Tất cả mọi người trên đỉnh núi lập tức nhìn về phía âm thanh kia.
Chỉ thấy một ông lão mù gầy gò chừng hơn sáu mươi tuổi đang chống cây ba-toong và chậm rãi đi về phía võ đài.
Cây ba-toong của ông lão gõ xuống nền đất phát ra những âm thanh giòn tan, trên đỉnh núi rộng lớn này dường như chỉ có mỗi tiếng gõ ấy. Ông lão chống gậy chậm chạp dò dẫm đi về phía trước. Khi đoàn người vẫn còn trong trạng thái mù mờ, thấy ông lão mù bước tới, ai nấy tự giác nhường đường.
Gia chủ của nhà Âu Dương – Âu Dương Hồng vừa nhìn thấy ông lão mù đã trở nên kích động. Ông ta lập tức chạy như bay tới trước mặt ông lão mù, vừa cung kính vừa tò mò: “Chú ba, sao chú lại tới đây ạ?”
Không sai, ông lão mù này chính là chú ruột của Âu Dương Hồng, Âu Dương Viêm.
Âu Dương Viêm là thiên tài võ thuật vô cùng kiệt xuất của nhà Âu Dương, thời còn trẻ, ông ấy chính là cao thủ hàng đầu gia tộc, mới là người thực sự kế thừa được bộ gene ưu tú của gia tộc lâu đời này, trình độ võ công thâm sâu khó lường.
Chẳng qua tính tình của Âu Dương Viêm khá quái gở và quá khích, ông ấy chỉ đơn thuần là kẻ mê võ học, vì muốn luyện võ mà dồn hết tâm huyết. ông ấy đã rời khỏi gia tộc từ rất lâu về trước, chu du bốn bể để truy tìm chân lý của võ học. Hai mắt của ông ấy bị mù cũng vì luyện võ, bởi ông ấy luyện một loại võ công vô cùng đặc biệt và cao thâm. Loại võ công này yêu cầu hai mắt phải mù, chỉ dựa vào cảm quan để học, cho nên Âu Dương Viêm không hề do dự đã tự hủy hoại luôn đôi mắt của mình.
Gần mười năm nay, Âu Dương Hồng chưa gặp được người chú ruột này, nhưng ông ta rất hiểu chú mình, ông ta biết võ công của Âu Dương Viêm đã đạt tới cảnh giới tuyệt diệu từ lâu, bất kể sau bao nhiêu năm không gặp, Âu Dương Hồng vẫn luôn tin tưởng tuyệt đối vào võ công của Âu Dương Viêm. ông ta vốn ôm ý định đi tìm Âu Dương Viêm để nhờ chú mình đối phó với Ám Ảnh, nhưng không có cách nào liên lạc được; bây giờ thấy Âu Dương Viêm đột nhiên xuất hiện, Âu Dương Hồng quả thật mừng vui quá đỗi.
Nghe thấy câu hỏi của Âu Dương Hồng, Âu Dương Viêm thong dong đáp: “Già rồi, lá rụng về cội, quay về nhà mới biết Giang Đông sinh ra một ma đầu, cho nên ta cố tình tới đây gặp gỡ nó.”
Trong lòng Âu Dương Hồng, Âu Dương Viêm mới được coi là chiến thần thực thụ. Ám Ảnh giỏi cỡ nào đi chăng nữa cũng không thể so sánh cùng Âu Dương Viêm được. Khoảnh khắc ấy, tâm trạng của Âu Dương Hồng không thể nào hình dung được, ông ta vồn vã bộc bạch nỗi lòng cùng Âu Dương Viêm: “Chú ba, tên Ám Ảnh này tàn bạo vô lối, nó giết chết bốn đứa con trai của cháu rồi! Con trai của rất nhiều người có mặt ở đây cũng đã chết trong tay nó, nó còn muốn xưng bá ở Giang Đông nữa chứ! Chú nhất định phải giết nó để trừ hại cho dân!”
Âu Dương Viêm bình tĩnh nói: “Nếu ta đã đến đây rồi, tự khắc sẽ không để nó sống sót rời đi.”
Giọng điệu của Âu Dương Viêm rất bình tĩnh, nhưng trong lời nói phảng phất khí thế và tự tin. Hiển nhiên, Ám Ảnh giỏi giang đến mấy cũng không lọt vào tầm mắt của Âu Dương Viêm.
Âu Dương Hồng nhìn Âu Dương Viêm, trịnh trọng nói: “Chú ba, xin nhờ cậy hết ở chú.”
