“ Vũ Nương em là lấy vải trong kho thưởng cho mọi người, sắp qua mùa mọi người cũng cần đồ áo mới rồi! Còn Diên ma ma coi như là lấy công chuộc tội, chuyện này không nhắc nữa!”
“ Tạ ơn Vương phi!” Hứa Quân Dao vẫy tay cho họ ra ngoài, nàng mệt rồi muốn ngủ.
“ Vương phi, thuộc hạ có chuyện muốn thỉnh cầu!” Trước khi lui, Đông Ca chắp tay cúi đầu nói với Hứa Quân Dao muốn tỉ thí với Dung Nhất.
Hứa Quân Dao khó hiểu nhưng nàng không muốn tò mò chuyện của người dưới, nàng chỉ nói nếu muốn thì Đông Ca có thể tự tìm hắn, nàng sẽ không can thiệp chuyện của hai người.
“ Tạ Vương phi!”
Ra bên ngoài Miên Miên tò mò muốn xem mặt nạ của Đông Ca, Đông Ca cũng không giấu giếm. Chỉ dặn nàng chú ý, Miên Miên vừa mân mê mặt nạ vừa chỉ đường cho Đông Ca tới tìm Dung Nhất, Miên Miên như không để tâm hỏi: “ Đông Ca tỷ tỷ, sao tỷ lại muốn tỷ thí với Dung thị vệ! Hắn đắc tội tỷ sao?”
“ Vậy thì không có, chỉ là hôm trước ta như thường lệ đi theo Vương phi, bị hắn hiểu lầm là thích khách, còn bị hắn đánh bị thương!” Đông Ca nghĩ tới đây liền tức giận, tuy nói nàng là ảnh vệ theo Mạc Ảnh Quân muộn nhất, nhưng cũng là ảnh vệ của đệ nhất chiến thần, võ công không thua kém gì các huynh đệ đi trước vậy mà lại thua thị vệ bình thường của Vương phi, bảo Đông Ca làm sao chấp nhận.
“ Dung thị vệ rất lợi hại, tỷ cẩn thẩn một chút!”
“ Lợi hại đến mấy, ta cũng phải đánh hắn, ta không thể để ảnh vệ Mạc gia mất mặt được!”
Miên Miên giật giật khóe miệng, mấy người có võ công này thật khó hiểu. Bị đánh bị thương còn muốn tự tìm đến cửa, nàng phải về kể cho Vương phi nghe thôi. Miên Miên mải suy nghĩ cắm đầu vào đi tới hành lang gấp khúc, nàng rẽ suýt chút nữa thì đụng vào cột đen thui. Cái cột này còn biết di chuyển, nàng đi bên nào nó cũng đi theo, ngẩng đầu nhìn lên thì cái cột này là người….
Hàn Anh cũng bị Miên Miên dọa cho đứng hình, hắn vốn đi bình thường kết quả gặp nàng đang thẫn thờ đi tới, Hàn Anh vốn muốn né qua một bên nhường nàng đi. Kết quả hắn bước qua, nàng cũng bước qua, nếu không phải trước mặt là Miên Miên, Hàn Anh sẽ nghĩ là hắn đang bị nữ nhân trêu ghẹo.
Miên Miên ngại ngùng đỏ vùng mặt lùi nửa bước phúc thân: “ Hàn thị vệ, thất lễ rồi!”
“ Không…sao!” Hàn Anh còn chưa nói xong Miên Miên đã chạy đi mất. Hàn Anh ngơ ngác sau đó chợt nghĩ ra gì đó, chạy theo nắm tay của nàng kéo lại.
Miên Miên bị dọa nói lắp bắp: “ Hàn thị vệ……còn có chuyện gì sao?” Không phải là tức giận muốn đánh mình đó chứ.
Hàn Anh thấy Miên Miên hoảng sợ mới nhận ra mình thất lễ, hắn nhanh chóng buông tay, ngại ngùng gãi đầu. “ Ta chỉ muốn cảm ơn cô nương vì hôm trước đã đặc biệt làm bánh cho huynh đệ ta thôi!”
Bánh?
Miên Miên ngơ ngác, nàng có làm bánh cho thị vệ bao giờ sao? Rõ ràng là nói bậy, truyền ra ngoài mặt mũi nàng để đâu bây giờ. “ Hàn thị vệ, ngươi là người tốt! Người tốt thì không nên nói bậy! Ta khi nào mang bánh cho các vị cơ chứ?” Miên Miên tuy hơi vụng về nhưng nàng không ngốc, sẽ không vì người trước mặt là thị vệ của Vương phủ thì sẽ im lặng. Miên Miên nghĩ rất đơn giản, nàng ta là tỳ nữ thân cận bên cạnh Hứa Quân Dao, nàng ta mà làm chuyện xấu thì người mất mặt sẽ là Hứa Quân Dao, Miên Miên thì không sao nhưng đụng tới Hứa Quân Dao thì không được!
