Lục Hạo cũng không ngờ có ngày này, một Tam gia tiếng tăm lừng lẫy như anh có ngày phải cần phụ nữ bảo vệ hay sao.
Chuyện này không biết nên vui hay buồn nữa đây..
Nhưng có gì đó rất ngọt ngào thấm vào đáy tim, nhìn cô mặc áo choàng ngủ màu trắng,mỏng manh yếu ớt, dùng thân thể bé nhỏ để che chắn cho anh..
Lục Hạo đưa tay xoay người cô lại choàng tay ôm cô, miệng thì quở trách nhưng ánh mắt đầy cưng chiều..
- Sao không nghe lời thế này,đã bảo em không được ra ngoài này mà..
Bạch Tư Vũ nhìn anh từ đầu đến chân,thấy anh không bị một chút thương tổn nào,trong lòng mới âm thầm thở phào..
Bạch Thiển nhìn tình cảnh này, tay cầm súng có chút run run..
Quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tư Vũ ửng hồng là đàn ông chỉ cần nhìn qua có thể biết cô vừa được yêu thương thế nào..Nhìn kĩ một chút trên cổ còn có những chấm đỏ chói mắt..
Bạch Thiển chỉ hận không thể một phát súng bắn chết Lục Hạo..
Ông ta thì thào..
- Tiểu Vũ con có biết mình đang làm gì không?
Bạch Tư Vũ không trả lời,cô chỉ nhìn ông ta chăm chăm,rồi nhìn qua Trác Tư Sở với ánh mắt căm phẫn..
Bạch Thiển không cần Bạch Tư Vũ giải thích, ông chỉ muốn đưa cô về với mình ngay lúc này..
Lạnh giọng ra lệnh thuộc hạ..
- Đưa Tiểu Vũ về cho Tôi..
Lục Hạo vừa nghe nói thế, anh đanh mặt âm trầm..
Lạnh lẽo gằng từng tiếng..
- Ai dám..?
Thuộc hạ Bạch Thiển quả không dám tiến thêm bước nữa, dè dặt nhìn Bạch Thiển..
Bạch Thiển căm tức bọn thuộc hạ vô dụng, bước đến giơ tay đích thân muốn đưa Bạch Tư Vũ về, nhưng tay mới đưa ra La Chí đã tiến đến hất tay ông ta ra, chân nhanh chóng tấn công khiến Bạch Thiển lùi mấy bước..
Lục Hạo quét mắt nhìn những người thuộc hạ phía sau.Lấy hình ảnh tên đang nằm ôm cánh tay bị gãy làm gương, bọn họ e dè chẳng dám bước lên..
- La Chí hỗn láo,ngừng tay ngay..
Vì tiếng hét của Trác Tư Sở,cú đấm sắp nện xuống mặt của Bạch Thiển nhanh chóng thu về..
- Chuyện gì?
Khi cục diện hỗn độn, bất ngờ tiếng Trác Cửu vang lên từ xa,cả đám người quay đầu nhìn..Ông ta sắc mặt vô cùng khó coi..
Không cần nói nhiều xoay lưng rời đi..
Trác Tư Sở đi đến kéo tay Bạch Thiển..
- Anh có sao không, đi thôi..
Bạch Thiển nhìn qua Bạch Tư Vũ, nhẹ giọng.
- Tiểu Vũ đừng ngoan cố nữa,ngày mai ba muốn nghe câu trả lời của con.
Bạch Tư Vũ vươn đôi mắt to tròn nhìn ông ta không hề có độ ấm,rồi quay mặt đi..
Thái độ này của Bạch Tư Vũ lần đầu trong đời khiến Bạch thiển cảm thấy bất lực.
Ông ta thoáng có cảm giác sau đêm nay ông thật sự vừa đánh mất Bạch Tư Vũ..
Nhưng tận sâu trong tâm can của Bạch Thiển thề với trời đất ông sẽ làm bằng mọi cách đưa Bạch Tư Vũ về bên cạnh ông, dù bằng cách nào đi nữa..
Lục Hạo nắm tay Bạch Tư Vũ, bàn tay còn lại xoa tóc cô đầy cưng chiều,trầm ấm nói..
- Vào trong phòng chờ anh.
Thật ra Bạch Tư Vũ biết với danh tiếng một Tam gia, còn được Trác Cửu tin tưởng.Chuyện phát sinh giữa anh và cô, anh có thể dễ dàng giải quyết..
Nên cô không quá lo lắng, cô ngoan ngoãn gật đầu..
Có thể sau hôm nay mọi thứ sẽ thay đổi và nhiều thứ đảo lộn, cô con gái nuôi của Bạch Thiển bao năm qua sẽ được mọi người biết đến với cái chức danh mới..
Người phụ nữ của Lục Hạo..
Tận mặt thấy Bạch Tư Vũ vào cửa..
Lục Hạo nhìn qua La Chí..
- Ở lại bảo vệ cô ấy..
👍👍⬅️⬅️