Lúc nghe tin Trác Cửu qua đời,Lục Hạo liền đi vội, cô cũng muốn đến đó cùng anh,nhưng Lục Hạo không cho.Anh nói khung cảnh nơi đó chắc chắn đang hỗn loạn,cô ở nhà mới an toàn mà anh cũng sẽ yên tâm.
Đêm nay Bạch Tư Vũ chờ Lục Hạo về, cô không yên tâm nên xuống sảnh dưới ngồi trên sopha chờ anh.Lòng bồn chồn đứng ngồi không yên,bên ngoài có nhiều thuộc hạ đứng canh gác.
Căn nhà này vốn không có Lục Hạo nó trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ.Cũng chẳng rõ từ khi nào cô lại dựa dẫm vào anh đến thế.
Hai tay xoắn xuýt lo lắng, Bạch Tư Vũ kéo lấy áo khoác, ôm lấy thân mình, nhìn ra ngoài cổng chờ đến chân cũng mỏi đi,cả cơ thể mệt lả.
Thế nhưng anh vẫn chưa về, Bạch Tư Vũ vì quá mệt dựa vào so pha ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Đến khi nghe được tiếng xe,cô hoảng hốt tỉnh dậy vội vả chạy ra cửa.
Nhưng người đi vào lại là La Chí, anh ta về chỉ có một mình.
Cũng hơi bất ngờ vì giờ này Bạch Tư Vũ vẫn còn thức mà chờ đợi Lục Hạo.Trong lòng La Chí có phần vui mừng.
Bạch Tư Vũ nhìn ra sau không thấy ai, nháy mắt trái tim của cô thóp lại như ai cào cấu.
Giọng hơi run run..
- Lục..Lục Hạo anh ấy đâu rồi.?
La Chí thấy sự lo lắng của Bạch Tư Vũ,anh nhàn nhạt nói. Truyện Quan Trường
- Anh Hạo đang ở Cục cảnh sát, vì lo lắng cho cô nên bảo Tôi về trước.
Đôi mắt xinh đẹp của Bạch Tư Vũ ánh lên sự lo sợ, cô bước đến một bước,bắt được trọng điểm..
- Ở cục cảnh sát sao? chẳng lẽ bọn họ nghi ngờ Lục Hạo..?
La Chí quan sát thần sắc Bạch Tư Vũ một chút,anh ta gật đầu..
- Đúng vậy, bọn người Trác Tư Sở nghi ngờ Anh Hạo có liên quan đến cái chết của Trác Cửu.
Cả người Bạch Tư Vũ lạnh toát,cô lắc đầu lẫm bẫm.
- Làm sao có thể, không thể nào.
Nhìn thần sắc mệt mỏi của cô, anh ta nhàn nhạt nói.
- Cô lên nghỉ ngơi đi,mai Tôi đưa cô về nước.
Bạch Tư Vũ tưởng mình nghe lầm,cô gằng giọng hỏi lại.
- Anh nói gì,tại sao lại đưa tôi về nước?
- Đây là lệnh của anh Hạo.
La Chí nói thêm.
Bạch Tư Vũ lắc đầu kiên quyết.
- Không,tôi không đi đâu cả, tôi muốn ở lại với Lục Hạo.Khi nào anh ấy về?
La Chí nhìn rõ sự cố chấp trong đôi mắt to tròn xinh đẹp của Bạch Tư Vũ.
Anh ta thở dài tốt bụng nói.
- Cô không cần đợi anh Hạo, bây giờ ở đây rất nguy hiểm.Tôi đưa cô về nước cho an toàn, chuyện anh Hạo cô không cần lo, anh ấy sẽ không sao.
Bạch Tư Vũ mím môi, bất giác có chút nổi giận, Lục Hạo xem cô là gì, chưa gì đã muốn đẩy cô ra xa.
- Không gặp được Lục Hạo,tôi sẽ không đi đâu hết.Anh không cần tốn công khuyên Tôi.
Nói rồi Bạch Tư Vũ xoay lưng bỏ lên phòng, La Chí hơi ngẩng người nhìn vẻ lạnh lẽo vừa rồi của Bạch Tư Vũ.
La Chi chau mày, khó xử không biết nên làm sao.
Đây là nhiệm vũ Lục Hạo giao cho anh ta,vì trong thời gian này Lục Hạo biết, có người âm thầm ra tay muốn đưa bọn họ vào con đường chết.
Nếu như ngày xưa,Lục Hạo không quá e ngại, chỉ sợ Bạch Tư Vũ vướn vào nguy hiểm khi ở bên cạnh anh.
Nên anh muốn La Chí bằng mọi cách phải đưa cô về nước.Vì khi về nước cô sẽ được an toàn hơn rất nhiều,có sự hậu thuẫn từ nhiều phía.
La Chí đau đầu suy nghĩ, mạnh tay với cô thì không được Lục Hạo sẽ giết anh ta mất.Mà mềm mỏng cũng không xong.
Người phụ nữ này sao lại cố chấp như vậy chứ.?