Âu Dương Viêm gật gật đầu, kế đó, ông ấy nhảy vọt lên, toàn thân bắn vào khoảng không, chỉ trong chớp mắt đã đứng trên võ đài, đối mặt với Ám Ảnh.
“Học võ không phải để giết người, Ám Ảnh, cậu lầm đường lạc lối rồi!” Âu Dương Viêm là một người mê võ, vì luyện võ mà bất chấp tất cả nhưng ông ấy thà tổn thương chính mình chứ không tùy ý làm hại người khác. Ám Ảnh rèn được thân thủ tốt, không dùng cho mục đích chính đáng mà thẳng tay giết người. Âu Dương Viêm thì khác, ông ấy rèn luyện được bản lĩnh đáng kể, nhưng luôn dùng để giúp người khác. ông ấy có lòng dạ hiệp nghĩa, thường xuyên dọc đường thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ.
Ám Ảnh thấy Âu Dương Viêm, tỏ ra không hề khách sáo: “Liên quan đếch gì đến ông?”
Âu Dương Viêm thất vọng: “Xem ra cậu vẫn u mê không chịu tỉnh ngộ, hôm nay, ta đành thay trời hành đạo thôi!”
Hôm nay Ám Ảnh vẫn luôn trong trạng thái trấn tĩnh và kiêu ngạo, tràn ngập tự tin, không hề dao động, nhưng bây thấy người của gia tộc Âu Dương hoa chân múa tay trước mặt mình, hắn vô cùng khó chịu, không muốn chần chừ thêm nữa, lập tức lạnh giọng: “Ông già kia, nếu ông đã thích tìm chỗ chết, tôi đành thành toàn cho ông.”
Dứt lời, Ám Ảnh đột nhiên lao về phía Âu Dương Viêm.
Đây là lần đầu tiên trong ngày hôm nay Ám Ảnh tỏ ra khá nóng vội trên võ đài, dường như hắn không muốn lỡ thêm một giây nào nữa, chỉ mong mau chóng hạ gục lão mù này cho thỏa cảm giác tức giận và khó ở trong lòng.
Ám Ảnh chạy tới mang theo một luồng gió, tất nhiên Âu Dương Viêm có thể cảm nhận được sát khí sâu sắc, nhưng ông ấy không hề hoảng loạn. Ông ấy nắm chặt cây ba-toong trong tay mình, gạt mạnh một cái về phía trước.
Chiếc gậy ba-toong này mang theo khí thế có thể quét gọn cả nghìn quân địch.
Dù lợi hại như Ám Ảnh cũng có thể cảm nhận được uy lực vô cùng nghịch lý của cây gậy này. Trong nháy mắt, Ám Ảnh dừng lại, đồng thời nhào lộn về phía sau, tránh né một gậy của Âu Dương Viêm.
Một gậy đơn giản nhưng có thể ép Ám Ảnh vênh váo phải thối lui khiến đám đông có mặt ở đó kinh ngạc.
“Ông già mù này giỏi tới vậy sao? Thật không thể tin nổi!”
“Câu này của cậu đúng là thừa thãi đấy? Ông ấy là chú ba của Âu Dương Hồng, là tiền bối Âu Dương Viêm cơ mà, hơn ba mươi năm trước, Âu Dương Viêm đã nổi danh thiên hạ rồi, cậu thử nói xem ông ấy có giỏi không?”
“Chuẩn luôn, tiền bối Âu Dương là kỳ tài võ thuật kiệt xuất nhất của gia đình họ, ông ấy còn là một kẻ mê võ, chúng ta không thể nào đong đếm được thực lực của ông ấy đâu.”
“Phải đấy, một cái vung gậy của ông ấy như ban nãy, uy lực vô cùng chấn động, tiền bối Âu Dương quá đỉnh luôn.”
“Xem ra lần này Giang Đông được cứu rồi.”
Đám đông của chiến đội cuối cùng cũng vực dậy tinh thần, trông ai cũng phấn chấn, gương mặt lộ rõ vẻ kích động, hai mắt sáng ngời, đốm lửa hi vọng lại được nhen nhóm trong lòng họ.
Đến cả Ám Ảnh vốn bình tĩnh bày mưu tính kế khi gặp biến động cũng vô cùng kinh ngạc vì Âu Dương Viêm, sau khi đứng vững, hắn hỏi Âu Dương Viêm với vẻ nghi hoặc: “Thú vị đấy, ông dùng côn pháp nào vậy?”
