Ngô Bách Tuế hiểu Ngô Thiên, anh biết Ngô Thiên nói được làm được, đối với Ngô Thiên thì giết Gia Cát Thanh Thanh đơn giản chẳng khác nào giết một con kiến. Nhưng Ngô Bách Tuế không thể để Gia Cát Thanh Thanh chết, vậy nên anh tức khắc nói ngay: “Tôi không nhớ mình đã gặp phải chuyện gì trong cấm địa nhà họ Ngô.”
Đương nhiên Ngô Thiên không tin lời Ngô Bách Tuế. Gương mặt hắn lại trở nên lạnh lùng thêm, hắn nhìn Ngô Bách Tuế, nặng nề cất tiếng: “Mày vẫn không chịu nói thật với tao sao?”
Giọng nói của Ngô Thiên vô cùng nặng nề, sát ý bốc lên ngùn ngùn trong mắt hắn.
Gương mặt Ngô Bách Tuế hết sức nghiêm túc, anh cất giọng chân thành: “Tôi nói thật, vừa tỉnh dậy tôi đã mất hết ký ức trong cấm địa nhà họ Ngô, tôi cũng không biết tại sao võ công của mình lại bị hủy hoại.”
Ngô Bách Tuế nói rất khẩn khoản, nhưng Ngô Thiên lại cho rằng anh đang dối trá, nếu Ngô Bách Tuế không kể rõ đầu đuôi sự việc ra thì Ngô Thiên sẽ không dừng lại. Hắn lắc đầu, nhìn Gia Cát Thanh Thanh đứng cạnh đó rồi châm chọc Ngô Bách Tuế: “Ngô Bách Tuế ơi là Ngô Bách Tuế, mày đúng là tuyệt tình, cả họ Gia Cát tan cửa nát nhà, toàn gia tộc bị diệt vong vì mày, giờ chỉ còn sót lại một cô gái này thôi mà mày vẫn không chịu nói thật vì cô ta. Sao mày lại có thể tàn nhẫn như vậy?”
Lời nói của Ngô Thiên như một lưỡi dao sắc vô tình, cứa sâu vào lòng Gia Cát Thanh Thanh. Gia Cát Thanh Thanh chợt thấy nghẹt thở, lòng cô ấy đau nhói, cô ấy đã tận mắt chứng kiến bố mình bị giết chết, tận mắt nhìn từng người trong gia tộc đón nhận cái chết thê thảm. Nhưng lúc Gia Cát Thanh Thanh rời khỏi nhà, ông cô vẫn chưa chết mà. Gia Cát Thanh Thanh luôn lo cho an nguy của ông nội mình, cũng ôm theo tia hy vọng bé nhỏ rằng ông có thể bình an vô sự.
Nhưng hiện giờ, tia hy vọng mong manh của cô ấy đã vụt tắt. Ý của Ngô Thiên là tất cả người nhà Gia Cát đều đã chết rồi, chỉ mình Gia Cát Thanh Thanh còn sống. Sự thật này quá tàn nhẫn, dù Gia Cát Thanh Thanh đã chuẩn bị tâm lý sẵn, nhưng lúc thật sự nghe được tin này, cô ấy vẫn khó lòng chấp nhận nổi.
Nghe vậy, lòng dạ Ngô Bách Tuế rối bời phức tạp, anh đã luôn cảm thấy áy náy với nhà họ Gia Cát. Cũng vì vậy mà anh rất muốn bảo vệ Gia Cát Thanh Thanh, nhưng anh thật sự không nhớ chuyện gì đã xảy ra trong cấm địa nhà họ Ngô.
Ngô Bách Tuế bất lực, chỉ có thể cố hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm ấy, nhưng chỉ cần nghĩ về cấm địa nhà họ Ngô, đầu Ngô Bách Tuế lại như muốn nứt ra, đau đớn không chịu nổi. Trừ cơn đau ra, anh hoàn toàn không thể nhớ ra bất cứ thứ gì, với anh mà nói thì ký ức tại cấm địa nhà họ Ngô rất mơ hồ nhạt nhòa, thậm chí là trống rỗng.
