Đây là lần đầu tiên Ngô Bách Tuế giận dữ như vậy trong hôm nay. Khí thế của anh trở nên vô cùng đáng sợ, sát khí của anh ngất trời, gần như khiến cả căn phòng nổ tung.
Đám người nhà họ Ngô và họ Hạ đang tản đi thì chợt nghe thấy tiếng gào của Ngô Bách Tuế. Mọi người cùng đông cứng, tỏ ra vô cùng kinh sợ, khó hiểu, thoáng nỗi lo lắng mơ hồ. Mọi người cứ anh ngó tôi tôi trông anh, ngơ ngác nhìn nhau.
Ngô Thiên trầm mặt, vội vã chạy vào phòng Ngô Thanh Đế.
Vừa vào phòng, Ngô Thiên đã để ý thấy Ngô Bách Tuế đang tỏ vẻ vô cùng đáng sợ. Hắn lại thấy giường Ngô Thanh Đế trống không, bèn biến sắc nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm, hắn nghiêm giọng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao bố lại mất tích?”
Hai mắt Ngô Bách Tuế vẫn đỏ lừ, sát khí phẫn nộ của anh vẫn không có dấu hiệu lắng xuống. Nghe được câu hỏi của Ngô Thiên, anh trầm giọng, đáp: “Bị nhà họ Đường bắt mất rồi”.
Nghe vậy, Ngô Thiên nhíu mày, đặt câu hỏi với vẻ khó hiểu: “Nhà họ Đường? Nhà họ Đường nào?”
Ngô Thiên chỉ biết nhà họ Ngô là gia tộc số một trong nước, những gia tộc khác đều phải khuất phục trước nhà họ Ngô. Hắn chưa từng nghe tới nhà họ Đường, một gia tộc bé nhỏ như vậy sao có thể đắc tội nhà họ Ngô, còn dám đột nhập vào đây để bắt Ngô Thanh Đế đi?
Ngô Thiên cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Thấy Ngô Thiên mơ màng bối rối, Ngô Bách Tuế lập tức lạnh lùng nói với hắn: “Lão Vũ Thánh đó chính là người nhà họ Đường”.
Nghe Ngô Bách Tuế nói vậy, Ngô Thiên mới chợt bừng tỉnh, hắn nhớ mang máng rằng hình như Ngô Thanh Đế gọi người đàn ông bệnh tật đó là lão Đường. Ngô Bách Tuế thả người đàn ông bệnh tật ra, người nhà họ Đường lại bắt Ngô Thanh Đế đi.
Nghĩ tới đây, Ngô Thiên lập tức giận dữ nói: “Vậy chẳng phải chúng ta mắc bẫy rồi sao?”
Ban nãy người phụ nữ che mặt đã thề thốt bảo đảm rằng chỉ cần Ngô Bách Tuế đồng ý tha cho người đàn ông bệnh tật, người này sẽ giải quyết mối lo của anh, không gây bất lợi cho nhà họ Ngô. Nhưng bọn họ lại lén lút bắt Ngô Thanh Đế đi, vậy chứng minh họ đã có chuẩn bị trước, cố tình muốn lừa Ngô Bách Tuế!
Ngô Thiên tức tới phát điên.
Ngô Bách Tuế cũng không phủ nhận, anh nói thẳng: “Đúng vậy, bọn họ hoàn toàn không có ý tha cho bố”.
Ngô Thiên siết chặt nắm đấm, trợn trừng mắt nói: “Giờ chúng ta hãy đuổi theo họ, cứu bố về nhân lúc họ chưa kịp trở tay”.
Ngô Thiên hận người đàn ông bệnh tật tới tận xương tủy, hắn đã muốn xử lý lão dứt khoát từ trước, hoàn toàn không muốn thả mối họa này ra. Giờ hắn có thể nhân cơ hội này để dẫn người đuổi theo giết chết họ rồi cứu Ngô Thanh Đế về.
Ngô Bách Tuế lắc đầu, anh trầm giọng: “Vô ích thôi, dù có đuổi kịp thì chúng ta cũng không thể cứu bố về. Hơn nữa chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ của nhà họ Đường”.
Không phải đối thủ của nhà họ Đường?
Nghe Ngô Bách Tuế nói vậy, Ngô Thiên cảm thấy sững sờ. Nhà họ Đường có thành viên là người đàn ông bệnh tật thì đúng là không tầm thường thật. Người đàn ông bệnh thật có võ công nghịch thiên, dường như lão còn tự cho mình là vô địch thiên hạ, nhưng không phải cuối cùng lão cũng bại trận trước Ngô Bách Tuế đó sao? Giờ Ngô Bách Tuế có sức mạnh Man Hoang, có thể coi là mạnh mẽ vô song. Theo lý mà nói Ngô Bách Tuế không sợ trời không sợ đất sao có thể e dè trước nhà họ Đường, thậm chí còn chưa đánh đã lui?
