!” Đối diện với cái chết có ai mà không sợ hãi, đối với họ lúc này Mạc Ảnh Quân đánh tin hơn bất kỳ ai, Mạc Ảnh Quân nói Mạc Phong Nhiên có thể thì chính là Mạc Phong Nhiên có thể!