Cố gắng nhớ lại vài lần nhưng vẫn không có kết quả, Ngô Bách Tuế bỏ cuộc, anh nhìn Ngô Thiên, giải thích thêm lần nữa: “Tôi thật sự không hề lừa anh, tôi không nhớ được chuyện trong cấm địa nhà họ Ngô thật, đến chính tôi cũng không biết mình thoát khỏi nơi đó bằng cách nào.”
Từng câu từng lời Ngô Bách Tuế thốt ra đều vô cùng khẩn thiết, anh hoàn toàn không biết mình đã thoát khỏi cấm địa nhà họ Ngô bằng cách nào, khi ấy, lúc vừa tỉnh lại, đầu óc anh mù mờ mơ màng, rối bòng bong, không hề tỉnh táo, khi ấy điều duy nhất anh quan tâm tới là sự sống chết của Hạ Mạt Hàn, vậy nên anh đã lên đường tới biệt thự Lưu Thủy Hoa Viên ngay để tìm Hạ Mạt Hàn.
Lúc thấy Hạ Mạt Hàn vẫn còn sống, Ngô Bách Tuế vô cùng vui mừng, nhưng về sau, sự thiếu tin tưởng của Hạ Mạt Hàn, lại thêm cả việc Nhất Bạch Sơn Tịch giả định cưới Hạ Mạt Hàn đã khiến Ngô Bách Tuế dần tỉnh táo. Anh nóng ruột muốn chứng minh mình là Nhất Bạch Sơn Tịch, nhưng đột nhiên Chúc Vĩnh Sinh lại xuất hiện, cắt ngang sự việc. Để cứu Hạ Mạt Hàn, anh đã ra tay đối phó với Chúc Vĩnh Sinh, nhưng đúng lúc ấy Ngô Bách Tuế phát hiện ra mình bị mất võ công, điều này khiến anh phải hứng chịu một cú sốc lớn, đến hiện giờ, Ngô Bách Tuế vẫn không thể chấp nhận chuyện võ nghệ của bản thân đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Ngô Thiên không nghe được đáp án mình muốn, sự kiên nhẫn của hắn cũng dần tiêu tan hết. Hắn lạnh lùng nhìn Ngô Bách Tuế, ánh mắt tràn đầy sát khí, lạnh lùng nói với vẻ không vui: “Việc đã đến nước này rồi mà mày vẫn còn già mồm, nếu đã vậy thì mày hãy nhìn cô ta bị mày hại chết đi!”
Nói rồi, Ngô Thiên vung tay, tích tụ chân khí, chuẩn bị bắn thẳng vào người Gia Cát Thanh Thanh.
Gia Cát Thanh Thanh vẫn đang chìm trong nỗi đau đớn, nhưng khi cái chết kề cận, cô vẫn cảm thấy sợ hãi, đồng thời, cô cũng vô cùng tiếc nuối, mất mát, cuối cùng cô vẫn không thể hoàn thành lời dặn dò của ông, cô không thể chấn hưng nhà họ Gia Cát, thậm chí còn khiến gia tộc tuyệt hậu. Cô cảm thấy quá đỗi đau khổ.
“Dừng tay lại!” Giây phút luồng chân khí được bắn ra, Ngô Bách Tuế lập tức sốt sắng thét lên.
Nghe vậy, bàn tay Ngô Thiên dừng lại trong không trung. Hắn nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm, lạnh lùng nói: “Sao, đổi ý rồi à, chuẩn bị kể rõ với tao hả?”
Ngô Bách Tuế nhìn Ngô Thiên thật nghiêm túc, anh cất giọng cương quyết: “Thật sự là tôi đã mất ký ức về khoảng thời gian đó, giờ dù anh có bức ép, uy hiếp tôi thế nào thì tôi cũng không thể nói ra được. Nhưng anh hãy cho tôi một chút thời gian, đến khi nhớ lại được, chắc chắn tôi sẽ kể hết từng từ từng chữ cho anh, tôi chỉ mong anh đừng giết cô ấy.”
