“ Vương phi, người tỉnh rồi!” Miên Miên nghe tiếng động trong phòng liền vào.
“ Vương gia đi bao giờ!” Hứa Quân Dao xỏ giày xuống giường.
Miên Miên nhanh chóng tiến đến hầu hạ nàng rời giường. “ Vương gia chỉ vừa mới rời viện, bây giờ đang ở đại sảnh kiểm tra lại đồ đạc chuẩn bị hành quân!”
Hôm nay là ngày Mạc Ảnh Quân xuất binh, cả phủ bận rộn từ sớm. Hứa Quân Dao rửa mặt thay y phục xong cũng nhanh chân chạy tới đại sảnh. Vừa tới đã thấy thuộc hạ vương phủ nghiêm chỉnh xếp hàng phía dưới. Trên sân rương lớn, rương nhỏ xếp ngay ngắn nàng nghe Vũ Nương nói hắn mang thế này còn ít lắm. Nếu là người khác xuất binh dự trù như là hận không thể đem cả phủ đi đâu. Nàng có hỏi qua thì Mạc Ảnh Quân nói, cũng đâu phải đi nghỉ dưỡng mang nhiều như vậy làm gì.
Mạc Ảnh Quân mặc hắc bào nghiêm túc nói: “ Trong khoảng thời gian bản vương không tại, toàn bộ việc lớn nhỏ trong phủ sẽ do Vương phi định đoạt. Đây là quân lệnh!”
“ Rõ!” Đám thuộc hạ đồng thanh hô.
Thấy Hứa Quân Dao đi tới, Mạc Ảnh Quân buông vẻ mặt lạnh nhạt, thu lại khí thế sắc bén của mình tiến lên vài bước tới cạnh nàng.
“ Sao dậy sớm như vậy?” Nàng chính là kẻ ham ngủ, có thể ngủ bao lâu liền ngủ bấy lâu. Có hôm không đánh thức nàng có thể ngủ tới tận trưa mới dậy, có lẽ hôm nay vì hắn nên mới dậy sớm đi. Nghĩ vậy trên môi liền nhếch lên một độ xong rất nhỏ.
Hứa Quân Dao thấy ánh mắt ẩn ý của hắn hơi ngượng ngùng nói: “ Còn cần ta giúp gì không?” Hỏi vậy thôi chứ nàng biết chắc chắn là không cần rồi, nàng mà giúp có khi còn loạn thêm.
“ Không cần đâu, ngồi với ta một lát!”
Hứa Quân Dao rất ngoan ngoãn để hắn lôi kéo mình ngồi xuống, thuộc hạ xung quanh đã rất tức thời lui hết đi.
“ Ta đem cái này tới cho chàng!” Hứa Quân Dao vẫy Miên Miên một cái, Miên Miên nhanh chân đem cái hộp nhỏ đặt lên bàn rồi lui xuống.
Mạc Ảnh Quân cười nói: “ Cái gì vậy?” Nói là hắn bận nhưng mấy hôm nay hắn thấy nàng cũng bận chẳng kém đâu, cũng không biết là làm cái gì nữa. Trong lòng cũng có chút chờ mong, nghe Hàn Anh báo lại, nàng còn làm nổ cái gì đó tới mặt đen thui.
Hộp nhỏ mở ra bên trong là có khoảng chừng hơn hai mươi viên sắt không lớn lắm, có thể cầm vừa trong tay. Hắn hiếu kỳ hỏi: “ Cái này là gì thế!”
“ Chàng thử ném nó ra ngoài đi, ném xa một chút!” Hắn hơi tò mò, nghe lời nàng nắm một viên trong tay ném nó ra xa, viên sắt rơi vào gốc hải đường tạo ra một âm thanh nổ nhỏ sau đó khói trắng bốc lên, nửa thân cây hải đường cao gần hai mét cùng đám cây cỏ xung quanh chìm trong khói trắng biến mất trong mắt hắn. Cả một khoảng lớn góc tường bị che lấp.