Có lẽ những người khác nhìn vào không hiểu, tưởng rằng Âu Dương Viêm chỉ đơn giản là vung gậy một lần, nhưng Ám Ảnh biết, lần vung gậy này không đơn giản, nó bao hàm nhiều chỗ rất tuyệt diệu.
Âu Dương Viêm đáp lại nhẹ hẫng: “Đả Cẩu Bổng Pháp!”
“Đả Cẩu Bổng Ơháp” không phải là môn võ chỉ tồn tại trong tiểu thuyết võ hiệp, côn pháp này thực sự tồn tại đến ngày nay, có điều nghe nói võ công đã thất truyền từ lâu, đến cả Ám Ảnh vốn tập trung ưu thế của bách gia cũng chưa từng được chứng kiến bộ võ công này. Thật không ngờ Âu Dương Viêm lại học được.
Ám Ảnh đột nhiên cảm thấy hứng thú với con người tên Âu Dương Viêm này, toàn thân hắn rạng rỡ hơn hẳn, ánh mắt nhìn về phía Âu Dương Viêm cũng lấp lánh hơn: “Cuối cùng cũng gặp được một đối thủ ra hồn, khá đấy, hi vọng ông sẽ không làm tôi thất vọng.”
Nói xong, Ám Ảnh khẽ ngoắc ngoắc tay, một sát thủ hàng đầu lập tức ném cho hắn cây gậy dài.
Ám Ảnh đón lấy cây gậy dài, dùng một tay xoay xoay nó vài vòng rồi lập tức nói: “Tôi cũng từng học một bộ côn pháp, hôm nay hãy so xem côn pháp của ai đỉnh hơn.” Nói xong, Ám Ảnh nắm chặt cây gậy dài, lao về phía Âu Dương Viêm như lốc xoáy.
Ầm ầm ầm!
Hai người bỗng chốc đấu gậy với nhau. Mặc dù trong tay họ chỉ là một cây gậy gỗ, nhưng dường như đang sử dụng binh khí sắc bén, lối đánh rất chớp nhoáng, uy lực cũng vô cùng chấn động.
Ám Ảnh là một thiên tài thần kỳ, hắn tinh thông các thế võ của các môn võ, chưởng pháp, cước pháp, hắn đều giỏi. Bây giờ đến cả côn pháp cũng được sử dụng vô cùng nhuần nhuyễn. Tất nhiên côn pháp này không phải “đả cẩu bổng”, nhưng nó cũng cao thâm và khó lường, vô cùng mạnh mẽ. Mỗi lần Ám Ảnh vung gậy đều mang theo khí thế kinh động đất trời.
Chẳng qua, dù côn pháp của Ám Ảnh có giỏi đến đâu, xuất chiêu lanh lẹ đến đâu vẫn không thể đả thương nổi Âu Dương Viêm. Âu Dương Viêm tuy đã mù, nhưng thính lực của ông ấy vô cùng nhạy bén. ông ấy có thể nghe âm thanh mà phân biệt được vị trí, gậy của Ám Ảnh chưa tới nơi, Âu Dương Viêm đã nhanh chóng né được rồi.
Cùng lúc tránh né, Âu Dương Viêm cũng không ngừng xuất chiêu. Bộ côn pháp “Đả Cẩu Bổng” của ông ấy thật sự xuất sắc, mỗi chiêu thức đều khiến quỷ thần cũng không đoán nổi, uy lực vô cùng. ông ấy giao đấu cùng Ám Ảnh mà không hề rơi vào thế hạ phong.
Những người có mặt ở đó xem đến ngơ ngẩn, họ không nhúc nhích được, nhưng nội tâm cuộn trào sóng to gió lớn, hét sức phấn khích. Trận quyết đấu đỉnh cao này quá đặc sắc khiến người ta chỉ đứng xem thôi cũng thấy máu huyết sôi lên sùng sục. Quan trọng hơn cả, kết cục của trận giao đấu đỉnh cao này liên quan tới vận mệnh của mọi người, ai cũng âm thầm cầu nguyện, hi vọng thắng lợi thuộc về Âu Dương Viêm.
Trận chiến kéo dài vài phút, đôi bên vẫn bất phân thắng bại, mọi người cũng không thể nhìn ra được rốt cuộc ai mạnh hơn ai yếu hơn. Lòng dạ của đám đông dần bị vo viên thành một nắm, vô cùng căng thẳng.