Giọng điệu của Ngô Bách Tuế vô cùng chân thành, trong sự chân thành còn mang cả vẻ cầu xin, để bảo vệ tính mạng của Gia Cát Thanh Thanh, anh cũng đã làm hết sức có thể.
Ngô Thiên dò xét Ngô Bách Tuế kỹ càng, im lặng trong chốc lát, nhưng hắn cũng đã lẳng lặng buông cánh tay đang chuẩn bị giết hại Gia Cát Thanh Thanh xuống.
Thời gian như đóng băng trong vài giây.
Ngô Bách Tuế nhìn Ngô Thiên chằm chặp, chờ đợi quyết định của hắn.
Gia Cát Thanh Thanh cũng thoáng sực tỉnh, cô có thể cảm nhận Ngô Bách Tuế đang cố hết sức bảo vệ mình. Giờ cảm xúc trong lòng cô rối bời, khó có thể diễn tả thành lời, nhưng cô không muốn chết, cô mong Ngô Thiên có thể tin tưởng Ngô Bách Tuế, có thể cho Ngô Bách Tuế thời gian.
Ngô Thiên cân nhắc một hồi, cuối cùng hắn cũng mở miệng, nghiêm giọng: “Được, vậy tao sẽ cho mày thời gian một ngày, sau một ngày mà mày vẫn không thể kể ra gì chắc chắn tao sẽ khiến cả hai sống không bằng chết.”
Ngô Thiên đã nắm Ngô Bách Tuế trong tay, dù anh có vùng vẫy thế nào thì Ngô Thiên cũng tin chắc Ngô Bách Tuế không thoát được khỏi tay mình, nếu giờ Ngô Bách Tuế không nói được thì hắn sẽ cho anh một khoảng thời gian. Dù sao hắn cũng phải nghe bằng được chuyện có liên quan tới cấm địa nhà họ Ngô.
Nói xong, Ngô Thiên bèn dặn dò Từ Dương: “Nhốt họ vào ngục.”
“Vâng.” Từ Dương nhận lệnh rồi tức khắc dắt theo thuộc hạ của mình, áp giải Ngô Bách Tuế và Gia Cát Thanh Thanh và nhà ngục nằm trong trang viên nhà họ Ngô.
Nhà ngục của họ Ngô nằm dưới lòng đất trang viên. Đó là một tầng hầm, vốn được dùng để đựng đồ đạc lặt vặt, nhưng sau khi Ngô Thiên trở thành gia chủ, vì có quá nhiều kẻ trong gia tộc không chịu nghe lời hắn nên hắn đã sửa tầng hầm chứa đồ thành nhà ngục chuyên bắt nhốt người. Thủ đoạn của Ngô Thiên rất tàn nhẫn, bất cứ kẻ nào trong nhà họ Ngô không tuân theo hắn đều sẽ bị hắn xử lý, hoặc là giết chết, hoặc nhốt vào nhà ngục này, hứng chịu đủ các đòn tra tấn.
Từ Dương áp giải Ngô Bách Tuế và Gia Cát Thanh Thanh xuống tầng hầm, ra lệnh cho kẻ khác cởi trói cho họ rồi nhốt họ vào một trong những căn nhà giam.
Nhà giam tối om, bí bách, hơn nữa vô cùng ẩm ướt bẩn thỉu, mùi hôi gay mũi, thứ mùi nước tiểu hòa với mùi ẩm mốc, mùi máu khô khiến người ta ngửi thôi đã muốn nôn mửa.
Sau khi Ngô Bách Tuế và Gia Cát Thanh Thanh bị đẩy vào, cánh cửa sắt phòng giam cũng bị khóa chặt. Đóng cửa vào, nhà giam lại càng tối tăm bí bách, mùi hôi càng nặng hơn, nơi này dùng để bắt nhốt hành hạ kẻ khác, người có thể bước ra khỏi đây thì hoặc là đã bị tra tấn tới chết, hoặc là tra tấn thừa sống thiếu chết, vậy nên trong này không chỉ có mùi nước tiểu, mùi máu tanh, mà còn mang theo cả hương vị của cái chết.
Nó hệt như một cỗ quan tài bị người ta lãng quên.
