Bạch Tư Vũ cố gắng giữ lấy bình tĩnh.
- Anh biết là ai sao? Xin anh đấy,hãy nói cho Tôi biết được không?
A Nhất hơi cúi đầu né tránh ánh mắt trong vắt của cô, qua mấy giây anh ta khó khăn lên tiếng..
- Là Bạch Thiển và....Tôi..
Ầm
Cả người Bạch Tư Vũ run lên, Bạch Thiển từ lâu cô cũng nghi ngờ ông ta nhưng mãi vẫn không giải thích được vì sao nếu ông ta là hung thủ giết chết ba mẹ của cô thì lí do gì khiến ông ta lại nhận nuôi cô..
Còn A Nhất, cô chăm chú nhìn hình xăm trên cánh tay anh ta,hàng chân mày Bạch Tư Vũ nhíu lại..
Cô nhắm mắt nhớ lại hình xăm này dường như cô đã gặp ở đâu..
Phải rồi là người đàn ông năm ấy trong đêm mưa gió bế cô lên máy bay..
Hai mắt từ ôn nhu dịu dàng liền chuyển sang lửa hận.
A Nhất cũng nhận ra sự thay đổi của cô..
Lục Hạo choàng tay xoa xoa lưng cô,trấn an, anh khẽ gọi tên cô..
- Tư Vũ..
Thu lại sắc mặt non nớt hằng ngày Bạch Tư Vũ hỏi..
- Nếu ông ta giết chết gia đình Tôi vậy tại sao lại nhận nuôi Tôi?
A Nhất đem sự việc năm ấy trần tình,kể lại mọi thứ cho cô nghe, thật ra chính A Nhất cũng chẳng lí giải được việc Trác Tư Sở năm ấy vì sao cứ một mực muốn đến trẻ mồ côi An Thiên và nhất định phải chọn Bạch Tư Vũ làm con nuôi.
Rõ ràng tất cả chính là nghiệt duyên..
Bàn tay nắm chặt vào nhau, móng tay còn đâm vào lòng bàn tay đau nhói..
Cô bật đứng dậy chỉ tay ra cửa..
- Anh biến khỏi mắt Tôi..
Lục Hạo đứng dậy kéo cô vào lòng..
- Tư Vũ bình tĩnh đi em.
Bạch Tư Vũ đẩy anh ra, nước mắt trực chờ quanh hốc mắt.
- Anh bảo em bình tĩnh thế nào khi hung thủ giết ba mẹ em đang nhởn nhơ ngồi đó. Lục Hạo anh có nghĩ cho em hay không?
Tính cách Bạch Tư Vũ thường ngày ôn hòa dịu dàng nhưng một khi cô bộc phát tính khí cũng chẳng thua gì Lục Hạo.
Nhìn cô đau lòng anh cũng không dễ chịu hơn chút nào..
Muốn dang tay ôm cô vào lòng, Bạch Tư Vũ đã nhanh như chớp bước đến mặc kệ A Nhất đang bị thương kéo tay anh ta.
- Anh không đi đúng không? Tôi đưa anh đi, tại sao các người có thể giết người rồi hằng ấy năm có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật...
Bạch Tư Vũ gần như hét lên trong sự uất hận chỉ cần nhớ đến cái chết thảm thương của ba mẹ mình năm đó, trái tim cô lại đau nhói..
Lục Hạo vội chạy đến can ngăn Bạch Tư Vũ, La Chí đã nhiều lần chứng kiến sự nổi giận của Bạch Tư Vũ nhưng lần này khiến anh ta cũng có chút đau lòng mà không có lí do gì trách được cô cả.
Ai rơi vào tình huống như cô mà không làm thế,nhà cửa tan nát chỉ vọn vẹn trong một đêm làm sao có thể làm như không có gì khi đối mặt với kẻ thù..
A Nhất bị lôi kéo đến ho sặc sụa nơi lòng ngực đau nhói,cánh tay cũng ra máu tầm tả..
Bạch Tư Vũ thở hỗn hển bị Lục Hạo ôm chặt vào lòng..
- Tư Vũ, A Nhất đang bị thương đợi cậu ta khỏe lại chúng ta tính tiếp được không?
Bạch Tư Vũ nghẹn ngào nhìn anh..
- Năm ấy khi giết ba mẹ em, anh ta có cho ba mẹ em cơ hội nào để nói lời cầu xin hay không,bây giờ anh lại bênh vực anh ta?
Lục Hạo nhìn cô trút giận lên người anh, nhưng cánh tay anh vẫn không buông cô ra..
- Đừng khóc, nghe anh nói, A Nhất giết người rồi sẽ trả giá,nhưng Bạch Thiển mới là hung thủ thật sự.Ông ta bây giờ vô cùng nguy hiểm, anh cần có sự hợp tác của A Nhất để cứu Trác Tư Sở.Sau khi có mọi bằng chứng, chúng ta sẽ đưa họ ra ánh sáng lấy lại công bằng cho ba mẹ em có được không?
Lục Hạo không muốn nói rõ với cô,vì cơ mật quốc gia nhân vật tội phạm hướng đến không phải một mình Bạch Thiển mà còn một số quan chức cấp cao.Nên anh mới phải vất vả mười mấy năm qua tìm ra sự thật..
A Nhất nhìn sự uất hận của Bạch Tư Vũ, biết tội lỗi mình gây ra anh ta ôm lấy cánh tay đang đổ máu.
- Cô Bạch Tôi xin cô cho Tôi thêm thời gian,chỉ cần cứu được Tư Sở, Tôi sẽ ra đầu thú trả giá những lỗi lầm của chính mình.
Bạch Tư Vũ nhìn anh ta, dáng vẻ thảm bại của A Nhất qua mấy giây cô nói.
- Được, Tôi chờ ngày đó.
Nói rồi cô bỏ ra khỏi phòng trước, Lục Hạo nói với La Chí.
- Băng bó là cho cậu ta.
Rồi chân dài sãy bước đuổi theo Bạch Tư Vũ.
👍👍⬅️⬅️⬅️