Thế nhưng Âu Dương Viêm ở trên võ đài vẫn duy trì trạng thái trấn tĩnh, thong dong. Ông ấy luyện võ từ nhỏ, lại mê võ không gì sánh được nên võ công của ông ấy ở các môn đều rất cao siêu; nhưng thành tựu ở côn pháp là cao nhất. Cho nên khi dùng “đả cẩu bổng pháp” để giao chiến cùng Ám Ảnh, Âu Dương Viêm không hề tốn sức, mà khi đám đông đang lo lắng, ông ấy đột nhiên nói với vẻ khó đoán: “Nên kết thúc rồi!”
Vừa dứt lời, khí thế của Âu Dương Viêm đột ngột dâng cao, hai tay ông ấy siết chặt cây ba-toong, vụt mạnh vào đỉnh đầu Ám Ảnh.
Lần vung gậy này gây ra ảnh hưởng không hề nhỏ.
Ám Ảnh lập tức giơ cây gậy dài của mình cao quá đầu, chặn được đòn đánh chí mạng của Âu Dương Viêm.
Nhưng ngay một giây sau đó, biến số xuất hiện. Cú vung gậy uy lực vô hạn của Âu Dương Viêm bỗng chốc thành một chiêu thức hụt, ba-toong của ông ấy đập được nửa chừng đột nhiên dừng khựng lại, trong khoảnh khắc như ánh chớp lóe lên, Âu Dương Viêm biến đổi chiêu thức, cầm gậy bằng một tay rồi chọc thẳng vào lồng ngực của Ám Ảnh.
Chiêu thức của Âu Dương Viêm biến hóa khó lường, cứ hư hư thực thực khiến người ta không thể đề phòng được.
Rầm!
Đoạn cuối của cây gậy đâm mạnh vào Ám Ảnh, khiến cơ thể hắn phải lùi về sau mấy bước.
“Đánh hay lắm!”
“Tiền bối Âu Dương quá tuyệt luôn.”
“Tiền bối Âu Dương, không cần nương tay, xin hãy giết Ám Ảnh thay chúng tôi.”
Thấy Ám Ảnh bị thương, đám đông có mặt ở đó không kiềm chế được mà hoan hô. Đây là lần đầu tiên Ám Ảnh chịu thiệt trong ngày hôm nay, tâm trạng của mọi người kích động đến mức khó tả, dường như ánh sáng tông tag lợi đã chói ngời trước mắt.
Ám Ảnh lùi về sau mấy bước rồi lập tức dừng lại, sau đó, hắn lên tiếng khen ngợi Âu Dương Viêm: “Côn pháp của ông cũng rất ra gì đấy!”
Âu Dương Viêm không hề tỏ ra vui mừng vì đã tấn công trúng Ám Ảnh, ngược lại, ông ấy vô cùng chấn động, kinh ngạc nói với Ám Ảnh: “Người trúng một gậy của ta không chết thì cũng tàn phế, sao cậu vẫn có thể đứng đó nói chuyện với ta?”
Người thường chắc chắn không thể đỡ nổi một gậy như thế của Âu Dương Viêm, nhưng Ám Ảnh không những đỡ được, thậm chí còn không hề bị thương. Điều này khiến Âu Dương Viêm chịu một đả kích hiếm thấy.
Ám Ảnh tỏ ra khinh thường: “Chỉ dựa vào ông mà cũng muốn làm tôi bị thương? Không giấu gì ông, côn pháp chỉ là môn võ mà tôi kém nhất, cho nên mới để ông miễn cưỡng chiếm được thế thượng phong. Ông sẽ không nghĩ rằng ông là đối thủ của tôi thật đấy chứ?”
Âu Dương Viêm khẽ nhíu mày, trầm ngâm trong chốc lát rồi lạnh lùng đáp: “Chắc hẳn cậu đã luyện Kim Chung Tráo nhỉ, nhưng không có tác dụng gì đâu, cậu muốn đánh bại tôi đúng là chuyện viển vông.”
Ám Ảnh tiện tay ném luôn cây gậy dài đi, sau đó, hắn trầm giọng nói với Âu Dương Viêm: “Ếch ngồi đáy giếng, hôm nay tôi sẽ cho ông thấy sức mạnh thật sự của mình.”
Chưa dứt lời, Ám Ảnh như biến thân thành ma quỷ, “ầm” một tiếng, hắn tấn công về phía Âu Dương Viêm.
Tuy Âu Dương Viêm bị mù nhưng trái tim không mù, ông ấy có thể cảm nhận được rõ ràng khí thế của Ám Ảnh đang ập tới, không dám chần chừ, lập tức nắm chặt cây gậy trong tay, đánh mạnh về hướng mà Ám Ảnh đang tập kích tới.