Hàn Anh:??? Rõ ràng hôm trước còn nói mang bánh tới cảm ơn, hôm nay lại lật mặt không nhận người. “ Hôm trước rõ ràng là….”
“ Hàn Anh mau tới, Dung Nhất phụ tình bị người ta tìm tới cửa rồi!”
“ Hàn mỗ có việc gấp, đi trước một bước!” Hàn Anh thấy tình hình không ổn liền nhanh chân chạy đi, bỏ lại Miên Miên vẫn còn tức giận vì chưa giải quyết xong việc. Hàn Anh thì nghĩ mãi không hiểu sao lại không nhận nhỉ? Hay là nàng là cô nương nên da mặt mỏng? Nghĩ tới đây Hàn Anh hiểu ra chân lý, nếu là da mặt mỏng vậy thì hắn sẽ không nhắc nữa. Hàn Anh khai thông tư tưởng chính mình rồi, liền ném chuyện ra sau đầu không nhớ tới nữa. Vào tới sân viện của thị vệ, liền thấy Vương phi đang đánh nhau với Dung Nhất!
Nhìn kỹ lại thì là người mặc đồ giống Vương phi đang đánh nhau với Dung Nhất. “ Đông Ca dừng tay!”
“ Không! Muội phải phân cao thấp với hắn!”
“ Cô nương, ta đã nhận thua rồi! Cô nương nhất định không chịu dừng tay sao?” Nói cũng thật trớ trêu, hôm đó Dung Nhất tới báo cáo công việc với Hứa Quân Dao, cũng là ngày đầu tiên Đông Ca đi theo Hứa Quân Dao, Dung Nhất tưởng Đông Ca là thích khách, liền đuổi theo hai bên tranh chấp, Dung Nhất lại không hề nhẹ tay làm nàng bị thương, sau này từ Mạc Xuyên biết được, nàng là ảnh vệ. Nào biết được cô nương này tính tình cứng nhắc vì thua hắn, nên khổ luyện hôm nay tới tìm hắn tính sổ.
“ Ngươi xem thường ta sao? Nếu muốn nhanh kết thúc thì mang bản lĩnh thật của ngươi ra đây!” Đông Ca không phục.
“Tài không bằng người, đừng tự mất mặt nữa, dừng tay!” Sao như đi trông trẻ thế này, Hàn Anh bất đắc dĩ phải kéo Đông Ca lại. “ Về tập thêm đi, muội không phải đối thủ của hắn, đừng làm mất mặt ảnh vệ như thế!”
……….
Thất Vương phủ.
Tại chính viện Thời Tịnh Kỳ ánh mắt tức giận, nàng ta cứ tưởng kế hoạch đã hoàn hảo lắm rồi vậy mà vẫn để Hứa Quân Dao thoát được. Nàng ta còn nghe nói, Hứa Quân Dao còn về Thượng Thư phủ, còn đi dạo nữa chứ. Thời Tịnh Kỳ vốn định để mọi người biết Hứa Quân Dao mang thai, sau đó nàng ta sẽ truyền tin đồn đứa bé đó không phải của Mạc Ảnh Quân, vì nếu phải vì sao nàng ta phải giấu. Nhưng tất cả đều đổ bể….
Buổi chiều vì quá tức giận Thời Tịnh Kỳ tức giận đến tìm đến Lão phu nhân. Chất vấn: “ Không phải người nói Thời Quân Dao mang thai sao?”
“ Ta có cảm giác như thế, khí sắc nàng ta xanh sao, còn phần bụng nhô lên nữa!” Lão phu nhân nhớ lại những gì mình thấy, bà ta lúc mang thai cũng như thế.
“ Cảm giác, lúc đó Tổ mẫu nói với ta là chắc chắn bây giờ lại nói là cảm giác!” Thời Tịnh Kỳ muốn tức điên lên, vì cái cảm giác không đâu vào đâu mà nàng ta hôm nay đã mất hết mặt mũi. Mấy vị phu nhân kia âm thầm bàn tán, đừng tưởng Thời Tịnh Kỳ không biết, họ nói nàng ta cố tình bịa chuyện xấu cho Hứa Quân Dao, làm họ xuýt đắc tội Thần Vương phi. Điều làm Thời Tịnh Kỳ tức giận hơn là, họ sợ đắc tội Hứa Quân Dao nhưng không sợ đắc tội Thời Tịnh Kỳ nàng.
Lão phu nhân không nói thêm chuyện này, bà ta uyển chuyển nói về công việc của Thời Tốn. Thời Tốn không có sự giúp đỡ của Thời Khiêm trôi qua trên quan trường ngày một vất vả, lại thêm chuyện nhà ầm ỹ, đều tại tiện nhân Tào Hạnh kia làm cả nhà đều không yên. Gà leo lên cành cao mà lại cứ cho mình là Phượng hoàng, quậy Thời gia hà chó không yên.