Mạc Ảnh Quân giật mình, hắn đã thấy rất nhiều ám khí nhưng thứ này vẫn là đầu tiên thấy. Hứa Quân Dao hơi thất vọng nói: “ Khói trắng kia là thuốc mê, có thể gây mê trong khoảng hai khắc. Ta vốn muốn làm nó tốt hơn nhưng nguyên liệu không đủ nên chỉ có thể làm như vậy thôi!” Nàng đã cố nghiên cứu thử nhưng so với bom khói ở hiện đại còn thua xa. Thời Vân Triệt đem tới cho nàng rất nhiều thứ nhưng vẫn không đủ.
Mạc Ảnh Quân xoa nhẹ đầu nàng nói: “ Ta rất thích còn chưa có ai làm được như nàng đâu.” Mạc Ảnh Quân nhẹ giọng an ủi nàng sau đó kéo nàng lại gần ôm nàng vào lòng thủ thỉ.
“ Ta đi lần này không lâu nhưng mọi chuyện nàng vẫn phải cẩn trọng, nhớ kỹ hiện nay trong triều loạn lạc Thần vương phủ đang trong tầm ngắm của rất nhiều người, nấu không có việc gì nàng đừng tuỳ tiện ra ngoài nếu đi thì phải đem thị vệ đi theo. Hàn Anh cùng Mạc Xuyên sẽ lưu lại bảo vệ nàng, những người không nên tiếp xúc thì không cần làm khó mình cho họ mặt mũi làm gì?”
Đây là nói Thời Tịnh Kỳ sao?
Hứa Quân Dao ngoan ngoãn nói: “ Ta biết mà, ta biết đám thổ phỉ này không có nguy hiểm gì lớn đối với chàng nhưng chàng vẫn phải cẩn thận nhé!”
Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài Mạc Đông gọi hắn nói tới giờ rồi. Bên ngoài binh lính đã xếp hàng chờ hắn, do là chỉ đi đánh thổ phỉ nên người đi theo không bao nhiêu, hoàng đế chỉ cử một vị quan nhị phẩm đưa hắn ra ngoài thành thôi. Hứa Quân Dao bỗng nhiên cảm thấy không đáng cho hắn, làm vương gia như hắn cũng không dễ dàng.
Mạc Ảnh Quân nắm tay nàng ra tới, xem Hứa Quân Dao nhăn mày nhíu mặt y như bà lão, nhịn không được cười rộ lên. Kéo nàng lại gần trêu ghẹo: “ Không nỡ xa ta sao?” Hắn muốn nàng thả lỏng tinh thần một chút.
“ Vạn sự bình an!” Hứa Quân Dao cũng không để ý mình bị hắn trêu ghẹo nữa, cũng không biết trong lòng là cảm giác gì chỉ thấy cực kỳ nặng nề.
Nàng là một người hiện đại chưa từng trải qua chiến tranh, dù là xem qua hay nghe qua nhưng chân chính tận mắt thấy thì vẫn là một chuyện khác. Hắn chỉ là đánh thổ phỉ nhưng vẫn là một trận đánh sẽ có hy sinh, sẽ có tổn thất. Hứa Quân Dao lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác được làm hậu phương tiễn người thân của mình ra trận, nói hơi quá nhưng nàng chính là cảm thấy như vậy đấy.
Mạc Ảnh Quân cười cười ôm nàng vào lòng, hôn nhẹ lên trán. Sau đó quay lưng lên ngựa đầu cũng không ngoảnh lại rời đi. Lần này Thời Vân Triệt, đại ca nàng cũng đi, Hứa Quân Dao nhớ lúc hắn nói tới việc đại ca nàng cũng đi nàng đã lo lắng tới mức bỏ hết việc chạy về Thời phủ. Hoàng đế nói đây là cho hắn cơ hội thể hiện tài năng nhưng Hứa Quân Dao cứ cảm thấy có vấn đề.
Mạc Ảnh Quân phải nói mãi mới trấn an được nàng, sau đó hắn còn tức cười nói: “ Lúc nghe ta đi cũng không thấy nàng lo lắng tới vậy!”