Ngô Thiên nghĩ mãi vẫn không hiểu. Hắn nhíu mày, hỏi Ngô Bách Tuế: “Rốt cuộc nhà họ Đường có lai lịch ra sao?”
Vẻ mặt Ngô Bách Tuế vô cùng u ám, anh nghiêm túc đáp: “Tất cả mọi người đều biết nhà họ Ngô chúng ta là gia tộc số một cả nước, nhưng thật ra đó chỉ là bề ngoài thôi. Trên thực tế, gia tộc số một chính là nhà họ Đường, nhà họ Đường là một gia tộc ẩn dật, sống tách biệt khỏi thế gian, nhưng lại khống chế tất thảy mọi chuyện trên đời. Nhà họ Ngô chúng ta có thể ngồi vững cái ghế gia tộc số một suốt bao năm cũng là do nhà họ Đường cố ý, bọn họ muốn bảo vệ trạng thái cân bằng cho thế gian nên đã biến nhà họ Ngô thành gia tộc mạnh nhất, để từ đó áp chế sự phát triển của các gia tộc khác. Theo như tôi biết thì trước đó bố đã luôn bị họ khống chế, phải nghe theo lệnh họ. Về sau sức mạnh Vũ Thánh của bố bộc lộ nên mới mang họa sát thân, bọn họ cảm thấy bố đã vượt khỏi sự khống chế của mình nên phải diệt trừ bố.”
Nghe lời Ngô Bách Tuế nói xong, Ngô Thiên như bị đóng băng. Hắn chợt nhớ ra cuộc đối thoại trước đó của bố và người đàn ông bệnh tật. Khi ấy bố nói không muốn trở thành một con rối để kẻ khác thỏa sức thao túng, Ngô Thiên còn tưởng người đàn ông bệnh tật là kẻ đã khống chế bố mình. Nhưng giờ hắn mới biết hóa ra cả nhà họ Ngô cũng chỉ là một con rối bị nhà họ Đường thao túng, việc nhà họ Ngô đứng vững trên ngôi vị gia tộc số một suốt bao năm cũng chỉ là do nhà họ Đường nhúng tay vào. Sự thật này là một cú sốc lớn với Ngô Thiên, hắn không thể tin hóa ra trên thế gian này còn có một gia tộc ẩn dật, gia tộc này mạnh tới độ nhà họ Ngô không thể với tới, thậm chí không biết họ mạnh hơn nhà họ Ngô bao nhiêu lần, có thể một tay che trời, Ngô Thiên không thể tưởng tượng nổi sức mạnh thật sự của nhà họ Đường khổng lồ tới mức nào.
Bảo sao Ngô Bách Tuế nói bọn họ không thể đấu lại nhà họ Đường.
Ngô Thiên bình tĩnh lại một lúc mới dần hoàn hồn, hắn như đã kiệt sức, chán nản nói: “Vậy giờ phải làm sao? Chẳng lẽ chúng ta lại để mặc bố bị họ bắt đi?”
Ý thức được sự chênh lệch khổng lồ giữa nhà họ Ngô và nhà họ Đường, Ngô Thiên không dám ngông cuồng, mù quáng làm những hành động thiếu suy nghĩ nữa, hắn chỉ có thể hỏi ý kiến của Ngô Bách Tuế.
Ánh mắt Ngô Bách Tuế giá lạnh, anh nói ngay không chút do dự: “Đương nhiên là không, tôi sẽ nghĩ cách để cứu bố về, sau khi tôi đi, anh hãy toàn tâm toàn ý quản lý nhà họ Ngô cẩn thận, đừng để chuyện rắc rồi gì xảy ra nữa”.
Nói rồi, Ngô Bách Tuế không đợi Ngô Thiên đáp lời mà bước thẳng khỏi phòng ngay.
Rời phòng rồi, Ngô Bách Tuế bèn tới tìm Hạ Mạt Hàn.
Hạ Mạt Hàn và Hoàng Quý Lan đã về phòng mình, trước đó đột nhiên nghe thấy tiếng thét lớn của Ngô Bách Tuế, Hạ Mạt Hàn thấy rất lo lắng, đến khi về phòng rồi cô vẫn còn đang thấp thỏm lo âu.
Trong lúc Hạ Mạt Hàn đang lo lắng không yên thì Ngô Bách Tuế lại tìm tới.
Thấy Ngô Bách Tuế vẫn khỏe mạnh lành lặn, trong thoáng chốc Hạ Mạt Hàn đã thở phào nhẹ nhõm.
