Hai vợ chồng tức tốc bay về trong đêm, đến nơi nhìn đống tro tàn mà Bạch Thiển khó nuốt nổi cơn giận,sắc mặt trong màn đêm cũng lạnh đến thấu xương..
Buổi sáng lúc xuống lầu Bạch Tư Vũ đã thấy Bạch Thiển và Trác Tư Sở có mặt tại nhà, Bạch Tư Vũ vẻ mặt có chút bất ngờ..
Âm thầm quan sát sắc mặt hai người rất khó coi..
Bạch Tư Vũ đi đến,dè dặt gật đầu rồi ra hiệu bằng tay.
- Ba,mẹ mới về ạ?
Trác Tư Sở nhìn qua Tư Vũ rồi quan sát thái độ của Bạch Thiển..
Có vẻ hôm nay gặp chuyện không vui hay Bạch Thiên che giấu quá tốt..
Ông ta không nhìn qua Bạch Tư Vũ chỉ mở miệng nhàn nhạt nói..
- Ngồi xuống ăn sáng đi..
Trác Tư Sở cũng lên tiếng ngọt ngào..
- " Tư Vũ ngồi xuống ăn sáng cùng ba mẹ đi..
Bạch Tư Vũ gật đầu ngoan ngoãn ngối xuống..
Không khí vẫn như bao năm qua, Bạch Tư Vũ vốn nói chuyện không được nên cô thường rất yên tĩnh..
Dù vậy cô vẫn nghe được nên Bạch Thiển vẫn để Bạch Tư Vũ phát triển tự nhiên không đưa vào trường khiếm khuyết.. Vẫn để cô theo học trường điểm chính quy hẳn hoi..
Bạch Tư Vũ trong mắt ông và người khác vốn là đứa bé ngoan..Cô rất yên tĩnh, khiến người khác yêu thương nhiều lúc còn xót xa,vì một cô bé xinh đẹp học giỏi lại phải chịu nhiều thiệt thòi..
Trong lúc cả nhà ba người dùng bữa,thuộc hạ của Bạch Thiển đi vào,sắc mặt trầm trọng khó coi..
Rồi dè dặt,cẩn trọng nhìn qua Bạch Tư Vũ..
Bạch Thiển lạnh giọng..
- Chuyện gì..?
A Hiển đặt lên bàn một túi ni long,bên trong chứa một chiếc bậc lửa..
- Ông chủ, tại hiện trường vụ cháy chúng tôi nhặt được cái này.
Bạch Thiển cầm chiếc bật lửa lên quan sát, nhìn ấn kí được khắc trên đó..
Sắc mặt Bạch Thiển sa sầm, bàn tay nổi cộm đầy gân xanh..
Đứng bật dậy, động tác mạnh đến nổi chiếc ghế cũng ngã lăn ra tạo thành âm thanh chói tai..
- Lục Hạo,tao bắn chết mày.
Bạch Thiển nghiến răng quát lên rồi quay người rời đi..
- Chờ đã, anh bính tĩnh đi Bạch Thiển..
Trác Tư Sở vội vả đuổi theo,sợ ông không bình tĩnh gây ra chuyện..
Bạch Tư Vũ nhìn một màn này, ánh mắt không hề tỏa ra cảm xúc gì nhiều..
Chỉ thong thả ngoan ngoãn ăn phần của mình..Rồi một lúc sau ôm lấy cặp rời đi...
______________
Căn biệt thự nằm ở chân núi gần ngoại ô, toàn không gian thiết kế bằng gỗ nâu,theo phong cách Nhật Bản vừa sang trọng lại hòa vào thiên nhiên..
Từng dòng xe chạy thẳng vào cổng của biệt thự nơi Lục Hạo sinh sống..
Bạch Thiển xuống xe chưa kịp để thuộc hạ Lục Hạo hiểu chuyện gì..
Bằng...bằng...
- A...
Tiếng súng đã vang lên, một tên thuộc hạ của Lục Hạo bị Bạch Thiển bắng hai phát vào vai...
Đau đớn hét lên, ôm lấy cánh tay đẫm máu..
Lúc này hai bên chỉa súng vào nhau, thuộc hạ Lục Hạo không kiềm chế được cơn giận..
Chẳng rõ Bạch Thiển nổi điên cái gì vừa vào cửa đã muốn giết người..
La Chí cận vệ thân cận của Lục Hạo giơ súng chỉ thẳng vào Bạch Thiển..
- Nhị gia, ông vào đây gây thương tích người của chúng tôi, có ý gì?
Trác Tư Sở lúc này cũng vừa xuống xe thấy một màn này, cô ta nhanh chạy đến kéo lấy tay Bạch Thiển..
- Bạch Thiển anh bình tĩnh đi..
Rồi quay mặt, nghiêm mặt nói với La Chí.
- La Chí bỏ súng xuống, các người không coi ai ra gì đúng không?
La Chí vẫn không có ý định bỏ súng xuống..
- Chị Sở, đây là nơi của Anh Hạo, sáng sớm vợ chồng hai người đến đây làm loạn, đừng trách chúng tôi không nể mặt..
Bạch Thiển quát lớn..
- Mày kêu Lục Hạo ra nói chuyện với tao.Nếu không đừng trách hôm nay tao sang bằng chỗ này..
Vừa nói Bạch Thiển vừa tiến đến, lúc này Lục Hạo từ trên lầu đi xuống..
Bên cạnh anh còn có một người đàn ông khá lớn tuổi, nhưng vẻ ngoài khiến người khác phải nể sợ..
Lục Hạo nhìn người đang đang bị thương,máu chảy đau đớn.
Sắc mặt anh vẫn không thay đổi,anh bước ra cùng người đàn ông...
Nhưng khi Bạch Thiển và Trác Tư Sở mắt thấy người đàn ông kia..
Lập tức thay đổi sắc mặt, Trác Tư Sở thay bằng sự bất ngờ..
- Chú Hai
Sự cuồng loạn của Bạch Thiển cũng vội biến mất..
- Chú hai..