Bạch Thiển đi đến choàng tay qua vai Trác Tư Sở vẫn giữ nụ cười trên môi.
- Vợ chồng ấy mà,phải có lúc cơm không lành,canh không ngọt, cậu không cần lo lắng..
A Nhất gượng cười gật đầu..
- Vâng em hiểu, cũng không còn sớm nữa,em về trước.
Bạch Thiển gật đầu.
- Được..
A Nhất nhìn qua Trác Tư Sở một chút, rồi xoay lưng rời đi..
A Nhất vừa đi khuất Bạch Thiển thu tay về,nụ cười cũng tắt chỉ còn một khuôn mặt đầy nham hiểm.
- Kể từ ngày mai tôi không muốn nhìn thấy mặt A Nhất.
Một câu nhẹ nhàng nhưng là lưỡi dao tước đi mạng sống của một con người.
Thuộc hạ ông ta hiểu ý.
- Anh Bạch yên tâm.
Trác Tư Sở quay đầu nhìn ông ta như ma quỷ rồi hét lên.
- Không được.. các người không được giết A Nhất,tôi xin anh đấy Bạch Thiển..Bạch Thiển..tôi cầu xin anh..
Bạch Thiển mâc kệ cô ta van nài cầu xin, dùng ánh mắt ra lệnh, tên thuộc hạ gật đầu nhanh chóng rời đi.
Ông ta quay đầu nhìn qua Trác Tư Sở,bóp cằm cô ta..
- Nó muốn đi theo ba cô,tôi chỉ là giúp nó toại nguyện..
Bàn tay dùng sức bóp chặt,Trác Tư Sở đau đến mức nước mắt ứa ra nhưng không nói được.
Đến khi tưởng như xương hàm muốn vỡ vụng,Bạch Thiển mới vung tay hất cô ta ngã lên giường..
Từ trên cao nhìn xuống, thu bộ dạng thảm hại cùa Trác Tư Sở vào mắt.Nhưng chẳng đổi lại một chút đau lòng hay thương tiếc nào của ông ta.
Bạch Thiển ghét bỏ..
- Yên phận mà sống, bằng không cô chết rất khó coi đấy.
Nói rồi bỏ ra khỏi phòng, bàn tay bấu chặt grap giường cùng tiếng nấc nghẹn ngào..
Nhưng cô ta chợt nhớ đến cái thẻ nhớ, nhanh chóng lồm cồm bò dậy, nhặt chiếc thẻ nhớ lên cất lại chỗ cũ..
Nhìn ra màn đêm dày đặt, chỉ cầu mong A Nhất vượt qua tai kiếp này..
_________
A Nhất hơn ai hết biết rõ đêm nay Bạch Thiển sẽ không bỏ qua cho anh ta.Dùng tốc độ nhanh nhất để vượt qua khu ngoại ô vắng lặng này.
Nhưng khi nhìn vào kính hậu có thể thấy rõ rất nhiều xe phía sau đang đuổi theo..
Sau đó là hàng tiếng " bằng bằng " vang lên in ỏi..
Kính xe bị bắn thấu, A Nhất nhìn ra sau mồ hôi rơi đầy trên trán..Bàn tay cầm vô lăng siết chặt, không thể ngờ phía trước lại có xe chạy đến dĩ nhiên là thuộc hạ của Bạch Thiển.
Rõ ràng đêm nay ông ta muốn A Nhất phải chết..
A Nhất xoay tay lại, chạy lên dốc núi hai bên không khác gì vực thẳm..
- A
Một viên đạn cắm vào vai A Nhất, anh ta đau đớn nhìn máu không ngừng ướt đẫm cả áo sơ mi..
A Nhất loạng choạng tay lái,nhìn vực thẳm phía trước dùng tốc độ nhanh nhất mở cửa xe, canh ngay khúc cua xe phía sau bị che tầm nhìn bất ngờ nhảy xuống.
Còn chiếc xe của A Nhất đâm thằng xuống vực thẳm..
Đoàn xe phía sau ngừng lại, bọn thuộc hạ Bạch Thiển bước xuống nhìn khắp nơi.Rồi nhìn xuống nơi vực thẳm đen ngòm, qua một lúc tin chắc A Nhất đã chết mới rời đi..
_____________________________
Lúc La Chí tìm được A Nhất là chuyện của hai tiếng sau.
A Nhất vừa ra khỏi cổng nhà của Bạch Thiển, anh ta liền nghĩ đến Lục Hạo.Vì nếu anh ta chết đi sẽ không ai cứu Trác Tư Sở.
Cuộc gọi cầu cứu là muốn Lục Hạo đồng ý giúp đỡ Trác Tư Sở nhưng không ngờ Lục Hạo là cho La Chí đến tìm kiếm anh ta.
La Chí đi theo định vị số điện thoại của A Nhất,lúc đến nơi cũng nghĩ A Nhất đã chết.Bất ngờ qua một lúc tìm kiếm nghe được tiếng rên khẽ của anh ta, thì ra A Nhất nhảy từ trên xe xuống núp trong đám cỏ lau dày đặt nghiêng theo thành vực mà trốn thoát..
👍👍👍⬅️⬅️⬅️