Cổng lớn, tất cả các cửa bị mở tung, từng cơn gió va đập vào tạo thành âm thanh chói tai, rợn người.
Tiếng súng bên trong nhà từng hồi vang lên nhưng đều bị mưa gió lấn át.
Trước cửa chính là hai mạng người, bị mưa gió quật vào, máu chảy hòa vào nước mưa.
Từng bước chân thận trọng tiến vào trong nhà, hiện ra trước mắt là những vệt máu đỏ chảy dài, dưới chân lầu là xác người phụ nữ, lên lầu cửa thư phòng mở rộng, xác người đàn ông nằm bất động cả mắt cũng không nhắm lại.
Lúc cảnh sát đuổi theo lên sân thượng, họng súng đen ngòm chĩa vào đám người áo đen trong màn mưa. Nhưng thế nào cũng chẳng dám bắn tỉa, vì trong số bọn họ, trên tay đang bế một đứa bé.
Họng súng chĩa thẳng vào thái dương cô bé.
Bọn người trong bóng đêm khó mà nhận dạng được khuôn mặt, chỉ có thể dựa vào ánh sáng le lói lúc tối lúc sáng của tia chớp mà nhìn phớt qua khuôn mặt không rõ nét của người đàn ông kia.
Hắn nở nụ cười thách thức, rồi ngang nhiên bế đứa bé lên chiếc máy bay tư nhân, nhanh chóng bay đi trước sự bất lực của cảnh sát.
"Tiểu Đan"
***ẦM***...
Gió rít qua từng cơn, người đàn ông tỉnh dậy trong cơn mơ.
Ông ta tuổi cũng đã tứ tuần, nhìn ra màn mưa sắc mặt trở nên khó coi, mang vẻ ưu thương.
Mặc lấy áo khoác đi đến bên cạnh tủ, cầm lấy khung ảnh, trong đó là hai người đàn ông vóc dáng ngang nhau trên người đều mặc trang phục cảnh sát, cười vô cùng rạng rỡ.
- Quốc Minh cậu yên tâm trước khi về hưu mình sẽ bằng mọi cách tìm được Tiểu Đan về cho vợ chồng cậu và bắt bọn chúng phải chịu tội.
Nhắc đến đây ánh mắt người đàn ông trở nên lãnh khốc, âm trầm.
____________________
Thành phố này trộn lẫn dưới cái thiện và ác.
Nhưng so với ngày nay đồng tiền lên ngôi, đều có thể tẩy trắng thành đen, mọi thứ bất nhất lòng người lẫn lộn, tư duy khó lường.
Sau mười mấy năm tẩy rửa, mức độ sầm uất của con phố Dục Hỏa phức tạp này còn vượt xa so với trước đây.
Mà khu này thời gian trước đa số là các bang phái thường tranh nhau nắm quyền. Chỉ khoảng bảy năm đổ lại đây, không còn ai dám đến đây kiếm chuyện vì nó vốn đã thuộc quyền sở hữu của Tam gia hay còn gọi đúng tên là Lục Hạo - một trong những đàn em của Bố già Trác Cửu tin tưởng và thương yêu nhất.
Ông ta tuy đã lui về ở ẩn để lại cho đàn em thân cận của mình.
Bang phái gì đó vốn chỉ còn trong quá khứ, vì tất cả các thành viên của Trác Cửu mấy năm gần đây đã từ giã con đường chết chóc, mà bận rộn vào việc kinh doanh hợp pháp.
Đó là bề nổi của bọn họ, còn phần chìm thì luôn được cảnh sát ngày đêm để mắt đến.
Trác Cửu vốn mang tội danh không nhỏ, chỉ là chưa ai có bằng chứng để bắt ông ta. Mười hai năm trước cả nhà Trưởng phòng hành sự Lâm Nhẫn đều bị giết trong đêm.
Trác Cửu bị nghi ngờ là tội phạm, chỉ là qua ngần ấy năm hắn luôn chứng minh mình trong sạch. Nhởn nhơ ngoài vòng pháp lý, Trác Cửu có cách thách thức phía cảnh sát tức đến mức chỉ muốn phanh thây hắn ra.
Nhưng họ vẫn chưa dám ra tay vì hiện tại Trịnh Uy thượng tá bộ lĩnh của hình sự đang tìm kiếm một người mà chỉ Trác Cửu mới rõ tung tích.
Xã hội phức tạp cũng bởi vì vậy càng thêm vàng thau lẫn lộn. Trắng đen trong xã hội ngày nay, giữa cái tốt, cái xấu, cái thật, cái giả, giữa cái đúng và cái sai... Chỉ có thể để thời gian mới tẩy rửa được.