Lúc đó nàng trợn mắt nói: “ Chàng là đại tướng quân chân đã đạp qua bao nhiêu chiến trường rồi chứ, có thể so sánh sao? Với lại hơn nữa chỉ là một đám thổ phỉ nhỏ ai lại thật sự bắt chàng đi đánh chứ, cùng lắm chàng chỉ ngồi đó vẽ đường chỉ lối cho họ thôi!” Nàng vừa nói vừa nhíu chặt mày lại, Thời Khiêm chỉ có một thê tử, không có thông phòng thiếp thất ở thời hiện đại thì bình thường nhưng ở nơi này chính là cực kỳ hiếm thấy.
Nhà nàng chỉ có độc đinh là Thời Vân Triệt, nàng có thể không lo lắng sao. Thứ nàng lo không chỉ là lần đáng thổ phỉ này mà là sau này kìa. Tổ phụ Thời Quân Dao, cố tình nhắc nhở để Thời Vân Triệt không nhập sĩ. Chứ dựa vào tài năng của Thời Vân Triệt sớm đã đậu tiến sĩ rồi. Ông là sợ cây to đón gió. Nàng không thể không suy nghĩ hoàng đế lần này cố tình để Thời Vân Triệt đi. Sau này sẽ nói hắn có kinh nghiệm tác chiến, bắt hắn lên chiến trường.
Thời Vân Triệt là người có hoài bão nhưng lòng đế vương ai mà đoán cho được. Huống chi bây giờ, Thời Vân Triệt còn là đại cữu nhà vợ của Mạc Ảnh Quân nữa. Bọn họ chính là bị buộc vào một khối, một khối bánh khổng lồ sơ sẩy một cái sẽ bị người ta lập tức cắn xé. Nàng cứ có cảm giác hoàng đế lần này như là muốn một kích đem toàn bộ giải quyết một lần vậy.
Mạc Ảnh Quân sờ mũi nàng nói không sai nhưng có thể nói dễ nghe chút không. Hắn muốn nói là ca ca nàng cũng sẽ thế thôi, có phải đánh thì cũng chỉ là khua đao cho có sĩ khí chút thôi. Đây thì nào tính là chiến trường chứ, nhưng xem nàng nóng nảy như thế hắn cũng không cãi nhau với nàng nữa. Hắn phải đảm bảo là sẽ đưa đại ca nàng toàn vẹn không mất một sợi tóc về nàng mới thôi không kêu ca nữa.
Vũ Nương thấy đoàn người đã đi xa bước nên nhắc nhở nàng: “ Vương phi, nên trở vào rồi!”
“ Vũ Nương, trước giờ hắn đi đều như vậy sao?” Hứa Quân Dao lúc này mới hoàn hồn hơi mệt mỏi nói.
“ Không hẳn Vương phi, trước giờ Vương gia đều đánh trận lớn vài năm không trở về cũng là bình thường. Từ lúc lập phủ tới giờ Vương gia cũng mới trở về hai lần thôi, lần này ở lại ba thành đã là lâu nhất rồi!” Vũ Nương cảm thán nói, Vương gia nhà họ thật sự rất vất vả. Không nghĩ tới hoàng đế lại như vậy đối với hắn, tiên đế ra đi mười năm. Vương gia nhà họ cũng bắt đầu bị hoàng đế kiêng kỵ.
Hứa Quân Dao hơi đăm chiêu nói: “ Vậy sao? Hắn chắc hẳn rất mệt mỏi!”
Vương gia công cao trấn chủ như hắn chắc chắn không thể tránh khỏi việc bị hoàng đế kiêng kỵ. Dù hắn là em trai của hoàng đế thì đã sao, hoàng gia làm gì có tình huynh đệ, cái gọi là máu mủ trong hoàng tộc chính là thứ không đáng tiền nhất. Hắn một thân một mình trải qua có thể không mệt sao, Hứa Quân Dao thở dài dòng máu cao quý nhưng thứ đơn giản nhất như tình thân lại không có được.