Lần vung gậy này gần như dùng hết toàn bộ sức lực của Âu Dương Viêm.
Lần vung gậy này mang theo uy lực như dời non lấp bể.
Thế nhưng, đối diện với một gậy ngùn ngụt khí thế đó, Ám Ảnh không hề né tránh, hắn giơ cánh tay lên, đỡ chiếc ba-toong đang vụt tới của Âu Dương Viêm.
Rắc một tiếng.
Ba-toong đập mạnh vào cánh tay của Ám Ảnh, gãy ngay sau một tiếng động.
Gậy ba-toong của Âu Dương Viêm không phải cây gậy gỗ bình thường, nó được làm được chất liệu gỗ đặc biệt, cứng cáp như sắt thép, thế mà bây giờ, nó đã đứt thành hai đoạn.
Âu Dương Viêm kinh ngạc trong lòng, đúng lúc này, nắm đấm của Ám Ảnh đột ngột lao tới, đấm trúng ngay lồng ngực của Âu Dương Viêm.
Rầm!
Một âm thanh cực lớn vang lên, lồng ngực của Âu Dương Viêm bị đấm lõm vào, vải áo sau lưng ông ấy cũng bỗng chốc nứt toác ra luôn.
Ngay sau đó, toàn thân Âu Dương Viêm bay ra khỏi võ đài, nặng nề rơi xuống đất.
Âu Dương Viêm chết rồi.
Đến chết mà vẫn trong trạng thái vô cùng chấn động.
“Chú ba, chú ba, chú tỉnh lại đi!” Âu Dương Hồng nhào tới trước mặt Âu Dương Viêm, lớn tiếng khóc than.
Đám đông mặc niệm.
Trái tim của mọi người trầm lại, thậm chí còn thấy tuyệt vọng.
Sự xuất hiện của Âu Dương Viêm quả thật đã mang lại hi vọng vô cùng lớn cho mọi người, nhất là khi giữa trận đấu, thấy Âu Dương Viêm đánh trúng Ám Ảnh, mọi người càng thêm mừng rỡ, cứ ngỡ chiến tông tag không còn xa xôi. Thế nhưng nào ngờ, chỉ trong chớp mắt, Ám Ảnh nghịch chuyển tình thế, bộc phát uy lực, hắn chỉ dùng một cú đấm mà đấm chết được kỳ tài võ học như Âu Dương Viêm.
Âu Dương Viêm vừa chết, hi vọng của mọi người cũng tắt theo, đã vậy còn tắt ngúm luôn, không để lại một chút gì.
“Còn ai không phục nữa?” Âm thanh trầm đục và điên cuồng của Ám Ảnh một lần nữa vang vọng trên bầu trời.
Bấy giờ, trong lòng mọi người, Ám Ảnh đã thực sự biến thành Diêm Vương. Ai động tới hắn, kết cục đều là cái chết.
Không có kỳ tích, không có hi vọng! Không ai địch lại nổi thực lực của Ám Ảnh! Ai tới cũng vậy, ai cũng không thể xoay chuyển vận mệnh để loại bỏ tên ác ma này.
Chiến đội liên minh đã chết hết, trái tim mọi người rơi thẳng xuống đáy vực sâu nhất. Họ đến đây để báo thù, khao khát giết chết Ám Ảnh, nào ngờ, mối thù chưa báo được, cao thủ thì cứ chết hết người này đến người khác, thậm chí sau cùng mọi người còn phải thần phục Ám Ảnh? Nếu bảo họ từ nay về sau phải nghe lệnh một tên ác ma giết người không chớp mắt, chẳng phải còn đau khổ hơn giết họ luôn hay sao?
Không cam tâm, phẫn nộ, đè nén, nặng nề, khuất nhục, bất đắc dĩ, đủ thứ cảm xúc như tấm lưới ma quỷ quấn riết lấy đám đông, khiến họ đau đớn không thể thở nổi.
Giang Đông sắp chấm hết rồi.
Đây là tiếng lòng của tất cả mọi người.
Khi mọi người đang đắm chìm trong tuyệt vọng thì Ngô Bách Tuế im lặng nãy giờ bỗng sải bước đi về phía võ đài.
Thấy vậy, mặt mũi Đường Dĩnh biến sắc, cô lập tức hỏi Ngô Bách Tuế với vẻ căng thẳng: “Chú định làm gì thế?”
Ngô Bách Tuế vừa đi về phía võ đài vừa nói: “Đi xử lý hắn!”