Ngô Bách Tuế còn đỡ, anh có thể miễn cưỡng chịu đựng tình cảnh này, nhưng Gia Cát Thanh Thanh thì không được. Cô ấy chỉ là một thiếu nữ trẻ trung, dù từng đi đây biết đó nhưng cũng vẫn là cô gái thích sạch sẽ, không thể thích ứng nổi với nơi này. Cửa vừa bị đóng, cô gần như đã muốn bật khóc, cô ấy không thể chịu nổi thứ mùi này, không thể chịu nổi bầu không khí này, không chịu được sự tra tấn vô hình, cô ấy đang cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nương theo ánh sáng mờ nhạt rọi vào từ khe cửa, Ngô Bách Tuế thấy được vẻ mặt khó coi của Gia Cát Thanh Thanh, lòng anh cảm thấy áy náy, anh nghiêm túc nói với Gia Cát Thanh Thanh: “Xin lỗi, tôi đã liên lụy tới em.”
Giọng nói của Ngô Bách tuế hơi khàn, giọng điệu ngập tràn vẻ áy náy.
Gia Cát Thanh Thanh không rộng lượng tới vậy. Thật sự là gia tộc cô ấy đã bị Ngô Bách Tuế liên lụy, giờ cô ấy bị nhà họ Ngô bắt đi, nhốt tại nơi kinh khủng, bẩn thỉu như nơi đây, thậm chí Gia Cát Thanh Thanh có thể bị Ngô Thiên giết bất cứ lúc nào. Tất cả mọi chuyện đều là do Ngô Bách Tuế mà ra, cô ấy cũng mang lòng trách cứ. Nhưng Gia Cát Thanh Thanh vẫn nhớ kỹ lời dặn của ông nội, dù có thế nào đi chăng nữa cô ấy vẫn sẽ không hoàn toàn buông bỏ sự kỳ vọng với Ngô Bách Tuế.
Trầm lặng một lúc, cuối cùng Gia Cát Thanh Thanh cũng mở miệng, cô nghiêm túc nói với Ngô Bách Tuế: “Giờ nói chuyện này thì còn nghĩa lý gì, điều quan trọng nhất hiện giờ là nghĩ cách sống sót.”
Ngô Bách Tuế gật đầu, anh trịnh trọng nói: “Nhất định tôi sẽ nghĩ cách để bảo vệ em an toàn.”
Nghe tới đây, Gia Cát Thanh Thanh thoáng sững sờ, cô ấy nhìn Ngô Bách Tuế chằm chằm, hỏi anh: “Anh thật sự không nhớ chuyện xảy ra trong cấm địa nhà họ Ngô sao?”
Nghe vậy, Ngô Bách Tuế nói ngay không chút nghĩ ngợi: “Đúng vậy.”
Trước đó tại đại điện, Gia Cát Thanh Thanh thật sự cảm thấy được sự chân thật trong lời nói của Ngô Bách Tuế. Cô ấy cũng biết Ngô Bách Tuế không muốn mình phải chết, nhưng nếu Ngô Bách Tuế không nhớ được việc xảy ra trong cấm địa nhà họ Ngô thì cuối cùng cô cũng chết chắc!
Nghĩ tới đây, lòng Gia Cát Thanh Thanh lại cảm thấy lo âu, cô hỏi Ngô Bách Tuế: “Vậy giờ chúng ta phải làm thế nào? Ngô Thiên chỉ cho chúng ta thời gian một ngày thôi, anh thật sự không thể nhớ được gì ư?”
Gia Cát Thanh Thanh muốn sống sót, cô ấy cũng hy vọng rằng Ngô Bách Tuế có thể tạo ra kỳ tích, dù tia hy vọng này có vô cùng mong manh thì Gia Cát Thanh Thanh cũng chỉ có thể trông cậy vào Ngô Bách Tuế, gia tộc cô ấy đã diệt vong, ông cô cũng qua đời, chỗ dựa duy nhất trong đời Gia Cát Thanh Thanh chỉ còn lại mình Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế không muốn Gia Cát Thanh Thanh trải qua một ngày khổ sở cam go này trong sợ lo lắng sợ sệt, vậy nên anh nghiêm túc bảo đảm với cô ấy: “Em yên tâm, nhất định tôi sẽ cố hết sức để nhớ ra, dù có thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không để em chết.”
