màu trắng, duy nhất nằm trên bờ biển, trước mặt là biển xanh cát trắng. Có view từ phòng khách, phòng bếp và hồ bơi nhìn ra biển tuyệt đẹp.Xung quanh là hàng rào trắng bao quanh, được tô điểm bởi những cây bạch dương xanh mượt..
Villa sát biển này mang đến cho người ta cảm giác hoàn toàn thả mình vào dòng nước biển xanh mát rượi mà không cần phải mất nhiều thời gian đi xa “Mở cửa ra biển trước mặt bạn”.
Lục Hạo có sẵn chìa khóa,anh mở cửa rồi nhìn vẻ mặt thích thú đến ngỡ ngác của cô gái nhỏ.
- Vào thôi em.
Bạch Tư Vũ rầu rỉ có chút mất mặt,làm gì phải trưng ra bộ mặt thèm thuồng đến như vậy..
Cô đi ngang qua anh, vào trong mới thấy đây đúng là thiên đường sao có thể đẹp đến như vậy..
Lục Hạo khóa cửa, chỉ cần mấy bước chân đã ôm ai đó vào lòng..
Hôn lên môi cô..
- Nhóc con vô tâm, có thích không?
Bạch Tư Vũ phụng phịu , giấu đi đôi mắt thèm thuồng, hờ hững trả lời..
- Cũng được..
Trong lòng Lục Hạo cười thầm, anh buông cô ra thở dài..
- Haiz..Thì ra em không thích, anh cố công chọn lựa bằng mọi giá mua được căn vila này.Rốt cuộc em lại không thích.Chúng ta đi về thôi, vài ngày nữa anh sang nhượng lại cho người khác..
Lúc này bóng chiều tà ngã màu,một mãnh hoàng hôn đã dần bị bóng tối vây lấy..Mặt biển huyền ảo đến lạ kì,cả tiếng sóng biển nghe vào cũng trở thành cung bậc êm tai nhất..như tiếng lòng của Bạch Tư Vur lúc này, êm ả, ngọt ngào đến dễ chịu..
Nói rồi Lục Hạo lại nói tiếp..
- Mà Thôi dù sao cũng đứng tên em, em không thích thì cứ muốn làm gì thì làm.Giờ cũng tối rối chúng ta về thành phố không kịp, ở lại một đêm đi..
Bạch Tư Vũ không nghĩ mọi chuyện lại như thế,căn nhà tuyệt đẹp này là do Lục Hạo mua cho cô sao.
Cô không quan tâm căn nhà này của ai vì với cô bất cứ nơi đâu mà không có anh đều trở thành vô nghĩ..
Một cỗ cảm xúc cảm động tràn lên tận tim, Bạch Tư Vũ kéo tay anh..
- Em có nói không đẹp đâu, rất đẹp mà..
Lục Hạo nhìn cô..
- Vẻ mặt này của em không gọi là thích..
- Thích..rất thích, chỉ là nó quá đắc....
Lục Hạo kéo tay cô đến gần anh,ôm chặt cô vào lòng..
- Đồ ngốc này,trên đời này không có thứ gì có thể đắc bằng em.
Vì em là vô giá...
Hai má Bạch Tư Vũ ửng hồng, mỉm cười xinh đẹp..
Đâu còn bị sự ghen tuông xâm chiếm lý trí..
Thật ra đã yêu thì sẽ ghen, phụ nữ ai cũng thế cả, chỉ là ghen ít hay nhiều thôi. Ghen tuông một cách ôn hòa có thể vô hại với một mối quan hệ. Mà nhiều lúc trong một mối quan hệ, có người rất muốn thấy người mình yêu ghen để cảm nhận được tình yêu của họ.
Mà Lục Hạo lại đang xấu xa như thế đấy..
Bạch Tư Vũ chịu thua rồi,cứ ngốc nghếch mà buông xuôi tất cả, chỉ mới vài giây trước thôi còn hờn giận anh đủ điều.Thế nhưng bây giờ cái gì cô cũng không muốn nghĩ đến..
Lục Hạo quay người cô,anh từ phía sau ôm lấy cô ngắm nhìn hoàng hồn dần buông, thỏ thẻ bên tai cô..
- Em biết vì sao anh mua ngôi nhà ở Biển cho em không?
Bạch Tư Vũ lắc đầu,hàng mi thật dài ánh mắt trong suốt..
Gáy tái bị anh hôn lấy đổi lại sự run rẩy của cô..
- Vì anh biết em thích biển, đa số những tác phẩm của em điều có biển..
Bạch Tư Vũ nghiêng đầu nhìn anh, lúc này con ngươi của anh nhuộm vàng sáng long lanh,thâm tình nhìn cô say mê..
Bạch Tư Vũ xoay người choàng tay qua cổ anh..
- Có anh thật tốt..
Cô nhón chân đặt lên môi Lục Hạo một nụ hôn thật sâu, khóe mắt Lục Hạo hiện lên ý cười..
Anh xoay người bế cô vào nhà, màn đêm cũng dần buông xuống..