Ngô Bách Tuế không vòng vo, vừa thấy Hạ Mạt Hàn anh đã nói thẳng ngay: “Anh có chuyện, phải rời đi một khoảng thời gian, mọi người hãy yên tâm ở lại nhà họ Ngô, muốn ở lại bao lâu cũng được”.
Nghe vậy, tim Hạ Mạt Hàn thắt lại, thứ cảm xúc khó có thể diễn tả bằng lời cuộn lên trong lòng cô, cô nhìn Ngô Bách Tuế, khẽ hỏi: “Có chuyện gì xảy ra rồi sao?”
Ngô Bách Tuế không biến sắc, anh lạnh nhạt nói: “Không có gì, gia tộc có chuyện cần anh phải ra ngoài xử lý”.
Hạ Mạt Hàn khựng lại, cô đáp lời: “Được, vậy anh hãy cẩn thận”.
Ngô Bách Tuế gật đầu: “Ừ, anh đi đây”.
Nói rồi, Ngô Bách Tuế quay người bỏ đi.
Hạ Mạt Hàn nhìn bóng lưng lạnh nhạt hờ hững của Ngô Bách Tuế mà lòng tràn ngập nỗi mất mát và sự buồn bã. Cảm giác của cô hoàn toàn đúng, khoảng cách giữa cô và Ngô Bách Tuế ngày càng lớn hơn, cuối cùng khi cô đã hiểu rõ trái tim mình, yêu Ngô Bách Tuế si mê thì dường như anh lại trái ngược với cô. Trông bề ngoài thì Ngô Bách Tuế vẫn còn quan tâm, để ý tới Hạ Mạt Hàn. Nhưng thực tế, Hạ Mạt Hàn cảm thấy trái tim Ngô Bách Tuế đã không còn ở bên mình rồi. Anh có chuyện của anh, anh có chí lớn và những mưu tính sâu xa, nhưng Ngô Bách Tuế lại không kể cho cô những điều này, cô cũng không thể hiểu chúng. Cô và Ngô Bách Tuế như cách xa vời vợi, việc vượt qua trở ngại để tiến gần anh cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Trong lúc Hạ Mạt Hàn đang mơ màng, Hoàng Quý Lan chợt kêu lên với Ngô Bách Tuế: “Bách Tuế, con đừng đi vội, Tiểu Mạt có lời muốn nói với con”.
Giờ đây Ngô Bách Tuế đã trở thành ứng cử viên cho vị trí con rể tuyệt vời nhất trong lòng Hoàng Quý Lan. Hoàng Quý Lan có nằm mơ cũng muốn Ngô Bách Tuế và Hạ Mạt Hàn tái hôn, giờ thấy Ngô Bách Tuế phải đi rồi, không biết khi nào mới trở lại, Hoàng Quý Lan không kiềm nén nổi, phải nắm chắc lấy cơ hội, để Hạ Mạt Hàn bộc bạch tình cảm. Bà ta mong Hạ Mạt Hàn và Ngô Bách Tuế có thể hiểu lòng nhau, trở lại với nhau.
Hạ Mạt Hàn đang ngơ ngác chợt nghe thấy lời Hoàng Quý Lan mà sợ sệt sực tỉnh, cô lập tức nói với bà ta: “Mẹ, mẹ nói linh tinh gì vậy?”
Hoàng Quý Lan liếc Hạ Mạt Hàn, bà ta nói thẳng: “Tiểu Mạt, con là con gái mẹ mà, chuyện trong lòng con sao có thể giấu nổi mẹ, con không nói nên mẹ nói thay con thôi!”
Ngô Bách Tuế dừng bước, quay đầu nhìn Hạ Mạt Hàn, hỏi: “Em còn gì muốn nói với anh sao?”
Hạ Mạt Hàn lưỡng lự một hồi rồi khó khăn nói: “Anh cứ đi làm chuyện của mình trước đi, khi nào anh về em sẽ nói với anh”.
Đúng là Hạ Mạt Hàn muốn bày tỏ tình cảm của mình cho Ngô Bách Tuế, nhưng ban nãy thái độ của Ngô Bách Tuế đã khiến cô bị sốc, cô khó có thể tiến tới bước thổ lộ tình cảm. Cô sợ rằng mình sẽ nghe được câu trả lời gì đó khiến bản thân sụp đổ. Hơn nữa, rõ ràng Ngô Bách Tuế đang rất vội vã, như thể đang có việc cấp bách, Hạ Mạt Hàn không muốn dùng tình cảm để quấy rầy Ngô Bách Tuế vào lúc này, cô chọn cách lùi bước, cô không thể trói buộc Ngô Bách Tuế.
Nghe xong, Ngô Bách Tuế nói ngay: “Ừ, vậy anh đi đây”.
Nói rồi, anh lại cất bước, dứt khoát bỏ đi.