Giọng điệu của anh vô cùng kiên định, Gia Cát Thanh Thanh cũng mơ hồ cảm thấy được sức mạnh của anh. Cô ấy nhìn Ngô Bách Tuế, đáp lời: “Được, tôi tin anh.”
Ngô Bách Tuế là tia hy vọng cuối cùng của cô ấy, cô chỉ có thể lựa chọn tin tưởng anh.
Tin tưởng là việc nói thì dễ, làm thì khó. Ban đầu nếu Hạ Mạt Hàn tin Ngô Bách Tuế thì anh cũng đã chẳng bị thương tới như vậy, anh không trách Hạ Mạt Hàn, nhưng thái độ của Hạ Mạt Hàn với anh thật sự đã khiến anh bị tổn thương. Còn Gia Cát Thanh Thanh biết rõ anh liên lụy tới mình và gia tộc nhưng vẫn hết lòng chăm sóc anh, giờ đang chơi vơi giữa ranh giới sống chết, cô ấy vô cùng sợ sệt đau khổ, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng anh. Điều này đã khiến Ngô Bách Tuế rất xúc động, cũng khiến anh càng thêm kiên quyết muốn cứu Gia Cát Thanh Thanh.
Vậy nên, Ngô Bách Tuế nhắm mắt lại, gạt bỏ suy nghĩ để cố gắng thử nhớ lại những chuyện liên quan tới cấm địa nhà họ Ngô.
Nhưng hệt như lần trước, chỉ cần nhớ tới cấm địa nhà họ Ngô, đầu Ngô Bách Tuế lại trở nên vô cùng đau đớn, như thể đây là thứ hồi ức bị niêm phong trong đầu anh. Những ký ức ấy bị bao bọc bởi vô số sợi dây thần kinh đem đến cảm giác đau đớn, mỗi khi Ngô Bách Tuế thử nhìn những ký ức ấy, anh lại buộc phải xô từng sợi dây thần kinh cảm giác đau đớn ra, mỗi lần gạt một sợi, đầu anh lại đau thêm một phần, quá trình này khiến người ta sống không bằng chết.
Càng suy nghĩ, đầu Ngô Bách Tuế càng đau, đầu anh như muốn nổ tung, không thể chịu đựng nổi.
Anh ôm lấy đầu mình, tóm chặt lấy tóc mình, một tay liên tục nện vào đầu để giảm bớt nỗi đau nhưng cũng chỉ vô ích, cơn đau vẫn tiếp tục kéo dài, càng lúc càng đau đớn hơn.
Gương mặt Ngô Bách Tuế dần trở nên vặn vẹo, dữ tợn, hai mắt anh lóe lên ánh sáng đáng sợ, thậm chí da thịt còn nổi gân xanh, anh như bị biến đổi, trở nên bạo lực, điên cuồng, nện vào đầu mình như phát điên, anh nóng nảy, gào thét, kêu la.
Đầu anh như có hàng nghìn hàng vạn con kiến đang cắn xé, cơ thể anh như bị lửa thiêu, anh vô cùng đau đớn, đau tới mức không thể chịu nổi.
Gia Cát Thanh Thanh thấy Ngô Bách Tuế như nổi điên mà sợ thót tim, cô ấy vội vã xông tới, kinh hãi hỏi anh: “Ngô Bách Tuế, anh sao vậy, anh không sao chứ?”
Nghe được tiếng Gia Cát Thanh Thanh, Ngô Bách Tuế đang điên cuồng bèn ngẩng phắt đầu lên, anh nhìn Gia Cát Thanh Thanh với vẻ dữ tợn, đôi mắt anh lóe lên tia sáng tham lam vừa xa lạ vừa đáng sợ.
Ngay sau đó, Ngô Bách Tuế chặt tóm lấy Gia Cát Thanh Thanh, anh đẩy cô ấy ngã xuống đất rồi điên cuồng xé quần áo cô…